Chương 10: Nam phụ độc ác có chút ngọt ngào (10)
Thủ đô nhìn như mặt hồ bình tĩnh nhưng thực chất lại sóng ngầm cuồn cuộn, những trào lưu nhỏ sẽ không thu hút được sự chú ý của giới thượng lưu, chỉ có sóng triều thật lớn mới khiến bọn họ ghé mắt nhìn.
Giống như một công ty mới được đăng ký: Công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học điện tử Túc Sinh.
Mỗi ngày ở thủ đô đều có đủ loại công ty vừa và nhỏ được đăng ký, một công ty mới như Túc Sinh lại có thể được khắp nơi để mắt chính là do kỹ thuật mới mà nó công bố.
Chip là bộ phận nòng cốt của tất cả các sản phẩm điện tử. 7749 kỹ thuật về nó đã bị người ta nghiên cứu ra từ lâu rồi, muốn tiến thêm một bước trong mảng này thì cần phải tiêu tốn vô số sức người sức của, mà còn chưa chắc đã thu được kết quả trong thời gian ngắn.
Hướng đi không ai có thể xác định này đã ngầm trở thành cuộc tranh đấu của giới siêu giàu, những gia tộc lớn.
Thế nhưng phương hướng phát triển chip vượt xa những gì họ nghiên cứu được lại do một công ty nhỏ, mới mở cửa chưa bao lâu công bố. Điều này có nghĩa là: nếu bọn họ có thể độc chiếm kỹ thuật này thì sẽ giáng cho đối thủ của mình trong trong ngành điện tử một đòn cực nặng.
Không phải ai cũng sẵn lòng nhìn thấy kết quả, nhưng khi bằng sáng chế độc quyền được công bố thì không có một ai dám công khai giẫm vào bãi mìn này.
Bọn họ không thể ngấm ngầm cướp đoạt nên chỉ có thể tranh đoạt kỹ thuật siêu khủng này về tay một cách quang minh chính đại. Chẳng qua công ty nhỏ này còn che giấu nhiều thứ, người đại diện pháp lý duy nhất lại là một nhân vật trước giờ chưa ai từng nghe tên: Cầu Đồ.
Lai lịch của Cầu Đồ chỉ cần búng tay là có thể tra ra hết, nhưng chính vì quá dễ dàng nên thật ra lại khiến bọn họ chần chờ, nhất là trước đó Cầu Đồ lại từ chức ở Thịnh Thế. Lý do anh ta từ chức đã được đặt sẵn trên bàn làm việc của người cầm quyền các gia tộc, trong đó cũng có cả Thịnh Hoằng.
Sau khi đọc xong, Thịnh Hoằng cảm thất lý do này thật buồn cười. Lúc trước hắn đã cảm thấy dự án này rất xuất sắc, ai ngờ nhân viên hắn tán thưởng lại cướp trắng thành quả của người khác. Còn nhân tài thật sự thì lại bị xa lánh, mai một đến mức chủ động từ chức.
Bên ngoài, dù mọi người ngoài mặt không bàn tán gì nhưng sau lưng chắc chắn sẽ có người cười nhạo Thịnh Hoằng.
Nhưng nếu chỉ vì mỗi thế mà từ bỏ miếng bánh béo bở này thì thật sự không phải là phong cách của hắn. Nói về khả năng tài chính, tập đoàn Thịnh Thế chính là đối thủ nặng ký, chiếm ưu thế tuyệt đối ở đất thủ đô này.
Việc kỹ thuật chip gây ra chấn động là chuyện đã nằm trong dự tính của Cầu Đồ, các công ty lớn cực kỳ khách khí với anh ta. Đến tận lúc này, Cầu Đồ mới biết: kỹ thuật độc quyền mình đang nắm trong tay là khối tài sản to đến mức nào.
Văn kiện hồ sơ của các công ty đua nhau gửi tới. Cầu Đồ tỉ mỉ lựa chọn, tuy đang có một chậu châu báu lớn nhưng nếu xử lý không tốt, nó cũng có thể biến thành thanh sắt nóng bỏng tay. Anh ta kiêu ngạo nhưng tuyệt đối không có chuyện bay quá mà không tìm được đâu là hướng bắc đâu là hướng nam. Hợp tác là việc bắt buộc phải làm, đơn giản là vì hiện giờ Túc Sinh không thể chịu được công kích quá lớn, mà mục đích của ông chủ thì rất đơn giản: Kiếm thật nhiều tiền.
Sau khi đánh giá uy tín tài lực của mấy công ty này xong, Cầu Đồ sửa sang lại tài liệu của bọn họ. Trong lòng anh ta đã có suy nghĩ đại khái, ai ngờ lúc này lại nhìn thấy hồ sơ của Thịnh Thế lẫn bên trong.
Một sấp giấy dày có hoa văn chìm khiêm tốn nhưng rất xa hoa, bên trên có chữ ký của tổng giám đốc Thịnh Thế. Cầu Đồ đã nhìn thấy chữ ký của Thịnh Hoằng rất nhiều lần nên chắc chắn là không thể nhầm được, tiếc là chữ ký này chưa từng dành cho anh ta.
Trong số những công ty đã ngỏ lời, thực lực siêu khủng của tập đoàn Thịnh Thế là điều không thể nghi ngờ được. Hợp tác làm ăn mà xen lẫn quá nhiều lợi ích cá nhân thì sẽ không dễ làm.
Cầu Đồ đọc đi đọc lại sấp văn kiện này mấy lần, cuối cùng vẫn bỏ nó vào đống tư liệu đã xác định có ưu thế hợp tác.
Anh ta chỉ là người đại diện pháp lý, Lâm Túc mới là ông chủ thật sự.
Lâm Túc lật xem tư liệu đã qua sàng lọc, cảm thấy rất hài lòng, đúng là Cầu Đồ đã không phụ kỳ vọng của anh. Nhưng khi nhìn đến tư liệu của tập đoàn Thịnh Thế, anh lại có chút kinh ngạc. Dựa theo cốt truyện của thế giới gốc, Lâm Túc cho rằng: với tính cách của Cầu Đồ thì chắc chắn sẽ ghim thù, chẳng có một chút thiện cảm nào với Thịnh Thế. Nếu không sau này anh ta cũng chẳng đánh đến mức người sống ta chết với Thịnh Hoằng
Nhưng đấy là do Cầu Đồ tự mình lập nghiệp, chứ còn bây giờ dính dáng đến cả lợi ích của Lâm Túc nên anh ta vẫn rất có chừng mực. Anh cực kỳ thích thái độ giải quyết việc chung thế này.
"Thịnh Thế, Bắc Thịnh, Hoằng Hoa, đây là ba tập đoàn điện tử có thực lực sàn sàn nhau." Lâm Túc mỉm cười, nhìn vẻ mặt háo hức mong chờ của Cầu Đồ đang ngồi phía đối diện, nói: “Ba nhà này giao cho anh đi đàm phán, nhà nào thích hợp thì phải để người làm quản lý như anh tự quyết định.”
Cầu Đồ vốn là nhân tài có thể một mình phụ trách nhiều công việc, mặc dù bây giờ vẫn chưa thuần thục lắm, vẫn cần chỉ điểm vài chỗ nhưng Lâm Túc đã có thể buông tay, để anh ta tự trải nghiệm.
"Vâng. Tôi nhất định sẽ không phụ lòng anh." Cầu Đồ đứng dậy, vẻ mặt kích động, gập người 90 độ để cảm ơn.
Những ngày sau đó, Lâm Túc chỉ cần chú ý đến tiến độ đàm phán, tinh lực chủ yếu dồn vào Hải Yến Quan Đệ.
Ba Lâm đã 60 tuổi, tuy ngoại hình vẫn còn trẻ trung nhưng sức khỏe đã không cho phép ông làm việc vất vả trường kỳ nữa.
Dự án tòa cao ốc văn phòng lúc đầu Lâm Túc định làm nhìn chung khá quy củ. Thế nhưng giờ suy nghĩ của anh đã thay đổi nên quy hoạch tương lai sẽ phải khác đi. Dáng vẻ tầm thường vốn có hẳn là cũng nên từ từ biến mất.
Ít nhất là sau khi hoàn thành báo cáo dự án, ba Lâm xem xong rất hài lòng. Kết quả là ngoài việc quyền lợi của Lâm Túc ở Hải Yến Quan Đệ lập tức tăng vọt, thì còn có kha khá công trình khác cũng đến tay.
Coi trọng như thế đủ để nhân viên cấp dưới trong Lâm Thị xôn xao bàn tán, dù sao thì cậu Lâm trèo lên thì sẽ có người phải ngã xuống. Nếu anh thật sự trở thành lãnh đạo trực tiếp thì tính cách hay bản chất của anh thế nào, họ đều phải tìm hiểu rõ, tránh sau này làm ra chuyện sai lầm.
Trong group chat, nhân viên lén lút bàn luận khá sôi nổi, trình độ hóng hớt, mò mẫm manh mối của đám người thành tinh này coi như cũng không tệ.
"Cái gì mà con nuôi chứ, rõ ràng trước đây chỉ là rèn luyện lấy kinh nghiệm thôi. Bây giờ nhìn lại đều là con nuôi vượt qua con ruột.”
"Vẫn là cậu cả Lâm có bản lĩnh, chỉ cần tiểu thiếu gia có một tí tài năng thôi thì chuyện cũng không như bây giờ.
"Người ta có số hưởng phúc, thật sự bước chân vào hàng ngũ cao tầng của công ty thì có ai không bận như chó? Làm gì so được với người không phải làm gì, ngày nào cũng nằm trong một đống tiền chứ?”
"Dù có bản lĩnh hơn nữa thì cũng không có quyền kế thừa công ty, công cụ hình người cả thôi.
"..."
Mỗi người nói một kiểu. Ai cũng quan tâm đến chuyện phát triển trong tương lai, quan tâm đến việc cấp trên có không gian phát triển hay không… nhưng cũng có những người im lặng, không quan tâm gì đến chuyện quản lý trong công ty.
"Ai lên chức thì chúng ta cũng đều làm trâu chó đi cày cả thôi. Quan tâm mấy cái đấy thà để ý xem hình như dạo này body của cậu cả Lâm lại đẹp hơn rồi. Tay kìa, lưng kìa, cần cổ kìa, cả xương hàm nữa… rớt nước miếng rồi.”
"Quỷ thèm zai."
"Nói như thể mấy người không thèm í."
“Thèm chứ.”
Mắt của chị em là một bộ phận cực kỳ tiêu chuẩn kép. Các cô có thể không nhìn thấy bát đũa chất đầy trong bồn rửa, nhưng kiểu gì cũng soi được mấy cọng tóc của trai đẹp rơi trên sàn.
Đấy mà là tóc bình thường à? Là tóc của trai đẹp đấy, có thể giống nhau được chắc?
Với nhãn lực kinh khủng này, các cô nhanh chóng phát hiện: dạo này lãnh đạo trực tiếp của mình càng nhìn càng đẹp. Hình tượng vẫn như trước nhưng tự nhiên lại trở nên cực kỳ hút mắt. Căn cứ vào đường cong lúc bước đi, đám mê trai trong công ty chắc cú: Cậu cả Lâm có tận tám, múi, cơ, bụng!!!
Có một cấp trên đẹp trai chắc chắn là hơn hẳn ông sếp trán hói bụng phệ suốt ngày đòi bạn phải nhiệt tình làm việc. Còn chuyện gả vào hào môn bay lên cành cây thành phượng hoàng hả? Thôi bỏ đi, đừng làm người ta chết cười. Bây giờ học sinh tiểu học cũng không mơ mộng thế đâu.
Thỉnh thoảng Lâm Túc cũng nghe được vài câu, chỉ cần không làm chậm trễ công việc thì chuyện lâu lâu nhân viên buôn dưa lê cũng có thể giúp cho đầu óc thả lỏng, không cần phải cố gắng ngăn cản.
Số lượng dự án nhiều hơn nhưng Lâm Túc không hề luống cuống tay chân, nhưng một lúc làm mấy công việc sẽ khiến anh bận rộn hơn nhiều, thời gian rảnh rỗi chắc chắn là không thể so với tiểu thiếu gia được rồi.
Nhưng có lẽ là do lúc trước nói chuyện thẳng thắn với nhau, cộng thêm bộ dạng nhếch nhác nào của Lâm Đường cũng đều bị anh nhìn thấy nên thái độ kháng cự ban đầu cũng đã hoà hoãn hơn, thể hiện rất rõ ở chỗ cậu chàng rất thích rủ anh đi chơi.
Đua xe, xúc xắc, uống rượu, vung tiền như rác, lạc thú của tiểu thiếu gia cực kỳ đơn giản.
"Lâm Túc, hôm nay anh nhất định phải đến. Tôi mới lấy xe về nè, tính năng cao cấp hơn một bậc đấy. Hôm nay dẫn anh đến đường đua Trường Hà làm mấy vòng nhé.” Tiểu thiếu gia hứng thú bừng bừng nói. Từ hôm đó trở đi, cuối cùng cậu cũng từ bỏ ý định đi tìm Thịnh Hoằng.
Nói là thật sự đã quên thì e là chưa được, nhưng rõ ràng là tiểu thiếu gia đang cố gắng buông tay, nhất là sau khi Thịnh Thế huỷ bỏ hết mọi đặc quyền của cậu. Một chậu nước lạnh to đùng như thế đủ để tưới xuyên tim tiểu thiếu gia. Chút hy vọng cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
"Có lẽ anh sẽ đến hơi muộn đấy." Lâm Túc nhìn lịch trình hôm nay. Toàn họp và hẹn đàm phán nên không thể vắng mặt. "Tám giờ được không?"
"Được, hẹn rồi đó nha." Lâm Đường cúp máy. Cậu vui vẻ nắm điện thoại, hớn hở nói với Lạc Phi đang đứng bên cạnh: "Anh tôi đồng ý rồi."
“Yeah!” Lạc Phi vỗ tay với Lâm Đường: "Tôi nói mà, Lâm Túc thương cậu muốn chết. Cậu nói gì anh ấy cũng cố gắng chiều theo.”
Từ lần Lâm Túc chơi xúc xắc thắng Hồ Kiệt, Lạc Phi đã trở thành một fan trung thành của anh. May mà là hai anh em nhà họ Lâm cũng dần thân thiết hơn, có thể tiếp cận idol mà không có tí áp lực nào, đúng là không gì có thể tuyệt hơn.
"Đương nhiên là anh ấy phải tốt với tôi rồi.” Khóe miệng Lâm Đường hơi cong lên. Cậu dựa vào xe của mình, vỗ vỗ: "Anh ấy tốt với tôi thì tất nhiên tôi cũng sẽ tốt lại. Xe mới lấy về đã để anh ấy ngồi đấy thôi.”
"Đúng, đúng, đúng." Lạc Phi a dua phụ hoạ.
Muốn giao tiếp với tiểu thiếu gia này thì phần lớn thời gian đều phải dỗ dành, cậu ta quen lắm rồi.
Lâm Đường đậu xe trong ga-ra của trường đua. Bản giới hạn số lượng đời mới nhất đủ để tất cả những người có mặt ở đây phải hóng hớt, nhìn thử một lần. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào chiếc xe nhưng cũng có không ít người đang trộm ngắm người ngồi bên trong. Sau khi nhìn rõ là ai thì biết ngay mình không chọc vào nổi, tâm tư gì gì cũng biến mất sạch sẽ. Chỉ có một ánh mắt cực kỳ bất thiện vẫn nhìn chằm chằm về phía này.
Lạc Phi liếc qua, thấy Hồ Kiệt giữa đám người thì lập tức chỉ cho Lâm Đường: "Cậu Lâm, kìa."
Lần trước Hồ Kiệt thừa dịp Lâm Đường say rượu mà định giở trò. Về sau lại bị tiểu thiếu gia tìm người đập cho một trận, hai người coi như kết thù từ đấy.
Chỉ là Lâm Đường có gia thế lớn, nếu Hồ Kiệt dám thuê người tính sổ với Lâm Đường thật thì sợ là lão ba già nhà gã sẽ đánh gãy chân gã luôn. Thế nhưng Hồ Kiệt thật sự không cam tâm, kể cả việc bị đánh lẫn bản thân Lâm Đường.
"Xe của cậu Lâm đẹp thật đấy. Chiếc duy nhất ở thủ đô nhỉ." Không biết Hồ Kiệt to nhỏ gì với mấy người bên cạnh, sau đó đi thẳng một mạch đến chỗ Lâm Đường, trong lời nói nồng nặc mùi kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Chả thế à, cả một đống tiền đấy. Tất nhiên là đẹp hơn cái xe nát của anh nhiều rồi." Lâm Đường dùng ngôn ngữ sắc bén đáp trả. Nếu đã không thèm để ý đến mặt mũi nhau thì cậu cũng lười vờ vịt khách sáo với đối phương.
Lâm Đường vừa dứt lời, sắc mặt Hồ Kiệt đã sầm xuống vài phần. Gã quan sát Lâm Đường một lát, sau đó làm như chợt nhớ ra điều gì đó: "Tôi không đáng tiền, thế cái loại tự đưa đến cửa cho không biếu không như Lâm tiểu thiếu gia thì đáng giá bao nhiêu chứ?
Sắc mặt Lâm Đường tái nhợt. Giới thượng lưu ở thu đô này ai mà không biết chuyện Lâm Đường theo đuổi Thịnh Hoằng, lời này đúng là đã thọc một dao vào tim cậu.
Lạc Phi chắn ngang, muốn cản lại: "Cậu Lâm..."
Nhưng cơn giận của Lâm Đường đã bốc lên đến đỉnh đầu. Cậu nhìn Hồ Kiệt, nghiến răng ken két: “Anh muốn chết đấy hả?”
*** 10 ***