Chương 7: Nam phụ độc ác có chút ngọt ngào (7)
Ví dụ như cậu dựa vào vai người nào đó khóc như một đứa thiểu năng trí tuệ, còn lải nhải phàn nàn y như mấy bà mấy mẹ.
"A a a!" Lâm Đường vớ lấy mấy cái gối ôm, quăng loạn khắp nơi. Khổ cái quăng thì những hình ảnh tương tự càng hiện lên nhiều hơn.
Nào là nóng đầu nên đồng ý cá cược lên giường với Hồ Kiệt, nào là anh Hoằng đến còn dẫn theo Bạch Tu Nhiên, rồi còn việc... cậu được Lâm Túc ôm xong khóc lóc bù lu bù loa, kể cho anh nghe mấy chuyện xấu hổ khi còn nhỏ.
Cậu tiêu rồi…
Lâm Đường cảm thấy mình có mấy việc cần đi xử lý trước: chẳng hạn như tìm người đánh cho thằng cháu rùa mất nết Hồ Kiệt kia một trận hoặc chạy đến công ty của Thịnh Hoằng, cảnh cáo Bạch Tu Nhiên đừng bén mảng đến gần anh Hoằng của mình nữa… Thế nhưng cậu vẫn ngồi im trên sofa, túm lấy mấy cọng tóc trên đầu cào loạn, nghĩ xem phải làm thế nào mới xoá sạch được chuyện hôm qua mình ngồi khóc hu hu như một thằng đần.
Khóc trước mặt ai không khóc lại đi khóc trước mặt Lâm Túc chứ! Không, đàn ông đích thực không nên nước mắt ngắn nước mắt dài như chị em phụ nữ mới đúng.
Cảnh tượng sau khi mất trí nhớ còn đang chạy như đèn kéo quân trong đầu, Lâm Đường nằm vật xuống sofa, tròng mắt đảo lia lịa. Tối qua động tác chơi xúc xắc của Lâm Túc đúng là bao đẹp bao ngầu. Kỹ thuật giỏi thật chứ, nếu không phải là đối phương đã tận mắt nhìn thấy bộ dạng khóc như quỷ của cậu, sau này đúng là có thể kéo anh ra ngoài chơi cùng được.
Nhưng chuyện đã thật sự xảy ra, không còn gì mất mặt hơn chuyện tối hôm qua. Lâm Đường cảm thấy, về sau mình vẫn nên tránh mặt người kia đi cho lành.
"... Nhưng khi hắn có người yêu mà cậu vẫn muốn chen chân vào, vậy cậu chính là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác.”
Những lời này đột nhiên bật lên khiến Lâm Đường khựng lại, mấy ngón tay siết chặt lại với nhau.
Khi nhớ lại hết những gì đã xảy ra tối qua, tất nhiên là Lâm Đường cũng đã nhớ lại động tác thân mật giữa Thịnh Hoằng và Bạch Tu Nhiên… cả việc người kia rời đi không chút do dự nữa. Điều này chứng tỏ giữa cậu và Bạch Tu Nhiên, anh Hoằng lựa chọn vế sau.
Lâm Đường lẳng lặng nằm trên sofa, một lúc lâu sau cũng không thấy nhúc nhích gì.
Bên phía Lâm Túc. Không lâu sau khi anh đến công ty xử lý công việc thì đúng như dự đoán, anh đã được tham gia vào dự án mới: Hải Yến Quan Đệ (Dinh tự ngắm cảnh Hải Yến)
Đó là dự án lớn gần đây của Lâm Thị: Xây dựng một khu biệt thự gần biển. Với tài lực hiện tại thì một mình Lâm Thị không thể nuốt trọn được cái bánh to như vậy, thế nên trong quá trình hợp tác, số vốn tập đoàn Thịnh Thế của Thịnh Hoằng rót vào cũng tương đối lớn.
Lâm Túc được phân công sang đây, tất nhiên không phải với vai trò tổng phụ trách công trình. Mục đích khi ba Lâm cho anh tham gia vào dự án này khá đơn giản: một là để Lâm Túc đi theo rèn luyện, thật sự trải chút việc đời cùng tài lực của Lâm Thị. Hai là muốn dát một lớp vàng lên hồ sơ của anh.
Kết quả thế này, dù là từ phương diện nào thì anh cũng đều có lợi. Chỉ là lượng công việc đột nhiên tăng thêm rất nhiều, lại thêm việc bên chỗ Cầu Đồ cũng có bước tiến mới nên khó tránh khỏi việc sao nhãng, giảm bớt chú ý đến những chuyện bên ngoài
Ví dụ như về vấn đề cảm xúc của Lâm Đường.
Lúc có điện thoại gọi tới, giọng điệu của Lâm Túc rất bình thản: "Alo, Lâm Đường à, sao thế?"
Từ trong ký ức của nguyên chủ, Lâm Túc biết xác suất để vị tiểu thiếu gia này chủ động gọi điện cho mình là bằng không. Vì tối qua anh đã ra tay giúp đỡ nên giờ muốn ngỏ lời cảm ơn à? Trước mắt thì không có khả năng này đâu.
Quả nhiên...
"Lâm Túc. Anh nói, anh nói tôi chen chân vào chuyện tình cảm của người khác cái gì chứ, tôi mà là kẻ thứ ba hả?" Rõ ràng là Lâm Đường đã xù lông, kiểu này là tìm đến cửa hỏi tội đây mà. Chỉ là Lâm Túc nghe ra trong giọng nói của cậu có chút mất tự tin.
Lâm Túc chưa trả lời câu hỏi của tiểu thiếu gia ngay mà quay sang dò hỏi hệ thống: [Sau khi say rượu còn có thể từ từ nhớ lại được à? ]
Số liệu 06 hơi dao động: [Kí chủ đại nhân, tình huống kiểu này tuy rất ít nhưng là vẫn là thuộc loại có xác suất xảy ra. ]
Túm cái quần lại là tiểu thiếu gia đã nhớ lại chuyện đêm qua, ít hay nhiều thì không biết nhưng mấy câu của Lâm Túc thì nằm trong chỗ cậu có thể nhớ ra được.
"Anh nói gì đi chứ.” Ở đầu bên kia, Lâm Đường tiếp tục quăng bom, rõ ràng là khẩu khí đã chuyển thành lo lắng. Giống như chỉ khi nhận được câu trả lời phủ định từ phía Lâm Túc thì cậu mới có thể tiếp tục chống đỡ, đi về đích được.
Nhưng Lâm Túc đã nhìn trúng cậu rồi, việc khẩn cấp trước mắt chính là chặt đứt tình cảm quyến luyến của cậu dành cho Thịnh Hoằng. Đàn ông ba chân thiếu gì, đầy đường chỗ nào chẳng có, việc quái gì phải treo cổ trên một cái cây chứ.
"Lâm Đường.” Lâm Túc mở miệng: “Yêu đương là chuyện của hai người, không phải cứ đơn phương tình nguyện là có thể đạt được mong muốn. Em vẫn nhớ rõ những gì Thịnh Hoằng đã từng nói, nhưng có thể hỏi thử xem liệu hắn có còn nhớ hay không?”
Miệng đàn ông, quỷ gạt người. Đây là chuyện cánh đàn ông đều hiểu rõ nhưng tại sao tiểu thiếu gia lại không? Người rơi vào lưới tình đúng là kiểu thích vào rừng mơ bắt con tưởng bở và tự lừa mình dối người nhất.
Bên kia im lặng rất lâu, sau đó thì dập máy: Tút… tút….
06 trầm ngâm: [Dao sắc chặt dây rối, giải quyết dứt khoát một lần luôn?]
[Chính xác.]
Mạnh mẽ đào móc ra một phần tình cảm đã ăn sâu trong lòng thì sao có thể không đau được chứ. Nhưng yêu đương không có kết quả, thối nát bên trong thì chỉ có cách nhẫn tâm móc ra, vết thương mới có thể kéo da non lành lại.
Chỉ khi trái tim trống chỗ mới có thể đặt người khác vào trong.
Lâm Túc để Lâm Đường tự suy nghĩ, hành động. Nếu khoét một lần không hết hẳn thì làm thêm hai, ba lần. Quá trình tất nhiên phải chịu đau đớn nhưng kết quả chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn
Lâm Túc vẫn làm việc như bình thường, tuy anh không cần phụ trách công trình Hải Yến Quan Đệ nhưng số liệu của dự án thì vẫn cần phải xem qua. Đến khi tan tầm, Lâm Túc cũng không về nhà ngay mà lái xe đến chỗ hẹn với Cầu Đồ, lần này đối phương có mang theo cả hợp đồng.
Một bản hợp đồng hợp tác dài hạn.
Nội dung bên trong rất đơn giản: phân chia ích lợi với nhau và ghi rõ giá trị lớn nhất của Cầu Đồ. Lời văn không hề có bẫy rập gì, chỉ là trong mỗi câu mỗi chữ đều lộ ra… dã tâm bừng bừng.
Lâm Túc ngồi ngay ngắn ở vị trí đối diện, hơi cúi đầu đọc kỹ bản hợp đồng trong tay, gọng kính đen che bớt một phần ánh sáng khϊếp người trong đôi mắt. Anh giở tài liệu, tốc độ không nhanh không chậm nhưng lại tỏ rõ thái độ nghiêm túc khiến Cầu Đồ cảm thấy người đối diện không phải đại thiếu gia bị nhà họ Lâm vứt bỏ trong truyền thuyết mà là kẻ siêu mạnh, có thể nắm giữ vận mệnh của mình.
Từ trước tới giờ, người mang đến cho anh ta cảm giác này chỉ có một mình Thịnh Hoằng. Chỉ là lúc đó Cầu Đồ đứng nhìn từ xa, còn lâu mới bằng khi đối mặt với Lâm Túc.
"Cà phê sắp nguội rồi.” Lâm Túc chợt ngẩng đầu, dùng tay đẩy gọng kính lên một chút rồi nhắc nhở.
"Hả? À.” Cầu Đồ vô tình nhìn thẳng vào mắt đối phương, không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng hơn mấy phần. Anh ta vội vàng bưng chén cà phê của mình lên, chuyển hướng câu chuyện: “Cậu Lâm cảm thấy thế nào?”
Lâm Túc khép trang văn bản cuối cùng lại, đặt bản hợp đồng lên bàn. Sau đó anh mở cặp hồ sơ mình mang theo, lấy ra một sấp văn kiện rồi đẩy sang phía đối diện cho Cầu Đồ. Ngón tay thon dài gõ nhẹ mặt bàn: "Tôi thấy những điều kiện anh đưa ra đều rất hợp lý. Nhưng tôi muốn anh xem qua chỗ văn kiện này trước, sau đó chúng ta mới bàn bạc chi tiết về việc hợp tác.” ủng hộ truyện trên tyt
Dựa vào việc xào cổ phiếu để tích luỹ tài sản cũng là một cách, nhưng muốn cưa đổ tiểu thiếu gia, để người ta nép dưới cánh chim của mình thì phải nhanh chóng tích lũy một lượng tài sản khổng lồ. Ít nhất cũng phải đến trình độ có thể đối đầu với Thịnh Hoằng, thậm chí là phải cao hơn thì mới được.
Một mặt là muốn so sánh, mặt khác rõ ràng là phải dùng để thu phục cha vợ. Nếu không chỉ riêng việc con nuôi gặm con ruột chạy mất cũng đủ để ba Lâm đánh chết anh.
Muốn nhanh chóng tích lũy được lượng tài sản lớn thì chỉ có thể bước chân vào xã hội thượng lưu. Đường ra duy nhất chính là có được kỹ thuật mà người khác không có.
Giống như Lâm Túc, Cầu Đồ cũng đọc rất kỹ số văn kiện này. Ban đầu là nghi ngờ nhưng càng về sau đôi mắt anh ta càng tỏa sáng, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười tươi rói. Lúc khép sấp văn kiện lại, trên mặt anh ta đã xuất hiện vẻ vội vàng cấp bách: “Cậu Lâm, nếu thật sự phát hành đoạn chip này thì chắc chắn đủ để lũng đoạn ngành công nghiệp điện tử hiện nay.”
Thế giới nhiệm vụ cũng không cho phép quá nhiều kỹ thuật vượt qua thời đại này tồn tại, nhưng nếu chỉ khai phá một hai con chip thì vẫn okay. Hơn nữa số liệu của chúng không phải được lấy ra từ hệ thống, đây là do Lâm Túc căn cứ vào mấy con đời cũ rồi phát triển lên. Nhưng nếu so sánh với bản gốc thì đây vẫn là tiến bộ vượt thời đại.
Đồ vật thuộc quyền sở hữu cá nhân của Lâm Túc sẽ được thế giới gốc bảo vệ bản quyền, ngay cả lúc hệ thống muốn thu lại cũng phải có sự đồng ý của anh thì mới được.
Lâm Túc khép hai tay lại, nói: "Giờ chúng ta sẽ bàn chi tiết về việc hợp tác.”
Muốn khiến Cầu Đồ tận tâm tận lực thì đương nhiên là phải chia cổ phần, người ta thường quan tâm đến thứ đồ thuộc về mình nhất.
Mấy điều kiện khác cũng phải sửa lại, về cổ phần cũng phải chi tiết hơn. Lâm Túc mượn máy in ở chỗ này in hợp đồng thành hai bản, mỗi người đều phải ký tên đóng dấu của mình lên.
Nét chữ của Lâm Túc ẩn chứa mũi nhọn khó mà che giấu được, Cầu Đồ khẽ vuốt ve những hàng chữ kia. Nếu nói lúc đầu anh ta còn chưa quá tin tưởng vào Lâm Túc thì bây giờ đã hoàn toàn ngược lại. Anh ta tin chắc rằng: Người đàn ông trước mắt sẽ khiến thủ đô, thậm chí là cả đất nước phải rung chuyển.
"Anh cần đi xin bằng sáng chế độc quyền cho con chip này." Lâm Túc nói xong lại đẩy qua một tấm thẻ: “Việc đăng ký công ty cũng giao hết cho anh.”
Dùng người thì không nghi ngờ, nghi người thì không dùng. Lâm Túc đã chọn người này thì sẽ hoàn toàn tin tưởng vào đối phương.
Hành vi của Lâm Túc rõ ràng là đã khiến Cầu Đồ rất kinh ngạc, ánh mắt cũng lộ ra vẻ phức tạp. Mãi một lúc sau anh ta mới liếʍ qua hàm răng, dùng cả hai tay bắt lấy bàn tay đang duỗi ra của Lâm Túc, cúi đầu nói: “Tôi nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của sếp Lâm đâu.”
Được người ta toàn tâm toàn ý giao cất nhắc và tin tưởng cứ như bản thân được khẳng định vậy, tuy rằng trong đó không thiếu thủ đoạn của Lâm Túc, nhưng Cầu Đồ thật sự cần được khẳng định như thế.
Tập đoàn Túc Sinh sau này sẽ chiếm nửa giang sơn nước C lại bắt đầu đặt nền móng trong một quán cà phê nhỏ nằm ở một góc thủ đô.
Lâm Đường là tiểu thiếu gia nhà họ Lâm, nên lúc cậu đi tất nhiên sẽ không ai dám cản. Chưa nói đến chuyện Thịnh Thế và Lâm Thị đã qua lại thân thiết rất nhiều năm, chỉ cần thân phận cùng tính cách của Lâm Đường thì dù có chạy ngang sân khấu cũng không phải là việc một nhân viên có thể tùy tiện đắc tội nổi.
Hình như Thịnh Hoằng cũng đoán trước được điểm này nên đã đặc biệt dặn dò người trong công ty: Nếu Lâm Đường đến không cần ngăn cản, nhưng lúc cậu vào thanh máy thì vẫn phải báo lại cho hắn. Đỡ khiến mấy nhân viên vô tội phải khó xử.
Sau khi cúp điện thoại gọi nội bộ, Thịnh Hoằng nhìn Bạch Tu Nhiên đang cúi đầu xem văn kiện ở bên cạnh, đúng lúc ánh mắt đôi bên chạm phải nhau: "Lát nữa Lâm Đường sẽ lên đây, có lẽ à vì việc tối hôm qua. Em có muốn gặp cậu ấy không?"
"Em không muốn gặp thì anh có thể đuổi cậu ta đi chắc?" Bạch Tu Nhiên cười nói. Không đợi Thịnh Hoằng mở miệng, cậu ta đã nói tiếp: "Được rồi, em biết cậu ta là em trai của anh, em cũng không dư hơi chấp nhặt với trẻ con.”
"Anh nói không chấp nhặt với ai cơ?" Cửa văn phòng bất ngờ mở ra, Lâm Đường đứng ngay phía trước, đằng sau còn có thư ký không cản được cậu nên có chút lúng túng.
Thịnh Hoằng ra hiệu thư ký rời đi, nhíu mày nhìn Lâm Đường kiêu căng ngạo mạn. Hắn cảm thấy những cảm giác tối hôm qua lại không cánh mà bay rồi. Cậu thanh niên đang đứng trước mặt hắn không bao giờ trưởng thành được: “Đến rồi đấy à.”
Nói không thông bảo không nghe, nhưng lại không thể tuỳ tiện vứt bỏ được. Đúng là khiến người ta cảm thấy… chán ghét.
*** 7 ***