Ba Lâm đã có ý tưởng về mặt này thì đương nhiên sẽ phải truyền đạt lại cho Lâm Túc biết. Trên thương trường, ông đã thấy rất nhiều chuyện anh em ruột thịt còn trở mặt thành thù, Lâm Túc làm được như vậy đúng là rất đáng quý.
Lâm Túc không tiếp tục chú ý đến tình hình bên phía Lâm Đường nữa. Bởi vì việc này chỉ có hai khả năng: một là tiểu thiếu gia thật sự đến với Thịnh Hoằng còn anh thì lùi lại, sau này kiểu gì hai người cũng vì bất hòa mà chia tay. Hai là: tiểu thiếu gia thật sự nhớ rõ những điều anh từng nói, thật sự hiểu rõ hai người họ không hợp, dứt khoát cắt đứt với Thịnh Hoằng.
Hai khả năng này có tỉ lệ so sánh là 3:7
Nhưng cho dù xảy ra tình huống nào thì cũng cần có thêm một mồi lửa. Mà đúng lúc mồi lửa này lại đến từ vị trí của ba Lâm.
Chuyện vác xe đi cải tạo tất nhiên là phải để lộ ra chút manh mối chỉ về hướng Lâm Túc. Làm việc tốt mà không để tên họ cũng chẳng hợp với phong cách làm việc của anh.
Nếu đã làm, ít nhất cũng phải nhận được tí báo đáp chứ.
Lâm Túc gõ cửa, bước vào phòng bệnh rồi nói sơ lại tiểu thiếu gia đã đi đâu.
Ba Lâm gật gật đầu, quan sát từ trên xuống dưới đánh giábanh một lượt, sau đó mở miệng hỏi: “Lâm Túc, có tra được nguyên nhân tai nạn xe cộ lần này không?”
Lâm Túc trả lời: “Tra được ạ, là tập đoàn Vinh Thành. Lúc trước Lâm Thị từng xảy ra tranh chấp một mảnh đất ở ngoại thành Bắc Sơn với Vinh Thành. Người bên đó không hài lòng nên mới xảy ra chuyện lần này.”
Việc tai nạn xe cộ đúng là có nguyên nhân, theo Lâm Túc biết thì trong cốt truyện thế giới gốc cũng không viết rõ ràng cụ thể. Thế giới này quá lớn, người đông như kiến cỏ nên không thể có chuyện ai làm làm gì nói gì anh đều biết. Ba Lâm là nhân vật có quan hệ khá gần với công chính nên mới có vài dòng viết về tai nạn của ông, còn nguyên nhân thì lúc trước.
Lâm Túc cũng chịu, hoàn toàn không biết gì.
“Con bắt đầu tra từ lúc nào?” Ba Lâm đan hai tay vào nhau, hỏi.
“Lúc con tiếp xúc với Hải Yến Quan Đệ, có để ý đến chuyện của Vinh Thành.” Lâm Túc đẩy đẩy gọng kính, nói: “Tranh chấp này có quan hệ lợi ích rất lớn. Con thấy khu biệt thự ngoại ô Bắc Sơn của Vinh Thành nối liền với mảnh đất kia nên để ý thêm một chút. Lúc đó cũng chỉ lờ mờ đoán có lẽ bọn họ sẽ động tay động chân nhưng lại không nắm được thời gian chính xác.”
Cho nên anh chỉ có thể ra tay ở chỗ chiếc xe.
Hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của ba Lâm đã hơi thả lỏng. mấy chuyện thế này đúng là không có cách nào đề phòng được, những gì ông tra được cũng giống những gì Lâm Túc vừa nói. Ở đất thủ đô này, đối thủ làm ăn của ông rất nhiều, những kẻ muốn lấy mạng ông cũng không ít. Bảo vệ hay xe có độ an toàn cao đều là những thứ quan trọng cần chuẩn bị kỹ. Thế nhưng Lâm Túc có thể thần không biết quỷ không hay, mang xe của ông cải tạo thành xe quân dụng có cấp bậc cao nhất thì đúng là năng lực hay thủ đoạn đều rất khá.
Có lẽ đứa con trai này không hề đơn giản như những gì ông nhìn thấy. Nhưng mà, kẻ có thể dễ dàng bị người khác nhìn thấu cũng không xứng trở thành gia chủ nhà họ Lâm.
“Con không sợ ba sẽ nghi ngờ con làm thế là muốn tranh thủ sự tin tưởng của ba à?” Ba Lâm hỏi thẳng ra luôn.
Bên ngoài phòng bệnh, lúc Lâm Đường nghe được này, bàn tay đang định mở cửa bỗng khựng lại, trái tim đập thình thịch như đánh lô tô trong l*иg ngực.
Lần đầu tiên cậu nghe lén ông già nhà mình nói chuyện với Lâm Túc nói chuyện, căng thẳng chết đi được.
Nhưng hoài nghi tin tưởng cái quỷ gì thế?
“Con không sợ.” Lâm Túc bỗng bật cười. Tiếng cười khiến Lâm Đường phải đưa tay lên xoa xoa lỗ tai, sau đó mới nghe thấy anh nói: “Con tin là ba sẽ tra được chân tướng”
Trong phòng bệnh rơi vào lặng im, Lâm Đường trừng mắt nhìn trợ lý đang có ý đồ ngăn cản mình.
Cậu đưa ngón tay lên miệng làm động tác “Suỵt” sau đó quang minh chính đại dán lỗ tai lên cửa.
Nếu bị ông già phát hiện, cùng lắm là bị khóa thẻ chứ gì. Cậu mà phải sợ ông chắc?
Rất lâu sau, hình như ba Lâm đã thở dài, dùng giọng điệu nghiêm túc trước nãy chưa từng có hỏi: “Lâm Túc, com muốn Lâm Thị à?”
Tim Lâm Đường vọt lên tận cổ, sau đó lại nghe ba Lâm hỏi tiếp: “Con đột nhiên thân thiết với Lâm Đường, có lòng quan tâm đến người ba này là vì muốn có được Lâm Thị à?”
Ý cười trên môi Lâm Đường đã nhạt đi nhiều, cậu nghe thấy giọng nói của Lâm Túc truyền đến: “Ba, con không muốn.”
Có Lâm Thị, đúng là anh có thể tiết kiệm được không ít thời gian. Thế nhưng điều này có thể sẽ khiến tiểu thiếu gia mất đi nền móng đảm bảo cho cuộc sống yên ổn. Một người muốn sống tùy ý phóng khoáng thì có tiền chính là điều cơ bản nhất.
Tất nhiên, Lâm Túc không muốn nhưng không có nghĩa là anh sẽ không nắm chặt nó trong lòng bàn tay. Dù sao thì để tiểu thiếu gia nhà mình đến công ty quản lý, chắc chưa đến 3 tháng nó cũng tuyên bố phá sản thôi.
Ba Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bình tĩnh lại như cũ: “Nói suy nghĩ của con ra xem nào.”
“Lâm Thị là của Lâm Đường.” Nếu chỉ đơn giản là một người ba trên danh nghĩa thì Lâm Túc cũng chẳng mấy coi trọng.
Thế nhưng người đang ở trước mắt chính là ba vợ tương lai của anh đấy, rõ ràng là phải cho ông tí mặt mũi rồi: “Con sẽ không cướp đồ của em ấy. Nếu ba không tin, con có thể viết một bản thỏa thuận cho ba.”
Thỏa thuận cam kết tuyệt đối không chạm vào Lâm Thị, đủ để ba Lâm yên tâm.
“Thế con muốn cái gì?” Ba Lâm phát hiện ra: hình như mình chưa từng nhìn thấu chàng trai trẻ này.
“Được nhà họ Lâm che chở nhiều năm, ba, con vẫn còn chút lương tâm ạ.” Lâm Túc cười, nói.
Chẳng qua phần sót lại cũng chẳng nhiều nhặn gì.
Muốn có được thứ gì à? Tất nhiên là muốn tiểu thiếu gia đang ở ngoài cửa nghe lén hết mọi chuyện kia rồi.
Lâm Đường đã quay lại đây, chứng tỏ cậu đã giải quyết xong chuyện ở chỗ Thịnh Hoằng. Anh tốn công phí sức bày vẽ thế này, tất nhiên là muốn mang người có lòng đến bên cạnh, ở chung một chỗ với nhau rồi.
Chỉ còn thiếu người quyết tâm châm mồi lửa cuối cùng nữa thôi.
Con người là quần thể thích tranh đoạt, một món bảo vật chỉ để im một chỗ thì rất dễ bị người ta bỏ xó, không quý trọng.
Nhưng một khi có người tranh đoạt, họ sẽ cảm thấy nó cực kỳ quý giá.
Lâm Đường ở bên ngoài, tiếng tim đập muốn ù tai cả tại luôn rồi, nhất thời không nghe rõ trong phòng nói gì nữa. Lâm Túc thật sự đối xử rất tốt với cậu.
Ba Lâm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra ý cười nhẹ nhàng.
Ông nhìn thanh niên chín chắn trước mắt, cảm thấy rất vừa lòng: “Thằng bé này. Con đó, đúng là rất biết tri ân báo đáp.
Con là con cháu nhà họ Lâm nên cũng sẽ không thiếu thứ gì.
Sau này em trai sẽ cần con hao tổn nhiều tâm sức, sau khi xuất viện ba sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng. Con bé Tôn Thuần nhà họ Tôn mới ở nước ngoài về, ba thấy ngoại hình lẫn nhân phẩm đều khá đấy, muốn gặp thử một lần không?”
Tim Lâm Đường vốn đang nhảy nhót tưng bừng bỗng khựng lại, trợ lý ở bên cạnh thấy biểu cảm cậu hoàn toàn thay đổi trong ba nốt nhạc thì cảm thấy ngạc nhiên cực độ. Rốt cuộc chủ tịch Lâm đã nói gì là lại khiến mặt tiểu thiếu gia biến sắc như đang hát kinh kịch thế này?
Lâm Đường cũng chẳng rảnh mà để ý đến anh ta, toàn bộ sự chú ý của cậu đều đang tập trung vào câu trả lời tiếp theo của Lâm Túc. Anh ấy sẽ đồng ý ư?
Lúc trước người kia đã nói không muốn chỉ làm một người anh trai, nhưng vừa rồi thái độ của anh lại rất lạnh nhạt. Lâm Đường căng thẳng đến mức tim gan lòng mề co rút hết cả lại.
Cậu muốn Lâm Túc từ chối, nhưng không biết tại sao bản thân lại muốn anh trả lời như thế.
Câu trả lời đã rất rõ ràng Câu từ chối Thịnh Hoằng lại không muốn Lâm Túc đi gặp mặt người khác.
Tất cả đều xuất phải từ... thích anh.
“Cô Tôn cũng đồng ý rồi ạ?” Lâm Túc hỏi ba Lâm.
Hình như anh định đi gặp thử một lần.
Không được!
“Nhà họ Tôn cũng đồng ý cho hai đứa gặp mặt thử xem sao. Nhưng có thành hay không thì phải xem hai đứa nghĩ thế nào, chuyện của lớp trẻ bọn con, đám người lớn như bọn ba chỉ có thể giật dây bắc cầu chứ không thể miễn cưỡng được.”
Trong lời nói của ba Lâm lộ ra chút nhẹ nhõm: “Thế nào?”
“Thế thì cứ gặp thử đi ạ.” Lâm Túc nói. Nhà họ Tôn gia đã đồng ý mà mình lại không nể mặt thì đúng là không nên. Sau khi gặp mặt, kết quả thế nào thì anh đã ráo trước ở đây rồi, đến lúc đó cứ từ chối là xong.
06 bĩu môi, từ số 0 biến thành chữ O rồi lại lại khôi phục lại hình dạng ban đầu. Kí chủ, ngài cứ vờ vịt tiếp đi.
“Con không đồng ý!” Cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở.
Giọng Lâm Đường hơi lớn, khuôn mặt vốn hồng hào giờ lại nhợt nhạt, trắng bệch.
Cậu nhìn chằm chằm Lâm Túc: “Em không đồng ý!!!”
Cậu không muốn! Không muốn vừa mới thích người này thì anh lại thuộc về kẻ khác.
Lâm Túc không nói gì, ba Lâm thì lại hơi nhíu mày.
Ông vừa định mở miệng thì chợt nhớ đến lời Lâm Túc đã từng nói nên nhả nhẹ giọng: “Không phải con đã đi ra ngoài với Thịnh Hoằng rồi à?”
Chuyện đứa con út là đồng tính luyến ái, tim ông sớm nghẹn một lần rồi. Nó cong mông chạy theo Thịnh Hoằng khắp nơi lại khiến tim ông nghẹn thêm N lần nữa. Nếu nhất định phải chọn một người đàn ông thì Thịnh Hoằng đúng là ứng cử viên tốt nhất.
Thằng nhãi này khó lắm mới được như ý nguyện mà lại chạy đến quấy rối chuyện của Lâm Túc, hẳn là do Thịnh Hoằng đã xúi bẩy cái gì rồi đúng không?
Kiểu người như cáo già thành tinh này, không cẩn thận một cái là sẽ suy nghĩ nhiều quá đà.
Lâm Đường rất căng thẳng, thấy Lâm Túc vẫn không quay đầu lại nhìn mình, trong lòng cậu cảm thấy chua xót chết vô cùng. So với lúc trước bị Thịnh Hoằng từ chối thì còn khó chịu hơn không biết là bao nhiêu lần. Cậu cắn chặt răng nhìn ba Lâm nói: “Con đi ra ngoài với Thịnh Hoằng là vì muốn nói rõ ràng sau này con sẽ không thích anh ta nữa. Từ giờ ba cũng đừng gán ghép con với Thịnh Hoằng nữa.”
Ba Lâm im lặng, không rõ con trai út đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng có thể làm cho đứa con trai suốt ngày dùng mặt nóng dán vào mông lạnh của ông từ bỏ dứt khoát thế này, chắc chắn phải xảy ra chuyện lớn gì rồi.
“Thịnh Hoằng đã làm gì con đúng không?” Tính khí nóng này của ba Lâm cũng bốc lên ngùn ngụt.
Ông không giúp con liều chết bám dính người khác là một chuyện, nhưng nó bị người ta phụ bạc lại là chuyện khác.
Ông chỉ có mỗi một một cái núm ruột này thôi, cưng như vàng như như bạc, sao có thể để người khác bắt nạt chứ.
“Chuyện chẳng liên quan gì đến anh ta hết.” Lâm Đường lẩm bẩm.
“Thế thì liên quan đến ai?” Lửa giận của ba Lâm bốc lên ngùn ngụt: “Đến lúc này mà con vẫn còn nói giúp nó hả!”
Hiểu lầm sâu hun hút rồi!
Lâm Đường nhìn bóng lưng Lâm Túc, trong lòng lặng lẽ trả lời: Liên quan đến Lâm Túc á.
Cậu chuyển sang đối tượng khác nhưng không thể nói ra được, sốt ruột chết mất thôi!
Ba Lâm thấy Lâm Đường không nói năng gì thì càng cảm thấy con mình đã bị bắt nạt, đang định nói thêm nói thêm mấy câu thì đã thấy Lâm Túc mở miệng trước: “Ba, con đi thu xếp việc xuất viện trước, hai người từ từ nói nhé.”
Anh xoay người đi ra ngoài, đóng cửa, không thèm liếc Lâm Đường lấy một cái. Trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, Lâm Đường cảm thấy hồn phách mình rủ nhau đi lạc mất rồi.
Từ trước đến giờ cậu chưa từng khó chịu như thế này, giống như chỉ cần chớp mắt là nước mắt sẽ tuôn ra ào ào.
Tại sao luôn là thế này, lúc cậu thích người kia thì đối phương đã không còn thích cậu nữa? Tại sao không thể đợi thêm một chút, chờ cậu làm rõ những rối rắm trong đầu chứ?
Cảm xúc của Lâm Đường bất thường, sao ba Lâm lại không nhìn ra được chứ, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi rồi kìa. Thế là một cái nồi to đùng, vững vàng ghim chặt lên đầu Thịnh Hoằng.
Vừa nhìn là đã biết phải chịu ấm ức cực kỳ lớn.
Mồm miệng ba Lâm cứng ngắc không nói nổi nữa, ý định nhẹ nhàng này kia chết non từ trong trứng nước rồi. Ông chỉ có thể âm thầm bực bội: “Đàn ông đàn ang, vì một người như vậy thật không đáng...”
Lâm Đường cúi đầu ủ rũ, không nói câu nào.
Ba Lâm hắng giọng mấy lần rồi mới nói: “Không phải lần trước con nói thích một cái xe à, ba mua cho con. Thế nào?”
“Có đói bụng không? Ba bảo trợ lý tới chỗ tiệm riêng của lão Trần đặt mấy món con thích ăn nhất...”
“Con không sao đâu.” Lâm Đường rầu rĩ nói. Cậu chờ hơi nước trong ánh mắt khô đi rồi mới buông thõng vai, trông có vẻ phờ phạc rã rời nói: “Con đi ra ngoài trước đây, ba phải nghỉ ngơi cho tốt đó nha.”
“Ừ ừ, con cũng nghỉ ngơi thật tốt vào đấy.” Ba Lâm nhìn con trai đi ra ngoài, đến tận khi không thấy bóng dáng cậu đâu nữa mà vẫn nghển cổ ngóng theo.
Ông chưa bao giờ thấy thằng bé tủi thân ấm ức như thế này, lần này nói sao cũng phải bắt Thịnh Hoằng giải thích cho cặn kẽ. Tuy rằng hai nhà thân thiết, chuyện của hai đứa trẻ cũng là riêng tư, nhưng không thể bắt nạt người quá đáng như vậy
được.
Ra khỏi phòng bệnh, Lâm Đường cũng không biết phải đi đâu, chỉ theo bản năng hướng về phía trước. Cậu muốn tìm Lâm Túc, nói cho anh biết mình thích anh, nhưng lại không biết tìm đối phương ở đâu.
Người kia luôn xuất hiện mỗi khi cậu cần, giống như chỉ cần quay lại là có thể chạm tới. Nhưng bây giờ sợ là sẽ không còn được như vậy nữa.
“Tên khốn này!” Lâm Đường thầm mắng một tiếng, nhưng lại cảm thấy đôi mắt cay xè. Chỉ là một giây sau cánh tay cậu đã bị người khác kéo mạnh, phần lưng dán lên cánh cửa vừa đóng lại. Lâm Đường còn chưa kịp thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo ý cười vang lên bên tai: “Em nói ai khốn
nạn cơ?"