*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Như mọi ngày khác suốt hơn một tuần qua, Thiên Yết với bộ mặt chán chường đến không thể chán chường hơn quyết định xách cái thây ra ngoài đi dạo cho khuây khoả.
Phải nói chứ mấy ngày nay ngoại trừ đi học ra thì anh toàn tự nhốt mình trong phòng mà nằm ngủ. Được cái anh lại dễ ngủ, cho dù tối có ngủ đủ giấc thì chỉ cần đặt đầu xuống gối là ngủ được ngay như em bé.
Với cái con người nằm lì trong phòng mấy ngày nay không chịu ra ngoài vận động kể cả chạy buổi sáng, cơ thể anh phải nói là uể oải như tôm. Vì không thể chịu đựng được xương khớp mình dần trở nên giống người già, Thiên Yết quyết định vực dậy tinh thần đi ra ngoài.
Không biết ngày hôm nay làm sao nhưng dường như ngày mà Thiên Yết quyết định thoát ra khỏi tâm trạng thất tình ấy cũng là lúc mà Sư Tử quyết định đối mặt với những cảm xúc của chính bản thân mình.
"Sư Tử!"
Thiên Yết chạy dọc theo bờ sông nơi mà anh thường chạy bộ mỗi sáng. Xa xa là một bóng dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Cô nàng Sư Tử nghe được tiếng gọi của anh liền quay đầu lại, cô ngồi trên hàng ghế đá ngước nhìn anh, trái tim trở nên lộn xộn như thể muốn bật nhảy ra khỏi lòng cô. Ánh mắt cô nhìn anh khó nói đến kì lạ.
Chuyện là vào vài phút trước, khi Thiên Yết đang đi dạo trên đường thì Sư Tử nhắn tin đến, nói rằng muốn gặp anh. Anh như chỉ chờ có thế, hỏi cô đang ở đâu liền tức tốc chạy qua.
Hiện tại, Thiên Yết như thể 1000 năm qua chưa gặp cô, vừa gặp liền đứng ngây ra đấy ngắm nhìn, muốn ôm lấy nhưng không được, muốn lại gần nhưng liệu cô có đẩy anh ra xa?
"Anh lại đây ngồi đi"
Sư Tử cụp mắt xuống, cố nén lại cảm xúc vô định đang dâng trào từ tận đáy lòng. Cô vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh ý muốn anh ngồi vào đó.
Thiên Yết không ngồi xuống, anh vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào cô làm cô cảm thấy có chút ngại ngùng.
"Anh ngồi xuống đi, chúng ta nói rõ chuyện này được không?"
"Anh... không dám lại gần em. Lỡ đâu anh ôm em, em sẽ không đánh anh chứ?"
Thiên Yết vẫn đứng đó, vẫn duy trì khoảng cách hơn một mét. Ánh mắt chưa từng rời khỏi người Sư Tử lấy một cái. Bản tính cố chấp như vậy, quả đúng là anh mà. Sư Tử không nhịn được tự cười thầm trong lòng.
"Thiên Yết, anh yêu em như thế nào?"
Thiên Yết đang ngây dại đứng đấy, ánh mắt anh trở nên mơ hồ khi nhận được câu hỏi của cô. Anh chỉ biết cười nhẹ một cái, dùng cả trái tim mình ra cảm nhận mà trả lời.
"Anh không biết, có lẽ vì chỉ cần nhìn thấy em là anh đã nghĩ dường như mọi điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh... đều là em"
Từng câu từng chữ Thiên Yết nói ra như một chiếc dao găm đang đυ.c khoét từng ngóc ngách nhỏ trong tim Sư Tử. Cô mím chặt môi, cúi gầm cả mặt để ngăn cho nước mắt không rơi.
"... Rốt cuộc thì yêu là gì? Em luôn tự hỏi như thế."
"..."
Thiên Yết lặng nhìn từng giọt nước mắt của cô đang dần dần rơi xuống trên đôi gò má ấy. Anh không biết làm sao để có thể nói rõ được lòng mình. Là hi vọng cô đang khóc vì anh hay cũng không thật sự muốn cô vì anh mà khóc?
Sư Tử bắt đầu không kìm được nơi cổ họng nghẹn đắng. Giọng nói trở nên nhạt nhoà hoà cùng làn nước mắt đang lặng lẽ rơi.
"Cảm giác em dành cho anh không hề giống như cảm giác em từng dành cho anh Thiên Bình. Nó khiến em không biết em có thật sự yêu anh hay không"
"Vậy cảm giác em dành cho anh là gì?"
Tim Thiên Yết như nhói lên một nhịp. Nó trở nên dồn dập mà đập thình thịch như đang chờ đợi một câu trả lời mà anh mong ước. Một tia hi vọng cực kì mỏng manh đang loé sáng trong lòng anh.
"Em không biết. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến việc anh và em sẽ không thể cùng đi bên nhau như ngày trước nữa làm em cảm thấy vô cùng khó chịu..."
Sư Tử lúc này như vỡ oà, những nhức nhối trong lòng cô như thể muốn đập cửa thoát ra ngoài. Để rồi Sư Tử không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, cô nức nở nói ra hết tất cả những suy nghĩ trong lòng mình.
"Em ghét anh thân thiết với chị Bạch Dương, em thấy khó chịu khi nghĩ đến việc anh sẽ yêu một người khác, em không muốn anh nói lời yêu với bất kì một ai khác ngoài em."
"Em ghét anh bơ em, em ghét anh chỉ vì từ chối mà tránh mặt em dù em biết chính em là người tránh mặt anh trước. Em ghét anh nhiều lắm, nhưng em cũng ghét bất cứ ai ghét anh..."
"Em không biết em bị gì nữa, chỉ là em luôn muốn anh ở bên em, chỉ của riêng mình em thôi. Bất cứ ai cũng không thể ở cạnh anh."
"Em... Em ích kỷ quá phải không?"
Sư Tử với đôi mắt ướt nhoà đỏ hoe ngước nhìn Thiên Yết đang đứng lặng đấy. Cô biết cô ích kỷ, thực sự vô cùng ích kỷ nhưng biết làm sao đây, có lẽ cô đã lỡ trở thành một con người tồi tệ rồi?
Thiên Yết bước lại gần, anh quỳ một bên chân xuống trước mặt Sư Tử, khẽ dùng hai bàn tay bao bọc lấy mặt cô, nhẹ nhàng mà trân quý hướng nó về phía mình. Ánh mắt anh như đang cầu xin một câu trả lời thoả đáng cho sự rối bời trong lòng.
"Em yêu anh sao?"
"Em không biết"
Sư Tử lắc đầu, cô thật sự không biết đâu thực sự là yêu. Liệu cô yêu anh hay là yêu anh Thiên Bình đây?
"Vậy lúc em yêu Thiên Bình em có cảm thấy như vậy?"
"Không... hẳn, em chỉ muốn anh ấy hạnh phúc. Còn với anh, em chỉ muốn anh là của riêng mình, chỉ của riêng một mình em thôi"
Câu trả lời của Sư Tử đã khiến lòng Thiên Yết như vỡ oà, từng vết cắt trong tim đang dần được nối lại, tạo nên một trái tim yêu thương nguyên vẹn như ban đầu.
Anh cười nhẹ, xoa xoa hai bên má đầy nước mắt của cô, lặng lẽ đặt một nụ hôn trên trán.
"Đó cũng là một cách yêu thôi Sư Tử à. Đối với mỗi người, sẽ có một cách thể hiện tình cảm khác nhau"
"Cũng giống như anh, vừa muốn chiếm lấy em nhưng lại không muốn em tổn thương"
"Tất cả đều là yêu thôi"
Mọi câu trả lời cho những mâu thuẫn trong lòng Sư Tử đã được Thiên Yết giải đáp. Ra là vậy, cách cô yêu anh Thiên Bình và cách cô yêu anh Thiên Yết là hai cách khác nhau, nhưng tất cả đều là yêu. Cô... yêu anh...
Sư Tử lại bắt đầu nức nở hơn, cô oà khóc như một đứa trẻ mà ôm chầm lấy anh, hít lấy mùi thuốc uống nhàn nhạt trên người anh, rúc đầu vào bờ vai rộng ấm áp, để từng cảm xúc nhớ mong của cô được thoát ra ngoài một cách trọn vẹn nhất.
"Thiên Yết, em yêu anh nhiều lắm"
"Anh cũng yêu em nhiều lắm..."
Thiên Yết ôm chặt lấy cô, khẽ đặt một nụ hôn thật sâu vào bên má phải đỏ hồng, đôi bàn tay khẽ nhẹ nhàng chạm vào tấm lưng đang run lẩy bẩy vì khóc mà vuốt ve. Mặc cho Sư Tử đang nức nở khóc trong lòng, anh vùi mặt vào hõm cổ cô hít lấy mùi nước xả vải quen thuộc, lòng nặng trĩu bỗng nhiên nhẹ như bông.
...
Vào chiều hôm ấy, một buổi chiều đầy nắng và gió, bầu trời hoàng hôn như nhuộm đỏ cả sân nhà và cũng nhuộm lên đôi má hây hây của cô nàng Sư Tử.
Giữa bao nhiêu con người đang ngồi dưới sân chơi cờ tỷ phú, Sư Tử cùng Thiên Yết bất ngờ dắt tay nhau đi vào. Tất cả ánh mắt của mọi người đều dán chặt trên đôi bàn tay ấy.
"Tụi em yêu nhau rồi"
"..."
Sau tiếng nói của Sư Tử là một khoảng im lặng. Thiên Bình, cái kẻ chả bao giờ theo kịp xu hướng trợn tròn cả mắt. Bà dì khó tánh Thiên Yết vậy mà cũng có bạn gái ư? U là trời? Còn anh thì sao đây???
"H... Hai người từ khi nào đã...????"
Thiên Bình còn đang ngạc nhiên trước tin tức vừa cập nhật thì Xử Nữ đã xen ngang, cô cười tươi rói chúc mừng.
"Chúc mừng hai người"
"Cuối cùng cũng cách mạng thành công rồi à?"
Nhân Mã chạy lại quàng vai bá cổ Thiên Yết mà mở miệng trêu chọc, dù vậy anh cũng thấy vui lây cho bạn mình. Thiên Yết hôm nay tâm trạng tốt, anh không đẩy tay Nhân Mã ra như thường ngày mà nhếch mép cười một cách tự tin.
"Tất nhiên!"
Kim Ngưu, Ma Kết chạy lại vui mừng cùng Sư Tử. Hai cô nàng vừa rộn ràng nói vừa cười làm Sư Tử cũng vui theo.
Tất nhiên còn một người nữa cũng vui không kém đó là Cự Giải. Anh chàng giúp ích nhiều nhất trong mối quan hệ của Thiên Yết và Sư Tử.
"Chúc mừng cậu"
"Cảm ơn cậu nha Cự Giải"
"Không có gì"
Cự Giải cười nhẹ gật đầu. Từ mai, Cự Giải có thể sống một cuộc sống thoải mái rồi. Chắc anh Thiên Yết sẽ nhớ công của cậu mà không để ý chuyện Sư Tử đi theo anh mấy ngày qua đâu ha?
"Gì mà ồn ào thế?"
Nghe cái tiếng ồn ào đến không thể ồn ào hơn dưới sân. Song Tử đang vùi mình trong chăn đọc truyện không nhịn được mà xách cái thây chạy rầm rầm xuống hóng chuyện.
"Sư Tử và anh Thiên Yết quen nhau rồi ạ"
Cự Giải ở kế bên cô nên lên tiếng giải thích, chỉ tay về phía hai con người nổi bật nhất hôm nay. Song Tử cũng không quá bất ngờ lắm. Dù sao thì hai đứa cũng có tình cảm với nhau mà, không sớm thì muộn cũng tới với nhau thôi.
"Ồ"
"Bạch Dương, Bảo Bình, Song Ngư đâu?"
Nhân Mã nhìn quanh thấy thiêu thiếu vài bóng người thì lên tiếng hỏi. Song Tử là người ở nhà sáng giờ nên biết được mà trả lời.
"Hai thằng kia chưa về, con Dương thì đang... trầm cảm tuổi thiếu nữ ấy mà. Kệ nó đi"
Song Tử xua tay, chưa kịp ai hỏi "trầm cảm tuổi thiếu nữ" là gì thì một giọng nói nhanh nhảu vang lên.
"Ủa có gì mà vui vậy ạ?"
Song Ngư vừa về đã lon ton chạy đến bên cạnh cô nàng Ma Kết, thấy mọi người đang tụ tập ở đây thì tò mò hỏi. Ma Kết thấy Song Ngư chạy lại đứng cạnh mình cũng không nghĩ nhiều mà giải thích ngay cho anh.
"Sư Tử và anh Thiên Yết quen nhau rồi đấy anh"
"Thật ạ? Vậy là nhà mình có hai cặp rồi! Mau mở tiệc thôi"
Quả đúng là cái tính ham ăn ham chơi của Song Ngư. Chỉ cần có dịp là sẽ đòi mở tiệc. Nhân Mã tất nhiên là người anh trai khác cha khác mẹ của Song Ngư, vô cùng tán thành với ý kiến này.
"Nói hay lắm. Chiều chúng ta nấu lẩu đi? Xử Nữ nấu chính, Thiên Yết trả tiền"
"Sao lại là tao trả?"
"Vì tiệc dành cho mày mà"
Phải nói hôm nay cái nhà này nhộn nhịp hẳn.
...
Chín giờ ba mươi phút tối, sau mọi người mở tiệc tụ tập uống rượu ăn lẩu dưới sân xong thì ai về phòng nấy. Lúc này, Bảo Bình mới chậm rãi trở về từ trường.
Nghe tiếng lạch cạch mở cửa, Cự Giải đang nằm trên nệm hướng mắt ra nhìn, là Bảo Bình đang cẩn thận cởi giày dép đi vào trong.
"Anh về rồi ạ."
"Ừm. Nãy có chuyện gì vậy?"
Thấy Cự Giải còn chưa ngủ, Bảo Bình mới thôi bước đi rón rén. Anh chợt nhớ tới mùi rượu nồng nặc dưới sân thì hỏi.
"Anh Thiên Yết với Sư Tử yêu nhau rồi nên tụi em mở tiệc chúc mừng"
"Ồ"
Cự Giải vừa nói vừa vươn vai, anh thoải mái khi nhớ đến giờ đây mình sẽ không còn phải dính vào chuyện hai người kia nữa.
"Cuối cùng em cũng thoát khỏi vụ này rồi. Vì cái chuyện này mà em với chị Bạch Dương mệt mỏi mấy bữa nay"
Nhắc tới hai từ "Bạch Dương" mắt Bảo Bình liền loé sáng, anh cười nhẹ một cái tỏ vẻ bâng quơ hỏi.
"Vậy từ giờ em sẽ chở chị Bạch Dương về như hồi trước à?"
"Vâng"
"Em hay chở chị ấy về như thế chắc sẽ biết lịch trình của chị ấy nhỉ?"
"Vâng. Có gì sao ạ?"
Nghe Bảo Bình hỏi vậy thì Cự Giải thấy có hơi kì lạ. Dù vậy thì anh cũng rất tin tưởng vào nhân cách của Bảo Bình. Chỉ là anh có hơi tò mò một chút về lý do tại sao anh ấy lại hỏi vậy.
Bảo Bình với mặt không hề có một chút dao động, anh chỉ cười cười tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Thực ra thì anh lỡ làm chị Bạch Dương giận rồi. Em cho anh lịch của chị ấy được không? Anh muốn chở chị ấy đi ăn để xin lỗi mà không biết chị ấy khi nào rảnh"
Cậu nói này khiến Cự Giải chính thức ngạc nhiên. Anh Bảo Bình tốt bụng như thế mà cũng có thể làm ai đó giận được sao?
"Anh làm chị ấy giận sao? Hiếm mới thấy có ai giận anh nha. Mà thôi, để em gửi qua điện thoại cho anh, anh đừng làm chị ấy giận nữa đó?"
Cự Giải cảm thấy chắc anh Bảo Bình cũng chỉ là vô ý làm chị Bạch Dương giận thôi nên muốn giúp hai người làm lành. Dù sao thì tính hai người chị lớn của cái nhà này là dễ giận dễ dỗi mà.
Bảo Bình như đã đoán trước, nghe vậy thì cười nhẹ cảm ơn Cự Giải. Sau đó giả vờ nghĩ nghĩ một chút rồi quan tâm nói.
"Ừm cảm ơn em. À mà sau này anh rảnh lắm, để anh chở chị ấy về cho. Em học năm nhất có rất nhiều việc phải làm. Cứ để chị ấy giao cho anh là được rồi"
Cự Giải nghe vậy thì vui lắm. Không ngờ người anh trai không cùng cha cùng mẹ này lại tốt bụng với cậu như vậy. Làm gì có ai suy nghĩ nhiều cho thân phận người con trai bôn ba chịu khó như anh.
"Cảm ơn anh. Quả là trong cái nhà này chỉ có mỗi anh là tốt bụng nhất"
"Không có gì"
Bảo Bình cười cười nhìn Cự Giải. Nếu mà Cự Giải biết được lý do thật sự vì sao Bảo Bình trở nên tốt bụng như vậy chắc anh chàng này khóc mất.
Điện thoại "tinh tinh" lên hai cái sáng rỡ, là lịch trình của Bạch Dương đã được Cự Giải gửi qua.
Bảo Bình lặng lẽ tắt điện thoại, trên môi vẫn giữ nụ cười tươi như lúc ban đầu, vui vẻ mà ngồi ăn phần thức ăn đã được Cự Giải gói ghém cẩn thận chừa lại cho anh.
Hôm nay anh về trễ chính là để giải quyết hết công việc của tháng này. Từ ngày mai, anh sẽ rất- rảnh- rỗi!
"Chị đã tránh em hai ngày nay rồi, bây giờ để xem chị còn tránh được như thế nào nữa..."
END CHAP.
*Đoạn trích nhỏ: Chuyện sau đó.
"Anh buông em ra đi"
"Một chút nữa thôi"
"Nhưng nước mũi em sắp dính vào áo anh rồi"
"..."
"Hít hít! Để em lau đã rồi ôm tiếp sau cũng được mà"
"..."
"Chậc chậc. Mất hình tượng quá đi"
"... Đó giờ em có hình tượng à?"
"..."
"..."
"Em ghét anh!"
":)))?"
Couple 2: Tình yêu mãnh liệt của cặp đôi đầy chiếm hữu
*Hình ảnh thực tế: