Pokemon (Satoshi X Serena): Chuyến Du Hành Của Tình Yêu

Chương 16-3: Cơn bão của định mệnh ( Hồi Kết )

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vâng , vẫn là tôi , tính mùng 1 làm 1 chap ngoại truyện tết cho vui mà bận quá quên cmnr , nếu truyện này vẫn tiếp tục tới năm sau thì tôi sẽ viết nha ;)))

_Vào truyện thôi nào

--------------------------=-=----------------------------

*Diễn biến chap trước thì ta đã biết được Satoshi quyết định đi tìm Serena và vô tình gặp được Gekkouga và Pé puni đang đi làm gì đó , sau khi nói chuyện thì cả 3 cùng đi tìm Serena , đang đi thì Satoshi bị bệnh khá nặng nhưng do sự quyết tâm của mình , một lần nữa cậu lại hợp nhất với gekkouga nhưng lần này là hợp nhất cả cơ thể lẫn linh hồn , liệu họ có thể cứu được cô gái ấy không ?

*Phân cảnh Satoshi lúc này

_" , ........Mình cảm thấy được gì đó rồi.....mau lên gekkouga":  Satoshi

_"Kouga": Gekkouga

*Ngay giữa cơn bão lúc này  cả hai cùng bay nhảy lên những cành cây , mắt của hai người họ đã hòa làm một và có thể dễ dàng né những vật cản trước mắt không chỉ vậy , họ còn có thể cảm nhận được mọi loại năng lượng tỏa ra dù cho đó có là của con người , quả thật sức mạnh này đã vượt qua cả sức mạnh của tiến hóa mega dẫu cho họ chỉ mới gặp lại.

_"............ , mình thấy cậu ấy rồi..................SERENA!!!!!" : Satoshi hét lên

*Rầm

*Phân cảnh Serena

_"Hở......Hình như mình mới nghe tiếng của Satoshi thì phải" :Serena nghĩ

*Cô ngồi dưới gốc cây to nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi mình , giọng cậu ấy trầm ấm hơn làm cho cô có cảm giác quen thuộc nhưng lúc ấy tiếng sấm sét lại vang lên quá lớn làm cho giọng Satoshi bị lấn xuống

_"Thôi.....chết.....rồi.......m-mình.....buồn.....ngủ....quá": Serena mệt mỏi vô cùng

*Mắt cô từ từ nhắm lại , có lẽ đã đến giới hạn rồi , tay chân  dường như chẳng thể cử động nỗi nữa , cơn đau khi nảy cùng từ từ biến mất , mái tóc vàng mật ướt do nước mưa , chiếc áo cũng bị ngấm nước.

_" ...... , mình......không....ổn....rồi , .........Satoshi..........xin.......lỗi": Serena

*Mắt cô đã nhắm lại hoàn toàn , hơi thở dường như đã không còn , toàn thân bất động

_"SERENA !!!!!": ??

*Lúc này dường như có ai đó gọi tên cô nhưng khá nhỏ nên cô ấy không nghe được

_"NÀY TỈNH DẬY ĐI SERENA !": ??

*Giọng cậu ấy càng ngày càng lớn , cô cũng cảm nhận được được giọng nói quen thuộc này

_"CẬU ĐỪNG CÓ BỎ CUỘC VẬY CHỨ SERENA , MỞ MẮT RA ĐI" : ??

-------------------=Serena's POV=-------------------

_"Đây là đâu vậy chứ": Tôi

_"Serena....:": ??

*Trong tâm trí tôi lúc này bốn phía một màu đen , tôi nghe thấy giọng của ai đó nhưng không biết nó nằm ở đâu cả , ban hồi thì phát ra từ đằng này , một lúc sau thì đằng kia

_"Ai vậy ! " : Tôi hét lên

_" , , ......": ??

_"Awwwwwwwww....mau dừng lại đi" : Tôi

*Hàng vạn giọng nói vang lên từ tứ phía khiến tôi đau đầu nhắm mắt lại và khụy gối xuống lấy tay ôm   , mọi thứ xung quanh bắt đầu quay cuồng một cách chóng mặt . Lúc này đột nhiên khung cảnh thay đổi , những âm thanh ma quái đã dựng lại lúc nào không hay.

_"Hở....": Tôi từ từ mở mắt ra ngước lên , lấy hai tay ra khỏi đầu mình

_"Đây là đâu....": Tôi ngơ ngác

_"Awww...."

*Có thứ gì đó dài và mượt chạm vào vai tôi , nó dài và có màu mật ong , trông nó giống như tóc vậy nhưng tôi làm gì để tóc dài như vậy được . Còn ở dưới đùi tôi cũng có 1 con vật gì đó có bộ lông rất mượt và ấm

_"Cậu là....": Tôi dần dần cảm nhận được thứ gì đó rất quen thuộc

*Bụp ( tiếng đèn mở )

*Khi đang còn thắc mắc thì đèn pha phía trên bỗng sáng lên  , các vòng sáng led màu xanh lá dưới sàn và ở trên cũng hiện lên , nhưng trong mắt tôi lúc này chỉ để ý đến một con vật , à không là 1 con pokemon có hình chú cáo bé nhỏ , toàn thân màu vàng , trắng , ở phần  đôi tai có bông màu đỏ cùng với màu mắt . Nó cứ khóc vào lòng tôi như một đứa bé sợ bị la khi có lỗi vậy. 

_"Khoan đã , đây không lẽ nào là....": Tôi chợt nhớ ra thứ gì đó  và nhìn về phía bên trái của mình

*Mọi thứ thực sự rất quen , đó chẳng phải là quá khứ của lần đầu tiên tôi tham gia cuộc thi Tripokelon hay sau

_" , ....... ......< Đúng là nghiệp dư> .......< Quê quá > ......": GIọng trên khán đài cứ dần dần lấn át tâm trí tôi

_"Đủ rồi......": Tôi cắn răng và ráng chịu đựng

_" ..... ...... x3,14" : Tiếng khán đài  xì xào cứ ngày càng lớn hơn

_"XIn hãy dừng lại đi mà.....": Tôi bắt đầu rơi lệ , những giọt nước mắt cứ tuông ra không ngừng

_".......kô....." : Fokko lau nước mắt cho Serena  ( Sorry tôi không biết diễn tả như lào cho hợp lí :V )

_"Huh...?": Tôi ngước mặt lên nhìn Fokko mỉm cười

_"Fok---ko": Fokko vừa kêu lên vừa cười như đang nói với tôi 'không sao đâu'

_"Fokko à....": Tôi đưa tay lên lau nước mắt và mỉm cười

*Đột nhiên cảnh vật lại bắt đầu thay đổi , Fokko biến mất cùng với sân khấu thay vào đó là một căn phòng chờ , trước mặt là một chiếc hộp sơ cứu cùng với vài miếng vải trắng được quấn trên tay tôi

*Bỗng

_"Từ những thất bại mà cháu đã trải qua , hãy từ những điều đó mà cải thiện khả năng của mình , đôi khi nó có thể làm cháu nản lòng nhưng điều đó cũng sẽ tiếp thêm cho cháu sức mạnh . Hãy nhớ rằng 'Không ai làm một việc gì khó mà có ngay thành tựu từ lần đầu' , kể cả ta cũng vậy" : Bà Yashio

_"Bà Yashio....": Tôi

*Khi chưa kịp nói hết câu thì mọi thứ cứ tiếp tục thay đổi

_"Chẳng phải mẹ từng nói với con hay sao , tuyệt vọng hay những cảm xúc tiêu cực luôn nằm trong từ điển cảm xúc của con người rồi , con chẳng thể bỏ nó được đâu , vậy cho nên hãy giải phóng nó ra và quên nó đi chứ đừng sống mãi trong nó" : Mẹ

_"Mẹ.....": Tôi

_"Đúng đấy Serena": ??

*Một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau tôi , khi vừa quay qua thì lập tức tôi đã ở trong khu rừng từ lúc nào không hay

_"Đây....": ??

*Một cánh tay đưa trước mặt tôi , lúc này giọng của người đó trông rất trẻ con nhưng lại rất quen thuộc . Tôi ngước mặt nhìn lên thì thấy bóng dáng của một cậu bé . Da cậu ấy hơi ngâm đen , tóc đen cùng với đôi mắt nâu 

*Khi còn đang suy nghĩ thì cậu bé ấy lại tiếp tục vang lên

_"Cậu làm được mà đúng không" : ??

*Tôi dường như bị thu hút bởi ánh mắt và nụ cười ấy thì bèn đưa tay ra nắm lấy cậu ấy . Ấy vậy mà tay cậu ta ấm áp thật

_"Được rồi đứng lên thôi , cậu làm được mà": Cậu ta kéo tôi lên

*Tôi cũng từ từ đứng lên mặc dù chân đang đau nhưng lúc này tay cậu ấy tỏa ra một thứ gì đó khiến cho tôi không còn đau nữa

_"Thấy chưa mình nói rồi mà  " : ??

_"Hảw..... này chờ đã": TÔi

*Cậu bé ấy từ từ dẫn tôi đi tới chỗ phát sáng rồi dần dần biến mất

_"Cậu dẫn tớ đi đâu vậy Satoshi ? ": Tôi

_"Đi về thực tại chứ sao nữa " : Satoshi

*lúc này từ một cậu bé đã trở thành một chàng thanh niên với dáng vẻ chững chạc hơn nắm tay tôi và chạy về phía ánh sáng ấy

_"Nghe nè Serena dù cho chuyện gì đi nữa cũng đừng bao giờ bỏ cuộc nếu đó chưa phải là kết thúc , cậu hiểu rồi chứ": Satoshi nói xong thì từ từ biến mất

_"Từ từ chờ đã....Áwwww" : Tôi

*Luồng sáng càng ngày càng lớn hơn , Satoshi cũng đã biến mất lúc nào không hay , bỗng lúc này có tiếng kêu tôi từ phía trên vang lên

_"Serena !!! " : ??

_"Là Satoshi , ở trên" : Tôi nhảy lên chỗ phát ra âm thanh rồi từ từ mở mắt ra

--------------------=End Serena's POV=-----------------------

*Trận bão cũng đã dần dần tan đi , ánh mặt trời bắt đầu lộ ra chiếu rọi xuống  , những bông hoa cũng từ từ nở rộ ra , dòng sông chảy xiết cũng đã chậm lại và trong xanh hơn . Nhưng xen lẫn những điều đó lại là giọng khóc của một chàng trai đó đang khóc lóc trước mặt một cô gái

_"Serena , em mau tỉnh dậy đi mà.....hic": Satoshi khóc

_"Kouga": Gekkouga

*Khi cả hai còn đang tuyệt vọng thì có vọng nói vang lên , tuy nhỏ mà nó lại chứa chang bao nhiêu hy vọng , ấm áp mà đủ khiến cho người ta mừng lên vì nó

_"A-anh khóc trông xấu thật đấy " : ??

_"Hởw.........Se-re-na" : Satoshi ngước mắt lên nhìn cô rồi ôm chầm lấy Serena

_"Ukm ukm , anh xấu thật ấy nhỉ": Satoshi

_"Kouga......" : Gekkouga vui lây

_"Em đã làm sao đâu mà anh khóc dữ vậy" : Serena vừa nói vừa lấy tay xoa đầu Satoshi như một đứa trẻ

_"Em biết là anh lo cho em lắm không hả , đồ ngốc" : Satoshi tuy vừa giận nhưng cũng vừa lo lắng cho cô

_"Vâng vâng , em xin lỗi nhé": Serena

*Cả hai cứ ôm lấy nhau , khu rừng lúc này vẫn còn vài cơn gió nhẹ do trận bão khi nảy nhưng nó lại nhẹ nhàng hơn , những tán lá cây đu đưa qua lại , những bông hoa lắc lư trên cánh đồng bằng , những đàn pokemon chim bay lượn trên bầu trời như đang chào ngày mới

End chap 16.3

-------------------------=-=-------------------------------

_Hờ , tôi biết tôi lặn mà với lại truyện thì nó hơi ngắn một tí ( chỉ vỏn vẹn 2000 từ ) cho nên là chap sau tôi sẽ cố gắng viết dài một tí hehe

_Thật thì mùng 1 cũng tính đăng chap tết rồi mà bận tiếp khách nên là không viết được luôn , và kể từ đó tới mùng 4 tôi phải lặp đi lặp lại cả chục lần nên không có thời gian viết mong mấy bạn thông cảm nhé :))))

_Thôi thì lở rồi , nếu mà năm sau truyện này chưa kết thúc thì tôi sẽ viết bù lại nhé :)))

_Tôi nói "NẾU" nha mấy ông :v