Chương 1: đôi tình nhân kiểu mẫu
"Bảo bối, đi đến đâu rồi hả? Anh đến đón em."
"Không cần, ông xã ~ Em sắp đến rồi, anh ở với bạn thân anh tiếp chứ? Cũng không thể ném khách mời ở trong nhà một mình được."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh ồn ào: "Ôi chao, ai, ôi trời, bảo bối ha ha ha ha, Kính Tử mau đi đón bảo bối nhà cậu đi, một mình tớ cũng được ha ha ha ha ha...."
Nghe được giọng nam cười ha ha ở bên kia, khuôn mặt trắng nõn của Cao Ấu Phù đỏ ửng lên: "Ông xã, anh không cần đến đón em đâu..."
Chu Kính Tử không vui bắn ánh mắt lạnh lẽo về phía người bạn không đứng đắn, sau đó dùng âm thanh dịu dàng nói với điện thoại di động: "Không phải hôm nay em đeo giày cao gót sao? Đi cẩn thận không buổi tối chân lại đau đó."
"Không sao, ông xã. hôm nay em đã đổi giày bệt ở chỗ cha mẹ rồi, đi không mệt...."
Đôi vợ chồng trẻ lại nói liên miên yêu thương dài dòng một lúc lâu.
Cúp điện thoại, nhớ đến sự săn sóc của Chu Kính Tử, trong lòng Cao Ấu Phù chảy xuôi một dòng nước ngọt ngào.
Cô và Chu Kính Tử quen nhau thời đại học, anh theo đuổi cô, anh tỏ tình, cô đồng ý, lại đến lúc tốt nghiệp anh cầu hôn cô, một đường đi vững vàng thuận lợi, cho tới bây giờ bọn họ đã kết hôn được một năm rồi.
Nhớ đến cái tên gọi đôi tình nhân kiểu mẫu kia, Cao Ấu Phù hơi có chút chột dạ, cô cũng không đủ mẫu mực, là do Chu Kính Tử quá tốt rồi, luôn nghĩ đến nhu cầu của cô mà chính bản thân cô cũng không ý thức được, săn sóc bao dung cô khắp nơi.
Ngay cả cha cô, người vốn không hài lòng với những chuyện xấu trong nhà Chu Kính Tử, hiện tại cũng bị cảm động bởi cách anh đối xử với cô rồi.
Bọn họ vẫn sẽ ngọt ngào như vậy.
Cao Ấu Phù cất điện thoại di động, nhẹ nhàng đi về phía nhà mình.
Thấy Chu Kính Tử cúp điện thoại, Phương Trì cười càng lớn tiếng.
"Bảo bối? Ha ha ha ha ha... Bảo bối nhà cậu có phải còn gọi cậu là Kính ca ca? Cười chết tớ rồi ha ha ha ha.... "
Chu Kính Tử lấy hai chai bia từ trong tủ lạnh, không chút lưu tình ném lên trên người Phương Trì.
"Cẩu độc thân bớt ghen tị, uống của cậu đi!"
Mở nắp chai, Phương Trì đổ một ngụm bia lạnh dễ chịu vào trong miệng.
Nhìn phòng khách có hơi thở sinh hoạt giàu có ở chung quanh một vòng, anh ấy cảm khái nói: "Thật không nghĩ tới, cậu lại kết hôn sớm như vậy..."
"Tớ cũng không nghĩ tới."
Chu Kính Tử cụng vào chai bia của Phương Trì: "Nhưng mà, có những lúc cậu gặp phải người kia, cậu sẽ biết là cô ấy... "
"Nấc---"
Thấy vẻ mặt Chu Kính Tử dịu dàng, hình như nhớ đến cái gì đó, Phương Trì ghét bỏ lùi về sau, dựa vào ghế.
"Đủ rồi, đủ rồi, ngán chết tớ rồi..."
"Được rồi, không nói tớ nữa." Chu Kính Tử uống một hớp rượu, nhìn về phía cậu bạn thân không đứng đắn: "Ở nước A cậu đã quen không ít bạn gái chứ?"
"Đừng nói oan cho tớ." Phương Trì đặt chai bia ầm lên mặt bàn: "Cậu không biết tớ thảm đến mức nào đâu!"
"Thật vất vả mới không có lão gia tử trông coi, muốn cảm nhận sự xa hoa đồi trụy của thành phố A một chút, kết quả lần đầu tiên đi dự party, mới vừa hẹn các em gái, cái gì tớ cũng chưa làm được, người ta đã móc thuốc ra muốn gả cho tớ!"
"Tớ không đề phòng, suýt chút nữa đổ hết chén rượu chứa thuốc đó xuống bụng!"
Phương Trì hoảng đến mức bia văng loạn ra ngoài: "Lần đó tớ bị bóng ma tâm lý luôn, vừa tốt nghiệp thì vội vàng trở về nước, vẫn là em gái trong nước tốt hơn."
Xem bạn thân mình diễn xuất, trong lòng Chu Kính Tử buồn cười.
Đừng nhìn Phương Trì lúc nào cũng cà lơ phất phơ, nhưng bởi vì bên trên có ông nội từng ở trong quân nên thật ra gia phong rất nghiêm.
Phương Trì bị ràng buộc đến mức phản nghịch, mới diễn ra vẻ công tử nhà giàu.
Nhưng trên thực tế nếu như muốn làm như vậy thì chính anh ấy lại là người sẽ rút lui trước. Bởi vì những gia giáo quy củ nghiêm khắc đó đã sớm khắc sâu vào trong xương Phương Trì.
"Nổ to."
Chu Kính Tử đưa ra kết luận.
Này, Kính Tử, cậu nói cái gì đấy?!
...
Đôi bạn thân rất lâu không gặp, vừa uống rượu vừa tán dóc trời nam biển bắc.
Trong lúc nhất thời cũng khiến cho bọn họ nhớ đến tháng ngày đã từng, càng tán gẫu càng hưng khởi.
"Leng keng, leng keng."
"Bảo bối nhà cậu về rồi, mau ra mở cửa đi!"
Phương Trì vừa dùng giọng điệu không bỏ qua để nói chuyện vừa cười, đi theo sau Chu Kính Tử đón tiếp nữ chủ nhân của căn nhà.
"Chào em dâu, anh là Phương Trì!"
"Chào anh, em là Cao Ấu Phù."
Nhớ đến chuyện vừa rồi, khuôn mặt Cao Ấu Phù không khỏi đỏ ửng lên. Ông xã gọi cô bằng tên thân mật lại bị bạn thân của anh nghe được, thật là xấu hổ mà ~
Nhìn người phụ nữ như đóa hoa đào yếu đuối ở bên ngoài cửa, đôi mắt sáng ngập nước, trong ánh mắt Phương Trì lóe lên tia kinh diễm.
"Bảo bối, có mệt không? Vào đi..."
"Phụt!" Phương Trì cười phun.
"A!" Cao Ấu Phù vô ý thức vỗ Chu Kính Tử một cái, nhỏ giọng xấu hổ nói: "Đừng gọi, có người ở đây."
Chu Kính Tử lấy dép lê đặt vào bên chân Cao Ấu Phù, ngồi dậy bình tĩnh nói: "Tiểu Phù, đừng trách Trì Tử, cậu ấy ở nước ngoài lâu rồi lại còn là một con cẩu độc thân, hoàn toàn không biết hiện tại những đôi tình nhân trong nước thịnh hành cái gì đâu."
"Ha, lại nữa!" Cao Ấu Phù cười xì ra tiếng: "Ông xã, hôm nay anh thật thân thiện ~ quả nhiên là bạn thân từ nhỏ đến lớn."
Người phụ nữ cười lên, trong đôi mắt đầy nước mờ sương như làn thu thủy, lúm đồng tiền tròn xinh mê người.
Chu Kính Tử nhìn một chút, ánh mắt hơi tối lại, bàn tay lớn vô ý thức chà chà hai lần ở sau thắt lưng người phụ nữ.
Lúm đồng tiền của người phụ nữ như hoa, sau khi Phương Trì liếc nhìn một chút, ánh mắt nhanh chóng di chuyển sang chỗ khác.
Trong lòng anh ấy cảm thán, vẫn là số Kính Tử may mắn mà.
(Trong nguyên văn Phương Trì gọi Cao Ấu Phù là chị dâu, nhưng vì sau này sẽ có quan hệ thể xác với nhau nên mình sẽ gọi là em dâu, xưng hô anh-em)