Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng

Chương 2: Kiếm Một Vạn Lượng.

Cái Bang được xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất đại bang, thế lực trải rộng khắp cả Cửu Châu.

Nếu Cái Bang muốn gây phiền phức cho ai thì dù cho Thiên Hạ Ngũ Cường cũng phải đau đầu.

Bởi vì bọn hắn có những cao thủ võ học vang danh khắp thiên hạ như Kiều Phong, Quách Tĩnh, Hồng Thất Công toạ trấn.

Những người đứng trước Thiên Cơ Lâu đều như đang xem kịch vui vậy.

Thiên Cơ Lâu này là khoác lác hoặc thật sự có bản lĩnh thì phải qua cửa ải Cái Bang này mới biết được,

"Các vị đến đây là vì Đả Cẩu Bổng phải không?"

Lưu Tiêu muốn đánh phủ đầu, giành lợi thế cũng như trấn trụ những người trước mắt này một tý.

Quả nhiên Ngô Trường Phong lập tức giật mình.

Các cao thủ Cái Bang đi cùng hắn cũng giật mình liên tục.

Vài ngày trước vật truyền thế của Cái Bang là Đả Cẩu Bổng bị mất tại Hạnh Tử Lâm, việc này chỉ có vài trưởng lão của Cái Bang như bọn họ mới có thể biết được, đang cố gắng tìm kiếm trong âm thầm.

Không nghĩ đến khi nãy vì nghe một môn hạ đệ tử báo lại Thiên Cơ Lâu có bán tình báo nên đến thử xem sao.

Không ngờ chưa kịp mở miệng thì chủ nhân của Thiên Cơ Lâu đã biết được mục đích bản thân đến đây.

"Cái gì? Đả Cẩu Bổng của Cái Bang bị mất."

"Tên lâu chủ của Thiên Cơ Lâu này thật to gan, hắn không biết là Đả Cẩu Bổng của Cái Bang đều được bảo quản trong tay tông chủ sao? Ai có thể lấy trộm Đả Cẩu Bổng từ trong tay bang chủ Cái Bang chứ."

"Cười chết ta, ai dám cầm Đả Cẩu Bổng của Cái Bang? Sợ rằng hoàng đế của Ngũ Cường cũng không dám."

Những người đứng ngoài xem náo nhiệt sau khi nghe lời đó thì chấn kinh vô cùng, nhưng sau đó liền bắt đầu cười nhạo.

Chỉ có đám người Ngô Trường Phong là kích động.

"Quả nhiên các hạ biết Đả Cẩu Bổng của Cái Bang ta ở đâu."

"Nếu ngươi có thể chỉ điểm thì Cái Bang ta thiếu Thiên Cơ Lâu một nhân tình."

"Nếu ngày khác có bất kỳ việc gì cần thì Cái Bang ta sẽ dốc sức tương trợ."

Hấp....

Tất cả mọi người đều im lắng, ai nấy đều hít một nơi thật sau.

Đả Cẩu Bổng của Cái Bang thật sự đã mất rồi?

Thảo nào tuyệt vọng đến mức tới Thiên Cơ Lâu, một nơi chẳng hề có danh tiếng gì.

Mất Đả Cẩu Bổng thôi cũng đã khiến các trưởng lão này sắp điên lên đến nơi rồi.

"Những người này muốn chơi miễn phí à!"

Lưu Tiêu bất mãn trong lòng.

Ta cần nhân tình của Cái Bang các ngươi làm gì, cũng có ăn được đâu?

"Hệ thống, suy tính nơi chốn của Đả Cẩu Bổng cần bao nhiêu bạc?"

Lưu Tiêu âm thầm câu thông với hệ thống.

"Suy tính ra ai lấy Đả Cẩu Bổng cần một vạn lượng bạc."

"Suy tính Đả Cẩu Bổng được giấu ở đâu cần mười vạn lượng bạc."

"Mời ký chủ lựa chọn."

"Không!"

Lưu Tiêu cự tuyệt.

Nói đùa, mười vạn lượng bạc, hắn không có nhiều tiền như thế.

Huống chi hắn cũng biết rõ Đả Cẩu Bổng bị ai lấy đi, không cần đến hệ thống làm gì.

Tự kiếm tiền không tốt hơn sao.

Trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Lưu Tiêu thản nhiên nói: "Không cần nhân tình của Cái Bang."

"Một vạn lượng bạc, bổn lâu chủ sẽ nói cho các ngươi biết ai cầm Đả Cẩu Bổng đi."

Không muốn nhân tình của Cái Bang, lại muốn một vạn lượng bạc.

Nhiều người cảm thấy lâu chủ của Thiên Cơ Lâu bị ngốc.

Ngô Trường Phong vẫn chưa hoàn hồn lại, nghe thế thì cắn răng một cái: "Lấy ngân phiếu một vạn lượng đến đây."

Hắn cũng không sợ bị lừa!

Coi như Kiều Phong không còn là bang chủ của Cái Bang nữa thì hắn vẫn dám tự tin không có mấy ai có thể lừa tiền của Cái Bang mà sống sót bình yên.

Chỉ thế là kiếm được một vạn lượng bạc!

Lưu Tiêu nhếch miệng, cất ngân phiếu vào, nhìn về phía Ngô Trường Phong: "Đi tìm Tứ Đại Trưởng Lão Toàn Quán Thanh của các ngươi, Đả Cẩu Bổng nằm trong tay hắn."

Toàn Quán Thanh!

Đám người Ngô Trường Phong biến sắc.

Có thể lên làm một trong lục đại trưởng lão của Cái Bang thì chắc chắn Ngô Trường Phong cũng không quá đần.

Nhớ đến những dị thường gần đây của Toàn Quán Thanh, trong lòng hắn cũng dần xác định.

"Đi!"

Hắn không dám dây dưa thêm, mang theo người của Cái Bang vội vàng rời đi.

"Nếu có thể tìm được Đả Cẩu Bổng thì Cái Bang ta vẫn thiếu nợ Thiên Cơ Lâu một nhân tình."

"Nhưng nếu lời của các hạ là giả thì Cái Bang dù liều mạng thì vẫn sẽ lấy lại mặt mũi."

Thanh âm của Ngô Trường truyền đến từ xa.

Khoé miệng Lưu Tiêu lộ ra một nụ cười.

Có Cái Bang làm mẫu thì không cần lo cho danh khí của Thiên Cơ Lâu nữa rồi.

Nhưng mà, vẫn chưa đủ.

Sau đó một ý nghĩ điên cuồng bắt đầu nảy sinh trong đầu hắn.

Hắn cần danh khí chứ không phải là tiền.

Tại sao bản thân không lợi dụng những thứ mình biết đến để tạo một danh sách những thứ có ảnh hưởng cực lớn sau đó tung ra, đề cao danh tiếng của bản thân.

Trong những người vây quanh thì có đủ thám tử của các đại thế lực.

Chỉ trong thời gian ngắn thôi mà một tin tức đã truyền đến trên bàn của các thế lực trên khắp Cửu Châu.

Đả Cẩu Bổng của cái bang bị mất.

Lạc Dương Thành xuất hiện một nơi gọi là Thiên Cơ Lâu, làm buôn bán tình báo.

Tình báo đầu tiên bọn hắn bắn ra là vị trí của Đả Cẩu Bổng.

Tính xác thật của tình báo còn cần điều tra thêm, không thể phán đoán.

Tiếp tục quan tâm!

Đây là những lời của thám tử đến với các thế lực sau lựng họ.

Việc này cũng không cần chờ quá lâu!

Chỉ một hồi sau thì Cái Bang liền thông báo ra ngoài là đã tìm được Đả Cẩu Bổng bị đánh mất.

Lập tức danh tiếng của Thiên Cơ Lâu vang xa.