Trường An Xuân

Chương 5: Ngươi còn sạch sẽ, ta rất thích

Văn nhân mặc khách đương đại thanh cao nhất.

Hoa Dương công chúa ngang nhiên lệnh cho tiến sĩ hiến nghệ ngay tại chỗ như nhạc kỹ linh trên tiệc rượu, quả thật có chút làm mất mũi của học sinh.

Hai vị công chúa lại vì chuyện như vậy mà trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, hình như sắp chuẩn bị giương cung bạt kiếm đến nơi.

Kỳ Vương nhạt nhẽo cười hai tiếng, kiên trì đứng ra giảng hòa, nhìn Vệ Liên Cơ cười nói: “Hoa Dương hoàng muội là người yêu thích âm luật, nghe hát chỉ là việc nhỏ thôi, đợi chút nữa ta thiết lập một bữa tiệc nhỏ, bảo Kỷ Thiêm thổi riêng hai khúc cho riêng hoàng muội nghe. Chỉ cần có thể khiến cho Hoa Dương hoàng muội vui vẻ vui tai cũng xem là phúc của Kỷ Thiêm rồi.”

Hắn quay đầu lại dùng giọng ôn hoà nói với Vệ Trì Doanh: “Nếu như Ngọc Thanh hoàng muội không chê, cũng có thể cùng nhau đi.”

Muốn chơi lang quân đẹp, tương lai có rất nhiều cách, Vệ Trì Doanh khinh thường nhập bọn với Hoa Dương, bèn khéo léo từ chối: “Không cần, phủ thượng của ta có dưỡng nhạc sư, bàn về điều động thanh âm và gẩy dây cung cũng không phải tầm thường.”

Vệ Liên Cơ ở bên hướng này gật đầu với Kỳ Vương, thỏa mãn mỉm cười, nàng đưa tay chỉ vào vị trí ở bên cạnh, ra hiệu cho lang quân trong sạch đứng trong điện kia: “Đến đây, Kỷ Thiêm, ngồi bên này, bấy giờ bản cung muốn lĩnh giáo một chút âm luật chi đạo với ngươi.”

Hai chữ lĩnh giáo được thốt ra đặc biệt nặng, chỉ cần nhìn một cái là biết được tâm tư của Hoa Dương công chúa ngay, có người trong bữa tiệc che miệng mập mờ cười.

Kỷ Thiêm cũng phát giác được điều bất thường, thấy mặt mày Vệ Liên Cơ cong cong, quyến rũ lưu loát, chàng chần chờ.

Kỳ Vương ở bên cạnh đẩy chàng, thấp giọng thúc giục: “Kỷ Thiêm, Hoa Dương công chúa gọi ngươi kia, nhanh đi đi."

Kỳ Vương là người yêu người tài, hàng năm đều giới thiệu cho tiến sĩ và học sinh có tài nhưng không gặp thời cho quyền quý, chỉ cầu hiền tài có thể bị Bá Nhạc tán thưởng, ủy thác trọng dụng.

Nhưng thế lực của Kỳ Vương nhỏ, Kỷ Thiêm cũng không muốn làm khó hắn, do dự một lát bèn đi sang bên cạnh Vệ Liên Cơ mà ngồi xuống.

Vệ Liên Cơ dịch sang cạnh chàng, bàn tay ngọc đặt trên bàn, nghiêng chống thân thể, thanh âm nhẹ nhàng: “Kỷ Thiêm, ngươi sẽ thổi tiêu sao?”

Mùi son phấn thơm mát hoà lẫn với mùi thơm của nữ nhi xông vào mũi, giống như đào, lại giống lê, lại giống như Hải Đường, vừa ngọt ngào vừa quyến rũ.

Công chúa mặc một chiếc váy hở cổ, bởi vì tư thế cong lưng cúi người mà nàng để lộ ra một mảng ngực lớn trắng như tuyết, rãnh sâu giữa hai khe núi kia cũng phập phồng dao động theo hô hấp của nàng.

Kỷ Thiêm không dám nhìn, chỉ đưa mắt nhìn về phía trước, lời ít mà ý nhiều: “Hồi công chúa, hiểu sơ sơ.”

Vệ Liên Cơ không để ý đến sự xa cách lãnh đạm của chàng, chỉ khẽ cười một tiếng, ý nghĩa triền miên trong lời nói: “Kỷ Thiêm, ngươi có biết ta cũng thổi tiêu vô cùng tốt hay không.”

Thổi tiêu là một từ ẩn ý phong nguyệt, có tiểu nương tử nào lại nói với lang quân mình thổi tiêu vô cùng tốt cơ chứ, công chúa là thật sự vô tri hay là giả vờ hồ đồ đây.

Hàng mi dài dưới lông mày của Kỷ Thiêm mất tự nhiên chớp chớp, ánh mắt trốn tránh: “Kỷ Thiêm không biết.”

Vệ Liên Cơ vừa nhìn qua là đã biết Kỷ Thiêm nói dối rồi, nhưng cũng không vòng quanh với chàng, làm rõ lại rồi nói cho chàng nghe: “Lần sau ta thổi thử cho ngươi một chút, có được hay không?”

Nói xong, nàng dùng hai mắt với hàng mi dài mảnh nhìn chằm chằm dưới háng chàng, cười đầy vẻ hứng thú.

Thổi tiêu là dùng để nghe, nào có thổi cho người ta thử một chút chứ.

Kỷ Thiêm trông thấy ánh mắt không hề che giấu chút nào và nụ cười của nàng lập tức hiểu ngay ra, công chúa không chỉ ẩn giấu phong nguyệt, còn muốn tiến thêm một bước để chọc ghẹo chàng nữa.

Lòng chàng đầy vẻ xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ kinh sợ, cung kính nói: “Không dám, kẻ hèn như Kỷ Thiêm đây không nhận nổi.” Trái lại còn dùng gương mặt nghiêm nghị, nói thẳng ra lời từ chối: “Kỷ Thiêm đã có vị hôn thê thất rồi, vẫn xin công chúa chọn hiền tài khác đi.”

“Ngủ rồi chưa?” Vệ Liên Cơ không đổi sắc mặt, chống lại.

Kỷ Thiêm im lặng, việc tư bí ẩn như vậy, công chúa lại hỏi ra một cách vô tư như vậy.

Vệ Liên Cơ thấy chàng không đáp lại thì không kiên nhẫn lặp lại, còn hỏi trắng ra hơn: “Không phải ngươi nói ngươi có vị hôn thê thất rồi sao, ngủ chưa?”

Dân phong triều đại này cởi mở, nam nữ không thiết lập đại phòng, tự do yêu đương, lúc chàng chàng ta ta cũng có hôn phu hôn thê giao hoan với nhau nữa.

Nhà chồng không yêu nữ tử nhất định phải giữ trinh tiết trước hôn nhân, phụ nhân để tang chồng hoặc sau khi ly hôn cũng có thể tái giá. Dù là phu thê sau khi thành hôn, phu chơi gái, thê yêu đương vụиɠ ŧяộʍ cũng sẽ không phải nhận quá nhiều chỉ trích từ thế nhân.

Công chúa Đại Vệ thì càng phóng đãng hơn, qua mấy triều đại đã có đến hai mươi mấy vị công chúa tái giá rồi.

Tôn vị công chúa kiêu ngạo, có vài người trước sau hôn nhân dưỡng trai bao không nói đi, một số còn thôi chồng, ly hôn. Thậm chí, trong đó còn có đến mấy vị công chúa gả đi sáu bảy tám lần nữa.

Kỷ Thiêm thầm thở dài trong lòng, dựa theo tình hình thực tế nói ra suy nghĩ của mình: “Chưa từng cưới hỏi đàng hoàng, làm sao có thể không làm mối đã tằng tịu với nhau được.”

Lời này cho thấy chàng với vị hôn thê thất rất trong sạch, cũng ám chỉ chàng không muốn vi phạm thân phận mà giao cấu cẩu thả với người khác.

Vệ Liên Cơ chỉ vờ như nghe không hiểu ý trong lời nói của chàng, lẩm bẩm nói: “Ừm, ta không cần mấy thứ bẩn thỉu."

Ánh mắt của nàng trượt từ mặt chàng xuống đến eo của chàng, sau đó lại dừng lại ở giữa háng của chàng, kiều mị cười một tiếng: “Ngươi còn sạch sẽ, ta rất thích.”