Chương 8
Suy tính một buổi tối, ngày hôm sau Lâu Thừa Vũ sau khi tan sở liền gọi điện thoại cho Hình phu nhân, nàng muốn cùng bà nói chuyện một chút, nàng không thể chắp tay đem Tử Nguyên tặng cho người phụ nữ khác, nàng làm không được. Nàng trước đó đã liên lạc với Vy Băng, cũng đề cập sơ qua tình huống. Vy Băng nói, gia đình vị hôn phu của mình làm ngân hàng, nếu như cần, có thể đề nghị cho vay, điểm ấy không thành vấn đề.
Có Vy Băng hỗ trợ, lại nhìn đến thành quả đáng tự hào của tập đoàn Khai Dương từ trước tới nay, muốn vay đủ kim ngạch để tiếp tục kinh doanh cũng không khó, Vy Băng nói một trăm tỷ cũng có thể bàn bạc được, đây thực là một tin tức làm cho người ta phấn chấn, nàng muốn nhanh cho Hình phu nhân biết.
"Bác gái?" Điện thoại có người tiếp, nàng vội vã mở miệng, "Cháu là Thừa Vũ, hiện tại có tiện cùng bác nói chuyện không?"
"Lâu tiểu thư? Tôi là thư ký của phu nhân, phu nhân hiện tại rất suy yếu, không có cách nào tiếp điện thoại của cô."
Nàng đột nhiên cả kinh. "Bác gái làm sao vậy?"
"Phu nhân nửa đêm hôm qua bệnh tình chuyển biến xấu, đã khẩn cấp đưa tới bệnh viện, xin cô đừng nói cho tổng tài chuyện này, phu nhân đã thông báo, nếu như cô gọi tới, bảo tôi thay bà cám ơn cô, bà có lẽ. . . . . . Ách, không còn sống bao lâu nữa."
Lâu Thừa Vũ trong ngực cứng lại, vội hỏi: "Xin hỏi bệnh viện ở nơi nào? Tôi muốn qua thăm bà!"
"Phu nhân hiện tại không thể gặp khách, bà đang ở tại phòng bệnh đặc biệt, phu nhân muốn tôi truyền đạt lại, hi vọng Lâu tiểu thư tuân thủ ước định cùng bà, đừng làm cho bà ra đi không được yên lòng, cũng hi vọng Lâu tiểu thư nhớ rõ, nếu cô cùng tổng tài kết hôn, chuyện của cô cùng bạn trai trước sẽ làm tổng tài bị mất danh dự, xin cô hãy suy nghĩ cẩn thận."
Đột nhiên, lòng của nàng như bị gậy hung hăng đánh qua, trong cổ họng như nuốt tảng đá, thật lâu không phát ra được thanh âm nào .
Tử Nguyên. Em nên làm thế nào mới tốt?
. . . . . . . . . . . . . .
Hình Tử Nguyên trước mua một bó hoa hồng rồi trở về nhà, hắn cước bộ nhẹ nhàng đi tới thang máy, tại hộp cảm ứng ở cửa ấn xuống vân tay.
Hắn biết rõ Thừa Vũ yêu thích hoa Thủy Vu (hoa Thủy Vu: Calla Lilly, còn gọi là hoa Loa kèn), nhưng hoa hồng đại biểu cho tình yêu, cho nên hắn mua hoa hồng, chúc mừng bọn họ ở chung được hai tháng.
Hôm nay hắn cố ý tan ca sớm, cũng kêu nàng nhanh chóng chấm dứt công tác, hắn muốn đích thân xuống bếp nấu một bàn mỹ vị, trong bữa tiệc muốn hướng nàng cầu hôn. Vừa nghĩ tới bộ dáng vui sướиɠ khi thấy nhẫn cưới của nàng, khóe miệng của hắn liền không nhịn được hiện lên ý cười.
Chiếc nhẫn này là hắn ba năm trước đây lấy nàng làm đối tượng mà tự mình thiết kế, tạo nên một đôi nhẫn bạch kim đơn giản, lịch sự mà tao nhã, hào phóng, bản vẽ thiết kế kia, hắn yên lặng cất giữ, không nghĩ tới sẽ có ngày đem ra chế tạo.
Sau khi kết hôn, hắn tạm thời không có ý định để cho Thừa Vũ đến ở cùng cha mẹ hắn, nàng có khi phải làm việc đến khuya, khi có tin tức đột xuất lại phải rời đi rất sớm, thậm chí có khi gọi là phải đến. Nếu như ở cùng trưởng bối, nàng nhất định sẽ có áp lực, mà hắn hi vọng khiến cho nàng hạnh phúc tràn đầy, chứ không phải bị hôn nhân trói buộc.
Bọn họ sắp trở thành vợ chồng, sự thật này làm cho hắn tung tăng như chim sẻ, hắn cam tâm vì nàng làm bất cứ chuyện gì, muốn hắn lên núi đao xuống vạc dầu, hắn đều đi.
Đời này, hắn chỉ yêu một mình nàng, những phụ nữ khác đều không thể khiến hắn liếc nhìn đến, loại người "Chỉ một và duy nhất" như hắn bị coi như là động vật quý hiếm mất. Nhưng hắn tuyệt đối không chút nào ao ước cái màn tung hoành tình trường như mấy người bạn kia, có người phụ nữ mình yêu ở bên cạnh là chuyện ngàn vàng khó mua được, chớ nói đến hắn đã khát khao nàng biết bao.
Nghĩ đến nàng, hắn lại mỉm cười, cười đến thật hạnh phúc, cười đến thật thỏa mãn. Hắn nhanh chóng đến phòng thay quần áo thay âu phục vướng tay vướng chân, mặc vào một bộ quần áo thoải mái đi đến phòng bếp, lấy ra nguyên liệu nấu ăn đã căn dặn người làm theo giờ mua để trong tủ lạnh, xử lý từng món dựa theo thực đơn hắn đã dự tính.
Thời gian trôi qua rất nhanh, không đến hai tiếng hắn đã làm xong tám món ăn, ngay cả chính hắn cũng phải bội phục bản thân mình. Hài lòng nhìn đại tiệc sắc hương vị đủ cả trên bàn ăn, lúc này hắn mới chú ý đã gần tám giờ rồi, Thừa Vũ làm sao còn chưa trở lại?
Đồ ăn để lâu sẽ nguội mất, hâm nóng lại sẽ không ngon nữa, nghĩ vậy hắn liền gọi điện thoại di động cho nàng.
"Thực xin lỗi, dãy số quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được." Tắt máy?
Hắn nhíu mày. Nàng tại sao không có mở điện thoại? Hết pin sao? Hẳn là thế, nàng không phải kiểu người tùy thời lại đem điện thoại ra kiểm tra xem có người gọi đến hay không, vẫn là gọi tới đài truyền hình tìm người có vẻ thực tế hơn, nói không chừng có cái tin tức đột xuất gì đó, nàng không rời đi được.
Nếu quả như thật không rời đi được cũng không còn biện pháp, hắn sẽ chờ nàng trở về, bởi vì đêm nay hắn muốn hướng nàng cầu hôn, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ nữ chủ nhân.
"Phòng thông tin xin chào!" Một giọng nữ tiếp điện thoại nói.
"Xin hỏi Lâu Thừa Vũ có ở đây không?"
"Không có, cô ấy hôm nay từ sớm đã tan sở, anh gọi di động cho cô ấy vậy!" Đối phương cúp điện thoại, hắn cũng chau mày.
Từ sớm đã tan sở rồi? Vậy tại sao đến bây giờ còn chưa có trở về? Có phải phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn hay không? Ý nghĩ này làm lòng hắn tức thời đại loạn.
Không có việc gì. Trấn định lại, nàng khả năng chỉ là đã quên cùng hắn ước hẹn, có lẽ là theo mấy người bạn ra ngoài, chờ thêm một chút a.
Hắn quyết định đi tắm rửa trước, tẩy sạch mùi dầu mỡ trên người, tắm rửa thực là phương pháp gϊếŧ thời gian tốt, nói không chừng tắm xong, nàng cũng đã trở về đến đây.
Đuổi đi ý nghĩ không tốt trong đầu, hắn trấn định lại, đi tắm rửa trước. Nhưng mà chờ Hình tử nguyên tắm xong, nàng vẫn không có trở về.
(chỗ này hình như bị thiếu 1 chút, tớ đã search rồi mà không tìm được, mọi người thông cảm)
". . . . . . Chưa quên, nhưng là. . . . . . có chút việc."
"Đứa ngốc, anh đâu có nổi giận với em, làm sao lại khóc chứ?" Hắn cười lau đi nước mắt của nàng, ôn nhu hỏi nàng, "Có phải là bạn của em đã xảy ra chuyện gì không? Cho nên em mới không có thời gian liên lạc với anh?"
Nàng lắc đầu. "Không phải như vậy." Nói xong, nước mắt lại điên cuồng ngập tràn trong mắt nàng.
Hắn vẫn là ôn nhu lau đi nước mắt của nàng. "Như vậy là có chuyện gì? Nói cho anh biết, anh có thể giúp được cái gì thì nhất định sẽ giúp, em cũng đừng khổ sở nữa." Hắn cho rằng nàng nhất định là phỏng vấn một trường hợp đáng thương cực độ, cho nên mới thương tâm thành cái dạng này, nàng thực ra rất yếu lòng, vẫn luôn rất đồng tình với những người yếu thế, người già cùng trẻ nhỏ. Cũng bởi vì nàng, hắn trường kỳ quyên tiền cho hội Thế Giới Triển Vọng, hơn nữa còn nhận nuôi mười mấy đứa trẻ nghèo ở vùng núi xa xôi miền trung.
"Em như vậy không ổn đâu, tâm tình quá kích động, trước uống một ngụm rượu đỏ để bình tĩnh tâm trạng rồi từ từ nói, bất kể là chuyện gì, có anh ở đây, em không cần lo lắng." Hình Tử Nguyên đem nàng kéo đến sô pha, an trí nàng ngồi xong, chính mình liền đi đến bàn ăn lấy một cái ly uống rượu, rót một chút rượu đỏ rồi trở về bên cạnh nàng.
"Uống một chút đi." Hắn nâng ly đưa cho nàng.
Lâu Thừa Vũ lắc đầu. "Em không muốn uống rượu."
Hắn cũng không miễn cưỡng nàng, chỉ là lo lắng nhìn nàng. Sắc mặt của nàng trắng bệch, môi cũng rất khô, giống như linh hồn đã du đãng tận đâu rồi. Hắn chăm chú nhìn nàng. "Nói cho anh biết, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hắn nhớ rõ nàng có một người bạn rất thích khóc, hình như tên là Tinh gì đó, vui quá cũng khóc, buồn quá cũng khóc, khoái hoạt hay thương cảm đều dùng khóc để diễn tả, một cô gái rất thú vị.
Thừa Vũ của hắn tuy không đến mức khoa trương như vậy, nhưng phụ nữ luôn tương đối tinh tế cùng mẫn cảm, chuyện của bạn bè, các nàng cũng sẽ coi như chuyện của mình, bởi vậy hắn cho rằng, nàng có lẽ là vì người bạn nào đó không thuận lợi mà khổ sở.
"Anh ấy tới tìm em." Lâu Thừa Vũ không đầu không đuôi nói nhỏ một câu.
Nhất thời, hắn không rõ nàng đang nói cái gì, ngừng lại một chút, nhìn thấy ánh mắt thống khổ của nàng, trái tim của hắn nảy lên một cái, sắc mặt trắng bệch.
Anh ấy. . . . . . là chỉ Triển Thác sao?
"Em là nói -- Triển Thác?" Hình Tử Nguyên thật cẩn thận hỏi, nhưng mà dù cẩn thận thế nào, hai chữ kia vẫn phảng phất như một thứ cấm kỵ, làm trái tim hắn nặng nề co rút.
"Đúng, anh ấy đã trở lại." Nàng lệnh cho chính mình đối diện với ánh mắt của hắn. "Anh ấy gọi điện tới đài tìm em."
Đáy lòng của hắn như bị dầu đổ vào thiêu đốt, hắn nghiêm giọng nói, "Cho nên, khuya hôm nay hai người vẫn luôn ở cùng một chỗ?"
Lâu Thừa Vũ nhất thời nhìn hắn không chớp mắt, nhẹ gật đầu, trái tim cũng theo đó siết chặt lại.
Tha thứ cho em Tử Nguyên. . . . . . Đây là phương pháp duy nhất mà nàng dự đoán được có thể cùng hắn nhanh chóng chia tay, nhưng cũng sẽ tổn thương hắn nhất. Nhưng mà, nếu như không đả thương hắn nghiêm trọng, với sự đa tình si tâm của hắn, hắn làm sao mà dễ dàng đáp ứng chia tay?
Mẹ của hắn sắp chết, tập đoàn Khai Dương lại đang lung lay trước mưa gió, đã sắp tuyên bố phá sản, nàng không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình. Có được người của hắn, tình yêu của hắn đúng là rất hạnh phúc, nhưng nàng muốn cho mẹ hắn mang theo tiếc nuối rời khỏi nhân thế sao? Nếu như hắn biết rõ tiếc nuối của mẹ hắn là do bọn họ tạo thành, hắn sẽ có cảm giác gì?
Nàng cũng không thể trơ mắt nhìn tập đoàn Khai Dương đóng cửa, nếu vì thành toàn tình yêu của nàng mà làm cho gia nghiệp của Hình gia bị hủy chỉ trong chốc lát, nàng thật sự không biết làm sao đối mặt với hắn và cha mẹ của hắn, như vậy bọn họ kết hôn còn có thể hạnh phúc sao?
"Cho nên. . . . . ." Hình Tử Nguyên hô hấp không thông. "Bởi vì cậu ta nên em quên anh đã hẹn em trở về sớm một chút, còn cố ý tắt điện thoại di động để cho anh tìm không được em? Là thế phải không?" Không phải, nói cho anh biết không phải như vậy, tuyệt đối không phải như vậy. . . . . .
"Đúng." Thanh âm của nàng yếu ớt vô lực.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy một hồi đau lòng, tay vô thức nắm chặt.
Phút chốc, tiếng thủy tinh vỡ truyền đến, hắn lúc này mới phát hiện ly rượu đỏ trong tay bất tri bất giác đã bị hắn bóp nát, một tay đầy máu tươi.
"Tử Nguyên!" Lâu Thừa Vũ mặt tái nhợt gọi hắn, thanh âm run rẩy, "Chúng ta đi bệnh viện! Chúng ta lập tức đi bệnh viện!"
"Không cần." Hắn khàn giọng nói, trên mặt dường như không có chút huyết sắc nào.
Vành mắt nàng thoáng ươn ướt. "Nhưng mà anh đang chảy máu. . . . . ."
"Đừng lo." Hắn đứng lên, đi về hướng phòng tắm.
"Tử Nguyên!" Nàng đi theo hắn, trái tim co thắt từng đợt.
"Anh không sao, em không cần lo lắng." Hình Tử Nguyên ở dưới vòi nước tẩy vết máu, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Hắn không nghĩ tới Triển Thác sẽ trở về, hắn và cháu gái vị kiến trúc sư bậc thầy kia phát triển không thuận lợi sao? Hắn vẫn cho là bọn họ đã bàn đến việc kết hôn rồi, nguyên lai không phải như thế.
Đợi lát nữa Thừa Vũ sẽ nói cái gì với hắn? Bởi vì Triển Thác trở về, cho nên muốn cùng hắn chia tay sao? Tim của hắn đau đớn tựa như tê liệt.
Không, sẽ không, không thể nào! Nàng không thể tàn nhẫn như vậy.
Thừa Vũ yêu hắn, hắn tin tưởng nàng yêu hắn, cho dù nàng trước kia từng yêu Triển Thác, nhưng bây giờ người nàng yêu là hắn, làm sao có thể bởi vì Triển Thác xuất hiện liền thay đổi?
Hắn không thể nghi ngờ nàng, nghi ngờ là đại địch của tín nhiệm, bọn họ đã sắp kết hôn rồi, hắn phải tin tưởng nàng một trăm phần trăm, tin tưởng nàng sẽ biết đâu là lựa chọn tốt nhất.
Tuy muốn nghĩ như vậy, cũng tự thuyết phục bản thân nghĩ như vậy, nhưng trái tim hắn vì sao vẫn đau đớn, giống như là dự cảm được nàng muốn rời khỏi hắn, cho nên nội tâm mới đau đớn. . . . . .
"Chúng ta hay là đi bệnh viện!" Lâu Thừa Vũ đi theo, đau lòng nhìn hắn, cầu khẩn nói. Nàng thật sự hận không thể nhào vào trong l*иg ngực của hắn, hôn hắn, nói cho hắn biết, nàng yêu hắn, thực yêu thực thương hắn, cũng bởi vì yêu hắn, nàng mới có thể làm như vậy. . . . . .
"Một chút vết thương nhỏ này mà phải đi bệnh viện, bác sĩ nếu biết sẽ cười chúng ta chuyện bé xé ra to." Hình Tử Nguyên miễn cưỡng cười cười với nàng. "Ở đây có hộp cấp cứu, bôi thuốc sẽ không việc gì." Nàng biết hắn tuyệt sẽ không đi bệnh viện nên đành thỏa hiệp.
"Hộp cấp cứu ở nơi nào? Em đi lấy!" Hắn nhíu mày. "Hình như ở dưới tủ TV." Hai người trở lại phòng khách, Lâu Thừa Vũ tìm được hộp cấp cứu, may mắn bên trong vật dụng cấp cứu rất đầy đủ, nàng cẩn thận thay hắn rửa miệng vết thương, thoa thuốc mỡ, quấn băng.
"Còn đau không?" Thanh âm của nàng khô khốc vô cùng.
"Sẽ không, nếu như ngày mai còn không thoải mái, anh sẽ đi bệnh viện, em không cần phải lo lắng." Hình Tử Nguyên cố ý thoải mái cười.
"Chúng ta vừa mới nói đến ở đâu rồi?" Hắn thật sự rất muốn nhảy qua một đoạn này, trốn tránh ác mộng có thể sắp xảy ra, nhưng mà có thể sao? Chuyện cần đối mặt thì cuối cùng vẫn phải đối mặt thôi. . . . . .
"Nói đến. . . . . ." Nàng liếʍ cánh môi khô khốc. "Triển Thác đã trở lại."
"Đúng, Triển Thác đã trở lại." Hắn gật gật đầu, tiếp tục ra vẻ thoải mái. "Cậu ta trở về thăm cha mẹ sao? Hay là trở về tham gia việc hiếu hỉ gì đó?"
"Cũng không phải." Đau dài không bằng đau ngắn, Lâu Thừa Vũ cắn răng nói ra: "Anh ấy trở về là vì em."
L*иg ngực của hắn cứng lại. Hắn thật sự rất hi vọng tay trái có một ly rượu để có thể bóp nát, như vậy hắn có thể lần nữa trốn tránh, hắn tình nguyện để tay của mình bị thương cũng không muốn nghe nàng nói chuyện Triển Thác.
"Em có nói cho cậu ta biết, chúng ta sắp kết hôn hay không?" Trong lòng của hắn còn ôm một tia hi vọng, nhìn thấy tia sáng lóe lên trong mắt nàng, hắn vẫn là lựa chọn tin tưởng nàng.
"Em không có." Nàng nhất thời nhìn hắn không chớp mắt nói.
Hắn giống như bị trúng một quyền thật nặng, sắc mặt tại trong phút chốc trở nên trắng bệch, gượng cười hỏi: "Vì sao? Đã quên sao? Hay là không có thời gian nói tới chuyện này?"
Nàng yên lặng nhìn hắn. "Anh ấy hi vọng em trở lại bên anh ấy, cho nên em chưa nói."
Đáng chết! Hình Tử Nguyên nhắm mắt rồi lại mở ra, trong mắt có đau đớn cùng bi thảm, hắn khàn giọng hỏi: "Nói cho anh biết, em bây giờ đang phán anh tử hình sao?"
Nàng chớp mi, nước mắt đột nhiên lăn xuống. "Em không xứng đáng được anh yêu, cũng không phải đối tượng lý tưởng của anh, anh xứng đáng với một phụ nữ tốt hơn, chúng ta. . . . . . chia tay thôi!" Nàng thật sự sắp chết mất, nhìn thấy bộ dáng của hắn, lòng của nàng thật đau đớn. . . . . .
"Nếu như muốn cùng anh chia tay, em vì sao còn muốn khóc?" Hắn lau đi nước mắt trên gò má nàng, trái tim như bị sợi dây cung mảnh mai bóp nghẹt.
"Bởi vì em đối với anh cảm thấy rất áy náy." Lâu Thừa Vũ thống khổ nói: "Anh đối với em tốt như vậy, nhưng em vẫn phụ lòng anh."
"Chỉ có áy náy thôi sao?" Cơn đau nhức như xuyên qua tim hắn, hắn nâng cằm nàng lên, khàn khàn hỏi: "Ngoại trừ áy náy, em đối với anh chẳng lẽ không có chút nào không muốn hay không đành lòng sao?"
Nàng quyết tâm bỏ qua. "Không có. . . . . ."
Hắn nhanh chóng ngăn chặn môi của nàng, môi của hắn trằn trọc áp lấy nàng, đầu lưỡi nóng bỏng ở trong miệng nàng càn quét, như muốn đem nàng tiến nhập làm một với cơ thể hắn vậy, hắn cướp đoạt đôi môi nàng, như gió thu quét lấy lá rụng mà hôn, đem nàng áp đảo trên sô pha.
Lâu Thừa Vũ chìm đắm trong nụ hôn của hắn, căn bản một chút cũng không muốn phản kháng, nàng khát vọng nụ hôn của hắn, cực độ khát vọng, lời nói dối này làm nàng muốn chết mất, tự tay đuổi hắn đi, lòng của nàng so với hắn còn muốn đau đớn hơn ngàn lần vạn lần!
"Anh yêu em! Thừa Vũ. . . . . . anh yêu em!" Hình Tử Nguyên mê loạn thì thầm, lời lẽ nóng bỏng một đường trợt xuống, nàng không có kháng cự, ánh mắt cùng hắn quấn giao.
Hắn tựa như được khích lệ. Hắn vuốt ve nàng, môi hôn qua cổ của nàng, hai tay cởi bỏ nút áo sơ mi của nàng, tiếp đó kéo cao nội y của nàng, chôn sâu ở giữa bộ ngực nàng mà mυ'ŧ hôn.
Hắn ở trên sô pha đoạt lấy nàng, kịch liệt chiếm giữ, dường như muốn nàng không đủ, điên cuồng tiến vào trong cơ thể nàng. Nụ hôn nóng bỏng của hắn hạ trên mỗi một tấc da thịt nàng, thân thể của hắn ở giữa hai chân nàng di động, hô hấp càng ngày càng nặng nề, hắn hết sức nhẫn nại, muốn mang tới cho nàng niềm vui thích tột cùng.
Nàng cũng không muốn buông hắn ra, cảm giác thân thể của hắn nhất thời như hóa thành một thể với nàng, nàng nâng đầu gối lên khiến cho hắn càng thâm nhập càng sâu, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cho nàng run rẩy, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Hắn cũng có cùng một cảm thụ mãnh liệt giống nàng, giống như đây là lần cuối cùng bọn họ hoan ái, hắn hung tợn hôn nàng, đầu lưỡi dạo chơi trên môi nàng, hắn cố gắng khống chế tốc độ cơ thể, lui ra phía sau, rồi thẳng tiến thật sâu, lặp đi lặp lại, ra vào vùng ướŧ áŧ nóng bỏng của nàng, thở hổn hển gọi tên nàng.
Từng đợt rồi lại từng đợt kɧoáı ©ảʍ kéo tới, mãi cho đến khi hắn rốt cuộc không cách nào nhịn được nữa, đem mặt chôn ở bên cổ nàng, nghẹn ngào gào thét tuôn ra nguồn nhiệt.
Nàng cảm thụ được sự rung động kinh tâm động phách của hắn, hắn ở bên tai nàng thở dốc, thân hình nặng nề đè trên người nàng, khiến tim nàng cũng đập kịch liệt.
Bọn họ không nhúc nhích, cả hai đều nghe được tim đối phương mãnh liệt đập.
Hồi lâu sau, thứ nóng rực dưới bụng hắn tự nhiên từ trong cơ thể nàng trượt ra, nàng chậm rãi mở mắt, cảm thấy toàn thân hư thoát vô lực, ánh mắt của nàng liên tục chớp động mấy lần, hồn phách cuối cùng cũng trở lại.
Nàng bắt đầu ý thức được nàng vừa mới làm cái gì.
Nàng cùng hắn ân ái -- đáng chết!
Nàng làm sao có thể kìm lòng không nổi cùng hắn ân ái?
Nàng hiện tại đang sắm vai có tình cũ không cần người mới kia mà, nàng làm sao có thể ở dưới thân hắn bày ra cái bộ dáng "cả đời không hối tiếc", nàng có phải điên rồi hay không?
"Hôm nay, anh vốn lên kế hoạch muốn cầu hôn với em, tự tay nấu bữa tiệc lớn, chuẩn bị hoa hồng, còn có nhẫn. . . . . ." Hình Tử Nguyên chăm chú nhìn nàng. "Thừa Vũ, ở lại bên cạnh anh, anh. . . . . . không thể không có em." Thanh âm của hắn truyền vào tai nàng, khiến lòng nàng bị chấn động.
"Anh trước hết đứng dậy có được không?" Nàng nhịn xuống chua xót.
Vậy ra hôm nay hắn muốn cầu hôn với nàng, cho nên mới nhiều lần thông báo kêu nàng về sớm một chút, nàng thật sự không biết, nếu biết, nàng sẽ không chọn ngày hôm nay khiến hắn vỡ mộng, chuyện này thật sự rất tàn nhẫn.
"Để cho anh ôm em một lần nữa." Hắn ôm chặt nàng, nhắm mắt lại.
Hắn biết rõ, nàng đã lựa chọn, hắn biết rõ, Triển Thác ở trong lòng nàng có địa vị phi phàm, còn hắn chỉ là vật thay thế, chỉ có điều mấy ngày trở lại đây, hắn quá hạnh phúc, cho nên đã quên sự thật này, bây giờ chính phẩm đã trở về, vật thay thế là hắn cũng nên thoái lui rồi.
"Tử Nguyên. . . . . ." Lâu Thừa Vũ nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khó khăn nói: "Chúng ta. . . . . . đã kết thúc."
Nghe vậy, tim của hắn cảm thấy một cơn đau mãnh liệt. Đúng vậy, đã kết thúc, tất cả đều đã xong, là đàn ông thì nên tiêu sái buông tay, tôn trọng lựa chọn của nàng, để nàng không phải áy náy ra đi.
Hắn hít sâu một hơi, ra lệnh cho bản thân rời khỏi nàng, ngay sau đó ôn nhu cầm lấy quần áo rơi trên mặt đất đắp lên thân thể trần trụi của nàng, không nhìn vào mắt nàng, tự mình đi vào phòng tắm.