Vốn là chuyện chỉ để ứng phó tạm thời, ai ngờ Lục Kích lại coi là thật, mà mang lạc tử l*иg trứng theo bên mình đã được hơn nửa tháng.
Làm cho Ngu Tiểu Mãn xấu hổ bất an, một buổi tối nọ thừa lúc Lục Kích ngủ trước, lén lút gỡ lạc tử ra khỏi xe lăn, sửa sang cho bớt xấu xí vụng về, rồi mới buộc vào như cũ.
Ngày hôm sau khi dùng bữa sáng, Lục Kích đặt đũa xuống, nâng lạc tử trong tay quan sát tỉ mỉ, hồi lâu không nói gì.
Ngu Tiểu Mãn như ngồi bàn chông, bánh bao thích nhất cũng không thấy ngon nữa. Cuối cùng không chịu được, nói với theo khi Lục Kích sắp rời khỏi cửa: “Lạc tử là do ta sửa lại tối qua, như vậy mang ra ngoài sẽ đỡ... mất mặt.”
Vừa nói vừa liếc nhìn lạc tử hoa mơ trên chuôi kiếm Lục Kích, lòng chua muốn chết.
Như tính tình Lục Kích, Ngu Tiểu Mãn đoán rằng khả năng cao hắn sẽ nói lời cảm ơn, hoặc là đáp một tiếng ngụ ý đã hiểu, nói chung sẽ không làm mình phải bối rối nhiều.
Đúng như dự đoán, Lục Kích xoay người, bờ môi khẽ mở, nhưng lại nói ra lời Ngu Tiểu Mãn không ngờ tới: “Như ban đầu, cũng không mất mặt.”
Chẳng mấy chốc đã vào tháng sáu, thời tiết nóng bức, mặt trời chói chang nhô cao, con người không chịu nổi, một con cá nước lạnh như Ngu Tiểu Mãn cũng nóng sắp điên rồi, hễ rảnh rỗi là sẽ chạy tới bên hồ ngâm mình hóng mát.
Cậu đặt tên cho hai con cá chép, một con là Tiểu Giáp, một con là Tiểu Ất. Từ sau khi cậu ăn cá, Tiểu Giáp và Tiểu Ất đều không thèm để ý tới cậu, bảo rằng đầu cậu chỉ biết có Lục lang, chẳng quan tâm chúng nó sống chết thế nào.
“Sao ta lại không quan tâm bọn mi?” Ngu Tiểu Mãn ấm ức, vây đuôi trong suốt vung vẩy dưới nước, “Ăn cá là bất đắc dĩ, một miếng nhỏ, chỉ một miếng nhỏ, sau đó vội nhả ra rồi...”
Tiểu Giáp tránh ra rõ xa: “Hừ, rõ ràng chỉ vì Lục lang nhà ngươi!”
Tiểu Ất hùa theo: “Một ngày nào đó, Lục lang nhà ngươi sẽ bắt chúng ta đi mổ thịt ăn!”
Ngu Tiểu Mãn xua tay lia lịa: “Không đâu, Lục lang không phải người như vậy, trước kia bọn mi còn tìm lạc tử giúp huynh ấy, huynh ấy sẽ nhớ công ơn này.”
“Hắn nào biết ai tìm lạc tử, nếu biết rồi, có khi còn cho bọn ta là cá chép tinh, càng muốn hầm ăn ấy chứ, ngươi cũng nên cẩn thận chút đi.”
Lời này nhắc nhở Ngu Tiểu Mãn, tuy Lục Kích biết cậu là đàn ông, nhưng còn chưa biết cậu là con cá.
Rụt cổ ôm lấy người mình, Ngu Tiểu Mãn hoảng sợ nói: “Thịt ta sượng lắm, ăn không ngon đâu.”
Tiểu Giáp Tiểu Ất cười rộ lên, nhả bong bóng nước: “Ngươi thật là dễ lừa nha thật là dễ lừa ấy.”
Ngu Tiểu Mãn mù mù mịt mịt.
“Bọn ta trông coi Lục Đại thiếu gia từ nhỏ rồi, hắn vẫn luôn không thích ăn cá.” Tiểu Giáp nói.
“Nhưng mà con cá ngốc nhà ngươi đã trắng trắng mềm mềm lại còn dễ bắt nạt, chưa biết chừng một ngày nào đó hắn sẽ đổi khẩu vị, xử ngươi tại chỗ ăn luôn vào bụng ấy chứ.” Tiểu Ất nói.
Mặc dù nhiều chuyện còn ngơ ngơ ngác ngác, thế nhưng lời hai con cá chép thúi nói ra, Ngu Tiểu Mãn vẫn hiểu được mấy phần.
Sẽ gì cơ chứ... chẳng phải Lục Kích đã ăn đến miệng từ lâu rồi hay sao?
Tuy rằng Ngu Tiểu Mãn là tự dâng mình, đối phương chẳng lấy gì làm tự nguyện, bằng không cũng sẽ không né tránh.
Nghĩ tới đây, Ngu Tiểu Mãn bĩu môi, thầm nhủ lúc ấy nhà ngươi còn hăng hái thế cơ mà, hôn ta, còn bấm eo ta thế này thế nọ, nhét cho ta một bụng cá con.
Bất thình lình nhớ lại cảnh tượng dâng trà sau đêm tân hôn, hai chữ ‘sinh đẻ’ đột nhiên lọt đến mép, Ngu Tiểu Mãn hít một hơi, suýt thì cắn phải đầu lưỡi.
Ngày tam phục, đúng hôm hưu mộc của Lục Kích, Ngu Đào trải lá chuối dưới cây hòe cho chủ nhân hóng mát, Ngu Tiểu Mãn ngồi xếp bằng bên trên, lấy can đảm nhìn về phía Lục Kích cách đó không xa, tầm mắt thấp hơn một chút xíu so với bình thường, thế là rơi thẳng ngay đúng vị trí giữa hai chân.
Sau đó đỏ chói lọi từ cổ đến mặt, cứ như đã biến thành một con cá nướng phát lửa tí tách dưới ánh nắng mặt trời.
Thẩm Hàn Vân bước vào sân, lọt vào đáy mắt chính là một đôi vợ chồng tương kính như tân, một người ngồi dưới tán cây một người ngồi dưới mái hiên, một người mặt đỏ tới mang tai một người lại lạnh lùng thanh thản, nhìn thế nào cũng không giống một đôi.
“Này, không đi hóng mát hả?” Thẩm Hàn Vân khoe vật trong tay, “Có ăn có uống có đất dung thân, chẳng phải chỉ thiếu một quả dưa hấu ruột đỏ hạt đen thôi sao!”
Hai ngày trước đã hẹn hôm nay tụ tập chuyện trò, vốn định đến tránh nóng tại sơn trang ngoại thành của nhà họ Thẩm, nơi đó đào một hầm băng, mùa hè đến đó quả là không gì bằng. Sau lại nghe nói người lớn trong nhà và cô con gái Thẩm Mộ Tuyết cũng tới, Lục Kích lập tức cự tuyệt ý tốt lần này, nói rằng ở lại trong phủ cũng không khác biệt gì lắm.
Để rồi đến đầu giờ chiều, Ngu Tiểu Mãn đứng cạnh giếng mở to mắt nhìn chằm chằm Thẩm Hàn Vân lôi ra một chiếc thùng gỗ bự, lấy một quả dưa hấu lạnh như băng, cũng không sợ áo quần bị ướt, ôm dưa chạy biến: “Ta đi bổ rồi lại mang cho hai người!”
Thẩm Hàn Vân nhìn vui mắt, hỏi Lục Kích: “Hắn bao tuổi rồi, mà như đứa trẻ vậy.”
Nghĩ Ngu Tiểu Mãn gả đến đây khi vừa tròn mười bảy, Lục Kích đáp: “Đã được mười tám.”
“Vậy cũng không khác lắm.” Thẩm Hàn Vân nhìn bóng lưng sôi nổi hoạt bát của Ngu Tiểu Mãn, “Lần đầu ta gặp hắn còn chưa lớn hết, cánh tay nhỏ nhỏ cái đuô... Ờm tay nhỏ chân nhỏ, cũng không thích nói chuyện, hỏi gì cũng không buồn đáp.”
Lục Kích nghĩ nghĩ, nói: “Trước mặt ta hắn rất thích nói chuyện.”
Thẩm Hàn Vân nhìn Lục Kích một cái, cười một tiếng đầy hàm ý, cuối cùng không nói thêm gì.
Tuy rằng bao đời làm quan, nhưng nhà họ Lục vẫn để lại thẻ tre dặn chuyện cơm áo, ấy là ngoài mặt không được xa hoa, trái cây tươi đôi khi mới có, khi cần hóng mát đừng quên phơi sách.
Sách của Lục Kích được Ngu Tiểu Mãn tự mình dời ra ngoài vào buổi sáng, cứ nghe Ngu Đào nhắc hoài “Phơi sách sách không mòn phơi y y không mọt”, cậu liền vội vã mang cả mấy chiếc lạc tử đã được đan xong ra ngoài cùng phơi, kể cả bộ quần áo được dệt từ tiêu sa nữa, có điều lo lắng Lục Kích nhìn thấy sẽ mất hứng, thành ra đem giấu kĩ ở tận xó xỉnh xa xôi, hy vọng chúng nó cũng như sách vở, được tắm ánh mặt trời.
Còn những chiếc lạc tử đủ mọi màu sắc này, vốn định đưa cho Lục Kích vào ngày Tiểu Mãn, tiện đường hỏi hắn liệu có còn nhớ tám năm trước đã gặp một con cá nhỏ ven làng chải ở biển Đông không.
Sau đó lại xảy ra chuyện Vân La, vật lộn một hồi đã qua ngày dự định, vật đổi sao dời, lúc này Ngu Tiểu Mãn đã mất dũng khí, chẳng dám đưa cũng không dám hỏi.
Ngu Tiểu Mãn sợ đau, nhưng hẵng còn nhẫn được nỗi đau rút vảy, nếu Lục Kích miễn cưỡng nhận lấy mà không quý trọng, hoặc giả như không nhớ con cá nhỏ năm xưa, thì cậu chỉ mới nghĩ thôi cũng đã đớn đau cực kỳ.
Nghe tiếng bước chân đến gần, Ngu Tiểu Mãn vội kéo quyển sách che đậy chiếc lạc tử, ngẩng đầu thấy là Thẩm Hàn Vân, thả lỏng hai vai: “Thẩm đại ca không ở bên kia ăn dưa hấu, lại tới nơi này làm chi?”
Vừa rồi ba người tán gẫu, Thẩm Hàn Vân nói không muốn người khác gọi hắn là Thẩm công tử, bảo Ngu Tiểu Mãn đổi cách xưng hô khác. Nghĩ ngợi một hồi, Ngu Tiểu Mãn mới gọi một tiếng ‘Thẩm đại ca’, Thẩm Hàn Vân rất hài lòng, cười nheo cả mắt, thấy Lục Kích không lấy gì làm phản đối, vậy là mọi chuyện cứ thế được quyết định xong.
“Ăn no rồi,” Thẩm Hàn Vân tìm chỗ ngồi xuống, co một chân ngồi chung với Ngu Tiểu Mãn, “Ngươi không đến trò chuyện cùng ta, cái tên Lục Khải Chi chẳng có gì thú vị, nói chán nói chê chẳng buồn phản ứng.”
Ngu Tiểu Mãn biết quan hệ giữa hai người thân thiết, trêu ghẹo đối phương cũng là việc bình thường, nghe vậy chỉ nhoẻn miệng cười.
Thẩm Hàn Vân ưa nói chuyện, rảnh rỗi còn ngồi kể cho Ngu Tiểu Mãn những điều tai nghe mắt thấy những tháng năm ra ngoài du ngoạn, từ nét đẹp hào hùng trải dài từ tuyết rơi Mạc Bắc đến sương mù gió lộng phủ bắc Trường Thành, rồi lại đến cảnh sắc nên thơ của cầu nhỏ vắt ngang dòng hay liễu rủ hương bồ giữa chốn Giang Nam, Ngu Tiểu Mãn nghe mà nhập hồn, tâm trí cũng như thả tới phương xa, về những nơi cậu chưa từng đi tới, để lộ đôi chút mong mỏi ngóng trông.
“Đợi mùa nóng qua đi, ngươi ta có thể kết bạn xuất hành.” Thẩm Hàn Vân không nhịn được ngỏ lời mời, “Ngươi muốn đi nơi nào, ta sẽ dẫn ngươi đi nơi đó.”
Ngu Tiểu Mãn lắc đầu không hề do dự: “Không được đâu, Lục lang còn ở nơi này.”
Như bị xưng hô thân mật này làm cho ngơ ngác, Thẩm Hàn Vân đột ngột nhận ra mình vừa nói điều gì, lựa lời chữa thẹn: “Chỉ là ta cảm thấy, ngươi không nên bị cầm chân giữa chốn này.”
Ngươi vốn là con cá tự do bơi lượn giữa đại dương bát ngát, không nên bị giam cầm bên trong nơi chốn kín cổng cao tường.
“Nào có gì mà nên hay không nên.” Ngu Tiểu Mãn chống cằm nhìn về phía Lục Kích, ngoài hắn ra đáy mắt không thể chứa thêm điều gì, “Chỉ cần huynh ấy vẫn cần ta, ta sẽ luôn ở bên huynh ấy.”
Dùng xong bữa tối, ba người ham hơi mát ban đêm, đến bàn đá ngoài sân thưởng rượu.
Rượu là một vò rượu mơ Thẩm Hàn Vân mang tới, được đem về từ tận phương nam, ngọt chua vừa miệng đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, trừ Lục Kích ra hai người còn lại cũng phải uống đến bốn năm chén, may là men say tỏa chậm, còn có thể áo mũ chỉnh tể trò chuyện hơn nửa canh giờ.
Đến mậu thì, trăng treo đỉnh đầu, Ngu Tiểu Mãn tửu lượng không đủ cao đã đỏ bừng đôi gò má, đầu óc choáng váng nằm nhoài lên bàn, rồi lại đỡ trán dựng dậy, làu bàu than nóng, nhấc tay muốn cởϊ áσ ngoài.
Bản thân cậu say khướt, hai người bên cạnh cũng biết cậu là đàn ông, về lý thuyết sẽ không lấy làm kinh hãi trước hành động đột ngột của cậu, thế nhưng đến khi Ngu Tiểu Mãn vất vả mãi mới tháo được đai áo, cổ áo lỏng ra để lộ ra chiếc cổ thon dài, bỗng nhiên có một bàn tay thò tới đè tay cậu xuống.
Lục Kích khép xiêm áo đang treo đến khuỷu tay trở về, nói: “Gió nổi lên rồi.”
Lời của hắn y như thánh chỉ, Ngu Tiểu Mãn mới đây thôi còn nhanh thoăn thoắt như chú thỏ con không ai quản được nay đã lập tức ngồi thẳng người, sung sướиɠ ngân dài giọng mà lặp lại: “Gió-----nổi-----lên-----rồi!”
Lục Kích không nói gì, chỉ thu bầu rượu lại, Ngu Tiểu Mãn cứ vậy ngồi ngoan không uống, nhéo vạt áo nằm trên bàn đá ngủ gà ngủ gật, lời đối thoại giữa Lục Kích và Thẩm Hàn Vân bị cậu lọc thẳng ra ngoài.
“Lần trước muốn thỉnh cầu huynh một thứ,” Thẩm Hàn Vân quơ quơ chén rượu trong tay, Không biết huynh suy xét thế nào?”
Nhìn vành tai đỏ ửng ngông nghênh trong làn gió ấm của Ngu Tiểu Mãn, Lục Kích đáp: “Đệ ấy không phải đồ vật.”
Thẩm Hàn Vân cười ha hả, lấy ra một chiếc lạc tử như ý đỏ rực: “Ý là vật này, đệ ấy làm một chồng không để đâu cho hết, ta xin một cái không thành vấn đề chứ?”
Lạc tử như ý tinh xảo trước mắt khác xa lạc tử treo bên mình, thậm chí Lục Kích còn không hiểu vì sao mình phải đặt chung hai chiếc lên bàn cân mà so sánh.
Cuối cùng, Lục Kích lạnh nhạt nói: “Đệ ấy làm, huynh nên hỏi đệ ấy.”
Không biết Thẩm Hàn Vân vô tình hay cố ý, đợi Ngu Tiểu Mãn tỉnh lại, không những xin hắn lạc tử, mà còn nhiệt tình mời hắn đến Thẩm phủ làm khách, nói rằng xe ngựa dừng ngay ngoài cổng, lúc này về phủ ngay còn có thể bắt được đom đóm bên hồ.
Ngu Tiểu Mãn ham chơi bẩm sinh, nghe vậy như có điều dao động, quay đầu nói tiếng “Ta tiễn Thẩm đại ca một chút”, sau đó theo Thẩm Hàn Vân ra cửa rồi.
Lục Kích không đi nhanh bằng bọn họ, theo được mấy bước đã bị bỏ lại phía sau, dứt khoát không đi nữa, sai Đoàn Hành hỗ trợ tiễn khách.
Mọi điều đều được sắp xếp chu toàn, thế nhưng hắn lại đợi ngoài hiên, chậm chạp không muốn quay về.
Hắn ngồi tại chỗ, mặt hướng về phía cánh cổng Lục phủ mở rộng.
Cho đến khi tiếng vó ngựa xa dần, lại có tiếng bước chân nhanh nhẹn tiến về hướng hắn.
Thình lình, bóng người thon dài của Ngu Tiểu Mãn xuất hiện bên cửa, một tay giơ đèn l*иg, một tay cầm chiếc lạc tử Thẩm Hàn Vân vừa lấy đi, nhấc chân nhảy vào trong cổng, vui sướиɠ vẫy tay với Lục Kích, Lục Kích mới chợt nhẹ nhõm thở phào, xoay người về sân trong.
Đêm khuya, Lục Kích rửa mặt chải đầu, trở về phòng ngủ, thấy Ngu Tiểu Mãn không nghỉ ngơi, cho rằng cậu chưa tỉnh rượu, tiện tay chọn một cuốn sách đã phơi khô ban ngày, ngồi đối diện cậu mà đọc.
Giở được đôi ba trang sách, ngẩng đầu thấy Ngu Tiểu Mãn nhìn hắn chằm chằm, lại cúi đầu nhìn thêm mấy tờ, lần nữa giương mắt, Ngu Tiểu Mãn vẫn nguyên một vẻ mặt chăm chú, làm cho Lục Kích suýt thì tưởng rằng mặt mình dính chữ.
Chọn một quyển sách đưa qua, không nhận, hỏi rằng có muốn thổi đèn đi nghỉ, cũng không buồn để ý. Nghĩ bụng sâu rượu thì biết nói gì, Lục Kích lại kiên nhẫn hỏi: “Thân thể có chỗ nào khó chịu sao?”
Ngu Tiểu Mãn bỗng hoàn hồn, đứng phắt dậy, xoay người lóc cóc chạy ra ngoài cửa, chẳng chờ cho Lục Kích hỏi ra ngoài làm chi, đã vội vàng trở lại, dừng chân bên ngưỡng cửa, hai tay chống khung, màn đêm làm nền cho khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt ngậm nước rơi lên người Lục Kích, dường như đang chờ đợi điều gì.
Nhưng Lục Kích cũng không hiểu mục đích hành động của đối phương, thế là hai người nhìn nhau đầy ngơ ngác.
Đợi đợi một hồi, hình như là chờ mãi không thấy điều mình muốn, Ngu Tiểu Mãn xịu miệng, cắn cắn môi: “Sao huynh lại không cười nữa rồi?”
Lục Kích không hiểu, do dự hỏi: “... Cười?”
Ngu Tiểu Mãn gật đầu: “Vừa rồi ta tiễn Thẩm đại ca xong trở lại, huynh đã cười với ta kia mà.”
Lục Kích hãy còn đang ngây ngẩn, Ngu Tiểu Mãn đã bước vào trong, từ từ ngồi xuống trước người nhắn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Lục lang cười lên rất đẹp... Sau này cười nhiều một chút, được không?”
Nói đoạn khẽ khàng rũ mi, che nửa con mắt, chẳng rõ mấy phần là thẹn bao phần là say.
_____________