Nhiệm vụ cấp thiết lúc này là tìm ra Thần Thạch, sau đó mới đi tìm Ilsa để quyết đấu.
Đại tư tế Lam Dạ đã nói Thần Thạch sẽ giúp y tìm được Ilsa. Một ấu Ác Long hẳn sẽ không thể chạy xa, rất có thể nó đang ở quanh đây.
Shino quay lại hỏi hai anh em: "Ở đây có phải là dãy núi Jorvia không?"
"Làng Locke, thị trấn Harofney". Em gái giành trả lời.
"Hai ngươi là người Mễ tộc?"
"Vâng, thưa ngài Bá tước". Cậu bé nói thêm: "Chúng tôi là những người Mễ tộc cần cù của làng Locke, không phải những người Mễ tộc độc ác giống làng bên. Trưởng làng nói rằng Hoàng đế Odon nhân từ sẽ không làm ngơ trước tội ác của bọn chúng. Quả nhiên, ngài ấy đã phái các ngài tới đây".
"Các ngài?". Shino nhìn cậu bé, nghi ngờ hỏi: "Còn ai khác cùng ta đến đây sao?"
"Còn có Bá tước DiCarlo". Cậu bé nhìn Sino nghi hoặc: "Ngài không nhớ người đi cùng mình sao?"
Shino: "..."
Y đâu có đi cùng ai? Người này thật đáng ngờ.
Shino dò hỏi: "Xin hỏi DiCarlo đang ở đâu?".
Hai anh em lập tức đưa y đi tìm Bá tước DiCarlo.
Cửa phòng mở ra, lọt vào tầm mắt là những ngọn núi xanh tươi nhấp nhô dưới ánh hoàng hôn, những ngôi nhà gỗ nhỏ nằm rải rác trên cánh đồng xanh bao la. Cách đó không xa, vài chú dê trắng gặm cỏ, còn có những ngọn núi xa hơn, bao phủ bởi một mảnh sương trắng mênh mông, cuối tầm mắt, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của những ngọn núi xanh xanh đen đen nối đuôi liên tiếp. Ngôi làng nhỏ này thật sự xinh đẹp.
Dưới chỉ dẫn của hai anh em nhà nọ, Shino đi đến cổng làng, nhìn thấy một nhóm dân làng vây quanh một cái bục gỗ cao hình vuông.
Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đứng trên đó, cậu ta đang hung hăng mắng mỏ một dân làng có thân hình vạm vỡ quỳ dưới đất.
Thiếu niên kia có mái tóc dài ánh bạc, búi nửa sau đầu, làn da trắng như tuyết và có đôi tai nhọn. Cậu ta mặc một bộ lễ phục in những hoa văn vàng trên nền trắng. Chiếc áo choàng màu vàng sẫm có thêu hình ngôi sao bảy cánh tượng trưng cho hoàng tộc Aowei, sau lưng còn có cung tên, quả thực có phong thái quý tộc.
Shino chắc chắn rằng y không quen biết "đồng bạn" tên DiCarlo này, nhưng y biết bộ quần áo cậu ta đang mặc. Đây là quần áo của y. Thiếu niên trên đài cao hơn Shino một cái đầu, thân hình mảnh khảnh, ống tay áo và ống quần còn thiếu bớt một đoạn, hiển nhiên là trực tiếp lấy quần áo của Shino, mặc thành của mình. Như vậy, Thần Thạch chắc chắn đang nằm trong tay cậu ta.
Trên người không có vũ khí, Shino không hấp tấp lao lên đài cao mà lặng lẽ chen vào đám đông và đứng bên dưới để quan sát người thanh niên tự xưng là Bá tước DiCarlo này.
"Theo luật pháp Dris, tay trái của ngươi sẽ bị chặt đứt". DiCarlo hai tay chống nạnh, ra vẻ uy nghiêm nói.
"Cái gì?!". Người đàn ông cường tráng đang quỳ trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu, líu lưỡi rống lên: "Những tên kia đều chỉ phải đền tiền, ta tại sao lại bị chặt tay?".
Dân làng dưới đài hò reo vang dội: "Ngài Bá tước anh minh!".
Người đàn ông hung hăng quay đầu lại, ánh mắt đáng sợ liếc nhìn những dân làng đang cổ vũ bên dưới, khán đài lập tức trở nên yên lặng, không ai dám ồn ào nữa. Nam nhân cường hãn đột ngột nâng gối đứng lên, nheo mắt nhìn chằm chằm thiếu niên tóc bạc, thấp giọng nói: "Ta không nhận phán quyết! Ngươi", hắn siết chặt nắm đấm đã nổi gân xanh, chỉ vào chóp mũi của DiCarlo: "Mau cút khỏi đây!"
Khí thế lập tức xoay chuyển, thiếu niên Tinh linh đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn, cứng rắn đáp: "Người nên cút ra ngoài là ngươi. Ta tới đây để thị sát theo lệnh của Hoàng đế Odon. Các ngươi vừa cướp tiền, vừa ức hϊếp kẻ yếu suốt bao năm qua, có hơn mười dân làng bị ngươi chặt tay chân. Ta chỉ chặt một tay của ngươi, thế là đủ tử tế rồi, ngươi còn không phục sao?"
"Ta cứ không phục!". Tráng hãn khinh thường nhìn chằm chằm Tinh linh gầy gò trước mặt.
Hắn ta chịu đựng hai ngày nay chỉ vì Tinh linh này mặc bộ quần áo lộng lẫy tượng trưng cho hoàng gia. Hầu hết phạm nhân bị kết tội trong hai ngày qua đều chỉ bị phạt vài đồng xu. Hắn vốn định bỏ tiền tiêu tai, tránh đắc tội với người hoàng thất, nhưng không ngờ tên nhãi khốn khϊếp này lại muốn chặt tay hắn. Nhưng mà nghĩ lại, tiểu tử thúi này trông liễu yếu đào tơ, lại không có quân đội hiệp trợ, còn hắn có đàn em đều đang đang ở dưới đài quan sát, chỉ cần hắn ra lệnh một câu, thằng nhãi tai nhọn này lập tức sẽ bị băm thành thịt vụn.
"Vậy thì chỉ có thể cưỡng bức hành quyết". Bá tước DiCarlo nghiêm nghị nhìn về phía dân làng dưới đài, uy nghiêm ra lệnh: "Người đâu, đè hắn xuống đất, ta sẽ tự mình hành hình hắn".
Nghe xong khẩu lệnh, dưới đài lặng ngắt, dân làng cúi đầu sợ hãi.
Tráng hán tên Blumer chế nhạo: "Ngài Bá tước quên mang theo thủ hạ phải không? Ta đây có mấy người anh em, hay là để bọn họ lên giúp ngài?". Nói xong, hắn quay đầu nháy mắt với đàn em, bảy tám tên cường hãn lập tức xông ra, mang theo gươm giáo, tung người nhảy lên bục cao, đằng đằng sát khí bao vây DiCarlo.
DiCarlo nhìn đám ác bá đang vây xung quanh, không hề tỏ ra sợ hãi.
"Tôi phản đối!". Shino đang đứng dưới khán đài, đột nhiên lớn tiếng, bước nhanh về phía trước, xoay người nhảy lên bục, nói tiếp: "Ta phản đối tội danh mà Bá tước DiCarlo đã định cho vị tráng hãn này. Cái gọi là cướp bóc tiền tài, ỷ mạnh hϊếp yếu, chỉ là lời nói một bên của những người khác, đâu có bằng chứng anh ta phạm tội, làm sao chúng ta có thể chắc chắn rằng tráng hãn này không bị vu oan? Khi còn chưa tìm thấy bằng chứng, ta kiên quyết phản đối việc Bá tước DiCarlo vội vàng kết tội như vậy".
Cả bang ác bá nghe vậy thì sửng sốt, ngơ ngác quay đầu lại nhìn - một thiếu niên Tinh linh tộc có mái tóc và đôi mắt kim sắc đang chân trần đứng bên mép đài cao. Đám ác bá vô thức nín thở, lần đầu tiên bị kinh sợ trước vẻ đẹp của chủng tộc thần bí này. Cũng với làn da trắng như sữa và một đôi tai nhọn, nhưng Tinh linh có đôi mắt màu vàng này lại có một khí chất đặc biệt. Người này thực đẹp đến mức đã vượt qua ranh giới của chủng tộc, thậm chí vượt qua cả giới hạn về giới tính.
Mái tóc vàng nhạt lả lướt rơi đến thắt lưng, nhẹ nhàng phủ lên làn da đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt; đuôi mắt hơi rũ xuống sinh ra một tia ưu thương, dường như có thể hòa tan mọi ác tâm; ngay cả trong bộ vải lanh màu xám, cũng không che giấu được khí chất tao nhã, sơ đạm.
(Sơ đạm – xa lánh, lãnh đạm: cảm giác xa cách, lạnh nhạt, khó thân thiết)
Đôi mắt kim sắc bình tĩnh nhìn đám ác bá, Shino sắc mặt bình thản, nhẹ giọng nói: "Nếu dân làng kiện các ngươi mà không đưa ra được chứng cứ thì các ngươi không có tội, ngược lại bọn họ phải bồi thường cho các ngươi tổn thất về thanh danh". Blumer đã hoàn toàn rơi vào trạng thái si mê, đờ đẫn nhìn Shino, cười ngốc nghếch, còn những người khác đã mất khả năng suy nghĩ.
Thấy hiện trường đã ổn định trở lại, Shino bình tĩnh bước tới, vươn tay kéo DiCarlo ra khỏi vòng vây của đám ác bá rồi cười nói: "Đi với ta, DiCarlo, vụ án cần được điều tra thêm". DiCarlo tóc bạch kim nhìn thoáng qua đã nhận ra Tinh linh trước mặt, thì thào nói: "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi sao?". Shino cong môi cười, kéo "đại phán quan trộm đồ" đã trộm quần áo của mình, nhanh chóng nhảy khỏi bục cao đi về phía khu rừng bên ngoài ngôi làng.
Cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, DiCarlo giơ tay gạt tay của Shino, oán giận nói: "Ta còn chưa xử án xong đâu!".
"Không có gì". Shino giận dữ nhìn cậu ta.
DiCarlo liếc mắt nhìn y, dựa lưng vào gốc cây lớn, nói với vẻ khinh thường: "Tại sao ta phải cảm ơn ngươi? Ngươi cho rằng ta không thể đánh bại mấy kẻ đó sao?".
"Rõ ràng là như vậy". Shino thản nhiên cho cậu ta một gáo nước lạnh.
"Ngươi đánh giá ta thấp quá rồi đó! Tiểu tử thúi". Nói xong, cậu ta đột nhiên rút cung tên từ sau lưng, quỳ một chân xuống, tạo một bộ dáng kéo cung siêu đẹp trai, nhắm thẳng vào kẻ địch không hề tồn tại đằng xa, trầm giọng nói: "Không ai có thể nhanh hơn tốc độ rút mũi tên của ta, huống chi là một đám côn đồ hôi hám của bọn Mễ tộc, cho dù là yêu quái máu lạnh của Long tộc tới đánh ta, kết cục cũng không chắc ta thua!".
"Ta không có thời gian để nghe lời khoe khoang của ngươi". Shino lạnh lùng nói: "Nghe này, DiCarlo, ngươi có thể giữ bộ đồ này nếu ngươi thích, nhưng ngươi phải trả lại cho ta viên hắc thạch, ngươi giữ nó cũng không có tác dụng". Nghe vậy, DiCarlo đứng dậy, treo cung tên trở lại trên lưng, lấy hắc thạch từ trong l*иg ngực ra, cầm nó trong tay rồi tự hỏi: "Chính xác thì thứ này là gì? Có đáng giá không?".
Shino lao về phía trước, cố gắng lấy lại Thần Thạch, nhưng DiCarlo dễ dàng tránh được. "Việc gì mà vội?". DiCarlo cười hì hì lùi lại phía sau vài bước, giữ khoảng cách với Shino: "Trả lời câu hỏi của ta trước đã".
"Nó không có giá trị, đây là kỷ vật của một người bạn mà ta rất quan tâm để lại, nó chỉ là một viên đá bình thường".
DiCarlo nhìn hòn đá một cách ngờ vực, rồi nhìn Shino: "Tên ngươi là gì? Tại sao ngươi lại bất tỉnh trên ngọn núi này?".
"Chuyện này không liên quan đến ngươi. Ta còn có việc gấp, xin đừng chậm trễ thời gian của ta". Shino lại đuổi theo, muốn đoạt lại Thần Thạch. DiCarlo thân thủ nhanh nhẹn, vòng qua cái cây, tránh được truy đuổi, cậu ta cười đáp lại: "Ngươi đang gặp rắc rối ư? Nếu ngươi nhờ ta giúp đỡ, có lẽ ta sẽ giúp ngươi".
"Không cần, cảm ơn, xin ngươi hãy trả lại viên đá cho ta".
"Ngươi nói lời cảm ơn với ta sao?". DiCarlo nở nụ cười ngạc nhiên, hào hứng nhìn Shino: "Ngươi không biết ta sao? Ngươi không phải là Tinh linh của Hắc Lâm sao?".
Shino: "...". Tất nhiên y đến từ Hắc Lâm, nhưng về lý thuyết thì hiện giờ y còn chưa được sinh ra.
DiCarlo hai mắt sáng lên, kinh ngạc nói: "Ngươi cũng là Tinh linh bị bọn họ trục xuất?"
"Trục xuất?". Shino nhìn DiCarlo, nghi ngờ: "Ngươi đã làm gì?".
Nghe vậy, DiCarlo lập tức thu lại ý cười, tránh né ánh mắt của y.
Shino lại thúc giục: "Có thể trả lại viên đá cho ta được không? Nể tình vừa nãy ta đã giải vây cho ngươi, ta thật sự có việc phải làm!"
"Thằng nhóc thúi, chán chết, đại danh đỉnh đỉnh Xạ thần DiCarlo còn không biết". DiCarlo ném viên đá trên tay về phía Shino với vẻ mặt không hài lòng. TruyenHD
Shino bắt lấy nó, trái tim cuối cùng cũng yên lòng. Y lập tức xoay người đi tìm Ilsa để quyết đấu
"Này! Nhóc con!". DiCarlo ngăn y lại: "Thay quần áo cho ta. Ngươi cho rằng ta muốn mặc bộ quần áo nhỏ của ngươi sao? Đây chỉ là giả dạng quý tộc lừa dân làng để dễ dàng làm việc mà thôi". Shino tiếp tục bước đi: "Ta không có thời gian để thay quần áo, cái đó ngươi tự xử lý đi".
DiCarlo không làm phiền thêm, Shino cầm Thần Thạch đi vào một khu rừng vắng người, cố gắng huy động Thần Thạch để tìm tung tích của Ilsa, nhưng đều không thành công. Cục đá này đúng là khó sử dụng, có lúc linh, có lúc không linh. Chẳng lẽ muốn tìm người thôi cũng phải có du͙© vọиɠ chiến đấu sao? Du͙© vọиɠ chiến đấu đối với Tinh linh tộc mà nói là một khái niệm cực kỳ khó lý giải, đặc biệt là đối với Shino.
Trời đã bắt đầu tối, trên núi có rất nhiều quái thú săn mồi vào ban đêm, Shino không mang theo vũ khí gì, cũng không thể sử dụng Thần Thạch, sau một lúc suy nghĩ, y quyết định quay trở lại căn nhà gỗ nhỏ trong làng, muốn ở lại qua một đêm, đợi hôm sau lại đi tìm tiểu Ác Long kia.
"Bá tước tiểu Tinh linh đã trở lại! Ngài thực sự đã trở lại rồi!". Từ xa, bé gái cầm đèn đã nhận ra bóng dáng của Shino, hào hứng chạy đến dẫn đường cho y.
Shino thụ sủng nhược kinh. Tinh linh tộc vẫn luôn đồn đại rằng Mễ tộc là một bộ tộc tham lam, lòng tham vô đáy, hiện xem ra, có vẻ đây chỉ là thành kiến. Cha mẹ của hai anh em cũng là những người nông dân tốt bụng. Khi biết tin Shino trở về, họ lập tức mời y ăn tối.
Vì DiCarlo đã nói với dân làng rằng hai người họ là quan chức do Hoàng đế Odon cử đến để kiểm tra, cả gia đình họ đều chờ mong vào Shino, muốn biết vụ án đã được điều tra đến đâu rồi. Dân làng thực sự nghĩ rằng Shino và DiCarlo sẽ trừng phạt và chặt tay đám ác bá, để thị trấn trở lại hòa bình và ổn định.
Đại tư tế Lam Dạ trước đó đã cảnh báo Shino rằng, nếu kế hoạch cuối cùng được thực hiện, trở lại năm trăm năm trước, y phải cố gắng hết sức để không can thiệp vào bất kỳ vấn đề nhỏ nhặt nào không liên quan đến vụ ám sát, chứ đừng nói đến bất kỳ sự kiện lớn được ghi lại trong lịch sử. Đám ác bá trong thôn này chỉ có thể giao cho DiCarlo giải quyết.
Shino nói vụ án chưa có kết luận, sáng sớm ngày mai y phải ra ngoài điều tra.
Rạng sáng ngày hôm sau, Shino thức dậy, lập tức đi tìm Ilsa. Vừa đi ra ngoài, y liền thấy bé gái nhỏ đang đợi ngoài cửa, vui vẻ cầm túi giấy dầu đưa cho y: "Bữa sáng là bánh quy do mẹ nướng đó!".
Shino cảm ơn bé gái rồi lên đường với bọc bánh quy.
Sau khi giả vờ tuần tra quanh làng, Shino lại đi vào ngọn núi vắng người. Ngồi một mình dưới gốc cây, Shino cầm trên tay Thần Thạch, bắt đầu nung nấu khát vọng chiến đấu.
Hồi ức đôi mắt tím đầy sát khí không khiến Shino sinh ra khát vọng chiến đấu, chỉ khi chịu đựng nỗi đau đớn mà nhớ lại cái chết bi thảm của mẹ và em gái trong ảo ảnh, Shino mới thực sự tức giận.
Thần Thạch cuối cùng cũng được kích hoạt, đem phương vị chính xác truyền vào tâm trí của Shino. Shino ngay lập tức đứng dậy đi theo. Hướng dẫn rất rõ ràng, thậm chí y không cần xác định phương hướng cũng nhanh chóng đến mục tiêu bằng trực giác của mình. Thế nhưng Shino không hề nhìn thấy Ilsa.
Cả khu rừng im ắng, thỉnh thoảng có tiêngS vài con chim bay lượn trên ngọn cây. Shino lấy Thần Thạch ra, bắt đầu niệm chú, nhưng lần nào kết quả cũng là vị trí này.
Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Ác Long kia đang ở gần đây? Shino lo lắng về việc bỏ lỡ thời cơ, nên ngay lập tức đánh dấu những cây xung quanh, sẵn sàng xuất phát từ một điểm rồi tìm kiếm vài dặm xung quanh.
Vận động từ sáng sớm đến buổi trưa, Shino đã có chút mệt mỏi, bụng cứ kêu réo lên. Y ra con suối cách đó không xa uống nước, ăn bánh quy để bổ sung thể lực, sau đó lại hăng hái đi đến điểm xuất phát, chuẩn bị cho lần tìm kiếm tiếp theo.
Khi y sắp đến điểm xuất phát, một bóng tím tròn tròn đột nhiên lóe lên trước mặt, nháy mắt đáp xuống đất, vừa vặn đứng tại vị trí được Thần Thạch chỉ dẫn. Shino sửng sốt, nhanh chóng núp sau một gốc cây lớn, cảnh giác quan sát vật nhỏ tròn tròn tim tím cách đó không xa.
Vật nhỏ tròn tròn tim tím kia đang nằm trên mặt đất, điên cuồng hất đuôi. Rất khó để nhận biết một cái đuôi không có lông nhưng lại béo múp này là thuộc giống loài gì. Chủ nhân của chiếc đuôi là một vật nhỏ tròn ủm màu tím nhạt, phía sau lưng nó phản chiếu sánh sáng mặt trời chói mắt, đây hẳn là một lớp vảy rồng còn non. Vẻ ngoài của vật nhỏ này rất giống với ghi chép trong sách cổ về ấu long, trước khi nó biến đổi hình dạng, chỉ khác là vật nhỏ này mập hơn vài vòng, hơn nữa nó không có cổ.
(Ấu long: rồng non, chỉ thời kỳ trước khi rồng biến đổi hình dáng. Giống như ấu trùng, sau giai đoạn ấu trùng, từ hình dạng ban đầu, ấu trùng sẽ biến đổi thành hình dạng khác)
Tim của Shino đập ngày một nhanh, y nhìn chằm chằm vào từng cử động của Ấu Long. Vật nhỏ dùng cái bụng phúng phính đè lên một chú sóc đang giãy giụa tuyệt vọng, muốn dùng đôi tay mập mạp ấn vào đầu chú sóc để chú sóc không còn vùng vẫy. Tuy nhiên, tay của vật nhỏ vốn rất ngắn, hơn nữa còn béo múp, hai tay ngắn tũn không làm được gì, từ nãy đến giờ đều không nắm được đầu của con sóc, vật nhỏ sốt ruột đến độ vung cái đuôi béo mập đập loạn xạ.
Sau một trận đấu tay đôi, chú sóc có lẽ đã bị đè đến mức ngạt thở, dần dần không còn vùng vẫy nữa, Ấu Long cuối cùng cũng ấn được bàn tay nhỏ lên trán chú sóc.
Theo suy đoán của Shino, tiếp theo, Ấu Long sẽ dễ dàng cắn đứt cổ con sóc. Tuy nhiên, một điều kỳ lạ xảy ra, chỉ thấy vật nhỏ dùng tay ngắn tũn mở miệng con sóc một cách khó khăn rồi móc từ bên má của nó ra một hạt...quả hạch?
Ngay sau đó, Ấu Long từ từ đứng dậy, nghiêm túc mà cúi đầu, nhìn chằm chằm vào những quả hạch trong bộ móng nhỏ mập mạp của mình, như thể đang suy nghĩ về sự sống còn của chủng tộc. Một lúc sau, tiểu Long hạ quyết tâm, thử đưa quả hạch vào miệng.
Shino, người đang bí mật quan sát: "???"
Long tộc không phải ăn thịt ư? Tại sao phải tốn công như vậy để cướp hạt quả hạch từ một con sóc? Không phải nó nên ăn con sóc đó sao?
Lúc này, Ấu Long đột nhiên phun ra mấy hạt quả hạch, nằm ngửa ra đất, đạp đạp đôi chân mập mạp của nó rồi cất tiếng ú ớ: "Oa, oa, oa...". Đây là tiếng kêu đặc biệt của rồng con kêu cứu mẹ.
Shino ngay lập tức rụt đầu lại và cảnh giác quan sát xem có Long tộc trưởng thành nào đang ẩn nấp gần đó không.
(Lời của Tác giả:
Nhất đại Long tộc Chiến thần lại dựa vào thể trọng chế phục sóc con, đến tột cùng nhân tính vặn vẹo, vẫn là sữa cho ăn quá nhiều?
Báo cáo: Nào đó tiểu Tinh linh phỉ báng Ma Thần đại nhân không có cổ!
Lời củaEditor: Tui không biết edit lời Tác giả á =))), để vậy có lẽ mọi người sẽ dễ hiểuhơn. Với lại, lần đầu dịch truyện, mới đến Chương 2 thôi mà tui cảm thấy sợ hãimấy đoạn tả cảnh, tả người rồi *huhu*)