Ý thức trôi nổi, Thành Hạ mở hờ mắt, cảnh trước mắt xáo trộn liên tục.
Giọng nói kia vẫn rì rầm trong đầu hắn, cười nhạo hắn ngu ngốc, xem thường hắn như một thằng ngu bị người ta đùa giỡn.
Giọng nói hàm ý: Tại sao cậu không tin tôi? Tôi đã nói với cậu, hắn vô tội.
Tôi đã nói với cậu, hắn sẽ không tổn thương cậu, hắn yêu cậu nhất...
Nhưng...mày là ai?
Thành Hạ không nhịn được hỏi lại.
Tôi...
Giọng nói đó vang lên: Tôi chính là cậu.
Tôi đã từng là cậu và cậu đã từng là tôi.
Tôi là một phần cậu không muốn thừa nhận, là quá khứ cậu đã vứt bỏ.
Cũng chính là cậu...đã từng...
Đã từng là tôi?
Thành Hạ nhớ lại thế giới của mình, đó là cuộc đời ngắn ngủi.
Giọng nói kia lại vang lên: Không phải...Còn xa hơn thế nữa...
Giọt nước mưa lạnh như băng rơi trên mặt Thành Hạ, mặt Thành Hạ ngửa lên trời, một chân bị cảnh sát Tôn nắm lấy kéo lê trong rừng.
Âm thanh quỷ dị gào thét vang vọng trong rừng, nghe kỹ giống như con vật gì đó đang rêи ɾỉ.
Thành Hạ dần dần nghe hiểu âm thanh rêи ɾỉ kia, chúng như đang muốn nói...
"...Lừa đảo! Ăn cướp! Trả hắn lại cho tao! Điều này không có trong thỏa thuận!"
Một giọng nói khác cười nhạo vang lên: "Ai mới là kẻ lừa đảo? Ai ăn cướp? Chúng ta đã có thỏa thuận mà mày dám nhìn chằm chằm con mồi của tao! Nếu lúc nãy tao không đến kịp, có phải mày đã nuốt luôn rồi hay không! Mày mới là thằng lừa đảo! Ăn cướp!"
"Không! Tao không có được con mồi của tao! Nó không tiến vào trong bẫy!"
"Mày nói gì!"
"Tao nói hắn không có trong bẫy! Đó là ngụy trang, nó mang theo một con gấu bông có dính mùi hương của nó, tao chưa kịp nhấm nháp đã biến mất! Vì thế...trả con mồi trong tay mày cho tao!"
Cảnh sát Tôn dừng lại, hắn lẩm bẩm gì đó, giống như đang hoảng sợ.
"Nó không dính vào bẫy? Sao lại thế? Nếu nó yêu tên này như vậy, chắc chắn sẽ không làm trái lời!"
Thành Hạ chớp chớp mắt, một dòng ký ức xuất hiện trong đầu hắn...
Tầng hai khách sạn, khi hắn cõng Hề Hồng Vân đến trước của phòng 204.
"Anh nói chỉ cần tôi muốn, anh sẽ không từ chối phải không?"
"Đúng thế, tôi tôn trọng quyết định của cậu."
"Cậu đi đi. Đi càng xa càng tốt, từ nya chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa."
Hắn nhớ rõ đã để Hề Hồng Vân trước cửa phòng 204, vẻ mặt Hề Hồng Văn lộ rõ sự cô đơn.
Bây giờ hắn nhận ra, có lẽ đây là quyết định đúng đắn nhất của mình...
"Trả hắn cho tao! Nếu không mày đừng mơ thoát khỏi lãnh địa của tao!" Giọng nói kia gầm lên uy hϊếp cảnh sát Tôn.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, cảnh sát Tôn bắt đầu dùng giọng điệu của con người, tức giận nói: "Đồ ngu! Tại sao cứ nhìn chằm chằm con mồi của tao, mà không cùng nhau gϊếŧ nó trước! Từng người, như thỏa thuận, chúng ta có thể cùng nhau trở thành thứ tồn tại tối cao!"
"Nhưng chúng ta không biết nó ở đâu!"
"Chỉ cần Thành Hạ còn trong tay chúng ta, nó chắc chắn sẽ xuất hiện!"
Bỗng giọng nói im bặt, chỉ còn lại tiếng gào thét của mưa gió.
"Chúng ta có thể thắng được nó không?"
Cảnh sát Tôn u ám trả lời: "Tại sao không được? Đây là lãnh địa của mày, hắn không được cung cấp thứ ăn, đã như súng hết đạn, huống chi hắn bây giờ chỉ là một con người! Triệu tập tín độ của mày đi tìm kiếm hắn, chân của hắn bị thương chắc chắn chưa đi được xa!"
Những lời này kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thành Hạ, hắn cắn đầu lưỡi, đau đớn làm hắn tỉnh táo lại.
Hắn dốn hết sức, đá mạnh vào người cảnh sát Tôn khi y không chú ý, thoát khỏi khống chế của đối phương.
"Mày nằm mơ đi!" Thành Hạ lảo đảo đứng dậy, thở hổn hển nói: "Hắn không phải súng hết đạn! Tôi...tôi sẽ yêu hắn, tôi sẽ trở thành tín ngưỡng của hắn! Hắn có thể lấy năng lượng từ tôi, chúng mày không thắng được hắn đâu!"
Cảnh sát Tôn nghe xong cảm thấy buồn cười: "Haha, mày cho rằng chỉ cần trở thành tín đồ là có thể giải quyết hết vấn đề? Không, sự tồn tại của hắn cao quý hơn tao rất nhiều, thứ tình yêu dơ bẩn và tín ngưỡng nhỏ bé không là gì với hắn cả!"
Thành Hạ đứng hơi loạng choạng, cảm thấy đầu óc choáng váng: "Mày nói gì?"
Cảnh sát Tôn cười nhạo nói: "Thần minh mới tiếp nhận dinh dưỡng từ con người để phát triển, Thần minh xa xưa tồn tại trước khi xuất hiện loài người, cho dù Thần minh mới hay loài người cũng chỉ là hạt cát giữa dòng sông nếu so với Thần minh cổ xưa. Khi Thần minh cổ xửa suy yếu, kết cục cuối cùng chỉ có cái chết, thứ tình cảm dơ bẩn của mày cũng không cứu được hắn đâu! Hahaha...:
Thành Hạ lảo đảo chạy trốn trong rừng, cảnh sát Tôn đang đuổi theo phía sau.
"Thành Hạ, chạy cũng vô ích thôi." Thành Hạ thở hổn hển, cảnh sát Tôn chạy nhẹ nhàng như bay, hơi thở vẫn nhẹ nhàng. Giống như y không phải đang đuổi theo Thành Hạ mà giống như thợ săn, đang xua con mồi của mình vào bẫy đã thiết lập sẵn.
"Bỏ cuộc đi." Cảnh sát Tôn bình tĩnh khuyên nhủ, "Sức mạnh của nó không thể phát huy tối đã trong lãnh địa của đồng loại, muốn bảo vệ bản thân còn khó, đừng nói đến cứu mày? Nghĩ đến bạn học của mày đi, bọn nó bị hắn mê hoặc, muốn dựa vào chúng để gϊếŧ tao, nhưng thế nào? Người chết không thể sống lại, mày nghĩ mười mấy thằng nhóc sinh viên có thể làm được gì hả?"
Thành Hạ đột nhiên dừng chân: "Vì thế, mày để lại câu di ngôn để tao hiểu lầm anh ấy?"
Cảnh sát Tôn cười đắc ý.
"Con người, chỉ như mớ con rối mà thôi." Hắn vươn tay, ngón tay nhịp nhãng vẽ trong không khí, "Chỉ cần động tay một chút là có thể nắm mọi thứ trong tay. Mày hiểu không, Thành Hạ? Đấu trường đấu bò, bể nuôi cá cảnh hay khay nuôi cấy côn trùng...Loài người trong mắt bọm tao chỉ có thế mà thôi."
Thành Hạ lạnh lùng nhìn cảnh sát Tôn: "Phải không, vậy thì tại sao bọn mày không bắt được anh ấy như mong muốn?"
Cảnh sát Tôn cười lớn, u ám nhìn Thành Hạ.
Thành Hạ cười lạnh: "Một người một quái vật, có gì để nói chứ. Đừng nằm mơ nữa! Bọn mày biết tao và hắn xảy ra chuyện gì không? Tao nói...tạo hận hắn đến nỗi muốn xé hắn thành trăm mảnh, hắn đứng bên cạnh tao làm tao thấy buồn nôn, tao muốn tự gϊếŧ chết bản thân để hắn rời khỏi tao! Hahaha...đừng tự xem mình à đấng toàn năng, hắn đã rời đi rồi, sẽ không bao giờ quay lại! Nếu hắn quay về, tao sẽ tự kết liễu bản thân!...Hắn không dám quay lại đâu!"
Thành Hạ khiểu khích nói: "Bây giờ chỉ có mình tao, bọn mày nói phải làm sao bây giờ, chia tao thành hai mảnh cho công bằng à?"
Vẻ mặt Thành Hạ u ám, tức giận nói: "Không có khả năng, hắn sẽ không bao giờ bỏ mày!"
"Tại sao không?"
"Bởi vì..." Cảnh sát Tôn đang định nói, giọng nói kia đột nhiên xuất hiện.
"Câm miệng!"
Thành Hạ và cảnh sát Tôn yên lặng giằng co nhau giữa rừng.
Trong bóng đêm, giọng nói không giống con người rì rầm.
"Hăn...có thể nghe được giọng của chúng ta?"
"Đây không phải dấu hiệu tốt..."
"Nhanh lên..."
"Giải quyết nhanh một chút..."
Một dự cảm xấu dần xuất hiện từ trong rừng sâu, Thành Hạ cảm nhận được thứ gì đó, lông tơ dựng đứng hết lên.
Lúc này, vẻ mặt cảnh sát Tôn đột nhiên trở nên vặn vẹo, lao về phía Thành Hạ, đột nhiên hắn bị cấm chế ở trên không, vẫn giữ tư thế nhảy về phía trước. Gương mặt hắn nổi đầy gân xanh, dùng hết sức nói: "Mày dám...phản bội..."
Thấy thế, Thành Hạ không quay đầu chạy nhanh về phía trước.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Đây là cách duy nhất Thành Hạ có thể nghĩ ra.
Liên minh không bền vừng, hai con quái vật đã có thỏa thuận trước, chia đều hắn và Hề Hồng Vân cho mỗi bên. Xem ra, trong mắt hai con quái vật giá trị của hắn và Hề Hồn Vân là như nhau.
Thành Hạ dường như hiểu ra được gì đó, nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ, Thành Hạ cảm thấy khó chịu.
Hắn không dám suy nghĩ nhiều nữa, dùng hết sức chạy thật nhanh, muốn nhanh chóng tìm được đường thoát ra.
Tầm nhìn phía trước trống trải hơn, Thành Hạ vui mừng, chạy nhanh về phía trước.
Đợi đến khi cảnh tượng núi rừng biến mất, hắn cũng không dám đứng lại.
Trấn Bình Khế yên tĩnh đứng dưới mưa.
Thành Hạ sợ hãi quay đầu lại nhìn, phía sau không phải là núi rừng mà là khong gian yên tĩnh trên đường đi của trấn Bình Khê.
Trong màn mưa dày đặc, những mái ngói cao thấp xen kẽ nhau, giống như hàng lính đứng canh gác hắn. Thị trấn nhỏ bây giờ trải dài đến vô tận, mọi con đường kéo dài thẳng tắp về mọi hướng, biến mất trong màn mưa dày đặc.
Có vẻ con quái vật kia lại để ý đến hắn.
Thành Hạ cẩn thận đi trong trấn Bình Khê, không khí quỷ dị khiến hắn áp lực đến khó thở.
Bất chợt vang lên tiếng "Phanh", Thành Hạ cả kinh đứng yên tại chỗ.
Hắn theo tiếng động quay đầu lại nhìn, cửa sổ ngồi nhà ngói ở ven đường bị đẩy mạnh ra, một cơ thể bằng máu yên lặng đứng nhìn hắn.
"Phanh", lại một tiếng nữa, Thành Hạ quay đầu lại nhìn, cửa sổ ngôi nhà đối diện cũng có một cơ thể bằng máu đứng ở đó.
"Phanh", "Phanh", "Phanh"...
Càng nhiều cửa sổ bị đẩy ra, trong màu xám xịt của trấn Bình Khê, bỗng chốc xuất hiện dày đặc màu đỏ, rất chói mặt.
Thành Hạ chịu không nổi bầu không khí áp lực này, chỉ có thể cố gắng chạy nhanh về phía trước trong sợ hãi.
"Hahahahaa...."
"Hihihihi...."
"Hì Hì Hì Hì Hì..."
Trrong mưa, vô số tiếng cười chồng chéo lên nhau, vang vọng khắp ngóc ngách.
Cuối đoạn đường không còn là mảng mổ hồ, màu đỏ của máu sáng rực trong mưa đêm, đó giường như là điểm cuối Thành Hạ phải đến. Nhìn kỹ, trong đó tựa như có con quái vật khổng lồ đang ẩn nấp, mỗi động tác của nó làm cho cơ thể bằng máu phát ra tiếng cười the thé.
Thành Hạ không cam chịu, xoay người chạy về phía ngược lại. Nhưng không gian như gấp khúc, lấy hắn làm trung tâm, mọi thứ ở phía xa vẫn như cũ.
Hắn đứng lại ở ngã tư đường, ở phía cuỗi mỗi con đường đều là màu máu đỏ rực, đang từ từ tiến đến gần. Chỉ có thể trốn vào ngôi nhà bằng ngói ở ven đường, nhưng mỗi phòng đều có một cơ thể bằng máu đứng giữ, trốn vào đó chỉ có con đường chết.
Tay chân Thành Hạ lạnh lẽo, hụt hẫng, thậm chí còn muốn bỏ cuộc.
Khi hắn muốn từ bỏ, một hình bóng không giống con người xuất hiện trong tầm mắt.
Thành Hạ mở to mắt, không chút suy nghĩ chạy về phía bóng dáng quen thuộc trong nhà ngói đó.
Khi đẩy cửa vào, mùi hương quen thuộc bảo phủ khắp người hắn.
"Thành Hạ."