Hiểu Lầm Bà Xã Tội Đáng Chết Ngàn Lần

Chương 8

"Chúng ta đi đâu đây?" Hề Hồng Vân hỏi.

Thành Hạ lái xe, mắt nhìn thẳng vài con đường thẳng tắp tăm tối, không quay đầu sang, đáp lại: "Đến nhà tôi. Ở thế giới con người, hai người muốn bên nhau phải được ba mẹ và bạn bè chúc phúc."

"Chúc phúc, là kết hôn à? Dưới sự chứng kiến của mọi người, một mối quan hệ được công nhận." Hề Hồng Vân ngây thơ hỏi lại.

"Ừm, nói thế cũng không sai."

"Nhưng mà..." Hề Hồng Vân nhìn chăm chú về phía màn đêm, do dự nói, "Đây chắc không phải quê của cậu."

Thành Hạ mím chặt môi, giả vờ cười thoải mái: "Sao lại nói như thế, phía trước có gì sao?"

Một tia sét xuất hiện giữa chân trời đen tối, không lâu sau đó, sấm sét liên tục nổ vang khắp trời đất.

Sau khi tiếng sấm lắng xuống, Hề Hồng Vân nói: "Chỗ đó là lãnh địa của kẻ địch."

"Kẻ địch..."

"Thành Hạ, bọn nó không tha cho cậu đâu, cậu phải tránh xa nơi này."

Vẻ mặt của Thành Hạ biến đổi: "Gì mà kẻ thù với không kẻ thù, đừng đùa nữa."

"Thành Hạ." Hề Hồng Vân nhíu mày.

"Ba mẹ và bạn bè của tôi đang chờ..." Thành Hạ cố gắng bình tĩnh nói, chân đạp nhẹ ga tăng tốc độ xe lên. Hắn giả vờ bản thân không có gì đáng ngờ: "Họ rất quan trọng với tôi, tôi không thể đến trễ được!"

"Thành Hạ."

"Anh có thể chọn không đi!"

Một lúc lâu, Hề Hồng Vân nói: "Tôi hiểu rồi, chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ không phản đối."

Thành Hạ khó chịu vặn người, nhận được câu trả lời của đối phương khiến hắn không vui.

Một giọt nước mưa rơi trên kính chắn gió, sau đó mưa bắt đầu nặng hạt hơn.

Mưa to làm cho tầm nhìn bị hạn chế, không nhìn thấy phía trước, cũng không thấy được đường đi.

Hề Hồng Vân thở dài, nói: "Thành Hạ, con người không thể kết nối với nhau qua suy nghĩ, chỉ có thể sử dụng hành động và lời nói để biểu đạt. Vì thế, khi nói chuyện dẫn đến hiệu quả không cao, dễ xảy ra hiểu lầm và dẫn đến nghi ngờ. Cậu hình như tin lời người khác hơn tin tôi, bởi vì họ là con người như cậu còn tôi là người ngoài hành tinh sao?"

Giống như bí mật bị vạch trần, Thành Hạ lo lắng đến đổ mồ hôi lạnh.

Hề Hồng Vân ngồi ghế phụ, bình thản nói: "Thành Hạ, nếu tiếp tục đi về phía trước, cậu sẽ đến được nơi cậu muốn đến. Nếu không làm như vậy, cậu sẽ không gỡ bỏ được nghi ngờ, có lẽ ở đó sẽ có thứ cậu muốn tìm."

Thành Hạ do dự một lúc nói: "Phía trước có thứ quái vật giống như anh?"

"Đúng thế."

"...Anh sẽ chết sao?"

Hề Hồng Vân không trả lời.

"Vì sao lại là tôi?" Hắn bình tĩnh hỏi lại lần nữa.

Hề Hồng Vân bình tĩnh trả lời: "Không phải tình yêu không cần lý do sao?"

"Nhưng anh không phải là người, anh chỉ là con quái vật!"

Vẻ mặt Hề Hồng Vân lộ vẻ cô đơn: "Quái vật à, càng không cần lý do."

Thị trấn Bình Khê. Núi cao bao quanh, khép kín và hoang vắng, thậm chí không có thông tin gì về nơi này trên mạng.

Nếu không phải Lý Mẫn Học nhắc đến thị trấn Bình Khê, Thành Hạ cơ bản sẽ không biết thành phố L sẽ tồn tại một nơi như này.

Xe dừng bên ngoài trấn, Thành Hạ nhìn qua màn mưa về phía trấn.

Bên trong trấn tối đen, chỉ có thể nhìn thấy vài mái ngói cổ xưa yên tĩnh dưới mưa lớn. Hắn lấy điện thoại ra, trong tin nhắn Lý Mẫn Học nói: "Đi vào trong thôn, đến chỗ khách sạn đã được đánh dấu trên bản đồ, sắp xếp nó ở phong 204."

"Chúng ta vào thôi." Hề Hồng Vân bình tĩnh nói.

Thành Hạ nắm chặt điện thoại, vẻ mặt kiên định, yên lặng một lúc mới đẩy cửa xe ra.

Mưa to rét buốt đập thẳng vào mặt, Thành Hạ mở ô ra, run rẩy quấn chặt áo khoác bên ngoài.

Hắn giúp Hề Hồng Vân mở cửa, nhìn chân đối phương đang băng bó, khẽ thở dài.

Thành Hạ cõng Hề Hồng Vân đi vào trong trấn Bình Khê, thị trấn không lớn, rất nhanh họ đã đến nơi.

Thành Hạ chưa kịp gõ cửa, cửa khách sạn tự động mở ra, bên trong tối đen như mực, giống như miệng con quái vật đang chực chờ. Trong khách sạn không một bóng người, chỉ có một mùi tanh hôi quỷ dị, giống như mùi cá tôm bị hỏng, khiến Thành Hạ cảm thấy khó thở.

Cõng Hề Hồng Vân vào phòng 204, Thành Hạ đang đẩy cừa đi vào, cổ áo bỗng bị siết chặt.

Dựa theo ánh sáng yếu ớt của điện thoại, tay Hề Hồng Vân trắng bệch không còn giọt màu.

Hắn nắm chặt cổ áo Thành Hạ, giống như đang giãy dụa nhưng kiên cường không nói ra.

Thành Hạ thấy thế khẽ run trong lòng.

Giọng nói kia lại vang lên, điên cuồng gào thết bảo Thành Hạ từ bỏ quyết định này đi, nhưng lý trí làm cho Thành Hạ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Rất xin lỗi..."

Một mình Thành Hạ đi xuống dưới tầng của khách sạn.

Hắn không biết quyết định của mình là đúng hay sai, bên tai văng vẳng vang lên giọng nói của cảnh sát Tôn và giáo sư Lý, hai giọng nói chồng chéo lên nhau, xua mãi không hết.

Cảnh sát Tôn: "Thành Hạ, rất xin lỗi, ba mẹ cậu...bạn bè cậu...không ai qua khỏi cả, tất cả đã chết..."

Giáo sư Lý: "Thành Hạ, em phải dẫn nó đến trấn Bình Khê, ở đó có một khách sạn, phòng cuối cùng trong hành lang tần hai là phòng 204, có rất nhiều người chết ở đây. Em tìm cách đưa nó vào trong đó, chỉ cần nhốt nó bên, em sẽ được giải thoát!"

Một mình Thành Hạ trống rỗng đứng giữa khách sạn, hắn muốn cười nhưng dáng vẻ so với khóc còn khó coi hơn.

Hắn hoảng hốt chạy ra ngoài khách sạn, đột nhiên một cánh tay túm lấy tay hắn.

"Thành Hạ?" Là Lý Mẫn Học.

Lý Mẫn Học vội vàng hỏi: "Sao rồi, nó đã vào trong phòng 204 chưa?"

Thành Hạ ngẩn người, trạng thái không ổn nói: "Em đã đưa hắn vào..."

Lý Mẫn Học thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười tươi: "Rất tốt! Trên người em đã không còn mùi tanh của biển, xác suất thành công chắc chắn rất cao! Tiểu Hạ, không nên ở đây lâu, chúng ta đi thôi."

Thành Hạ bị Lý Mẫn Học kéo lảo đảo xuyên qua màn mừa ra ngoài trấn, trước khi ra ngoài không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía khách sạn.

Không biết tại sao, hắn cảm thấy khó chịu mà nhắm mắt lại, hai mày chau sát vào nhau. Lý Mẫn Học thấy dáng vẻ của hắn, mở miệng an ủi: "Tiểu Hạ, không có gì phải buồn cả. Duy trì lý trí, rất nhanh em sẽ thoát khỏi kiểm soát của nó."

"Em..." Thành Hạ đang muốn nói, bỗng điện thoại trong túi quần rung lên.

Hắn đọc qua tin nhắn trợ lý gửi đến, thoáng chốc đồng tử co lại, vội vàng thoát khỏi tay Lý Mẫn Học.

"Sao thế?" Lý Mẫn Học khó hiều nhìn Thành Hạ.

Thành Hạ nắm chặt điện thoại, hoảng sợ hỏi: "Giáo sư Lý, quê ông ở đâu?"

Lý Mẫn Học sửng sốt, vẻ mặt mất tự nhiên: "Thầy là người địa phương, ở thành phố L."

Thành Hạ lui về phía sau vài bước, giọn nói run rẩy: "Người địa phương...Giáo sư Lý, quê của ông không phải là trấn Bình Khê sao?"

Một tia sét thoáng qua, sấm chớp nổ vang trời, mưa càng lớn hơn nữa.

Thành Hạ run rẩy giơ điện thoại, đọc rõ nội dung tin nhắn: "Lý Mẫn Học, nam, là người trấn Bình Khê, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ giáo sư của đại học Quốc Gia ở thành phố L, cha mẹ mất sớm, chưa kết hôn, không có con cái...Tính cách quái dở, luôn ở một mình...Nhưng nơi đi qua, xảy ra hơn...76 vụ án..."

Lý Mẫn Học lộ ra nụ cười vạn vẹo: "Tiểu Hạ, cậu không tin tôi nên cho người điều tra tôi sao?"

Thành Hạ liên tục lui về phía sau, bất lực nhìn xung quanh. Trấn Bình Khê nằm trong bóng tôi yên tĩnh, xuất hiện vài người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ trong bóng tối, vây Thành Hạ ở bên trong.

Lý Mẫn Học bình tĩnh nhìn Thành Hạ ở trước mặt, vẻ mặt u ám và đáng sợ

Hắn cười, lời nói thô bạo: "Tiểu Hạ, mày không biết tốt xấu! Tao làm tất cả không phải vì mày sao?"

Thành Hạ không lùi lại được, nhóm người nam nữ khỏa thân vây hắn vào góc, từng chút một thu nhỏ vòng vây.

"Giáo sư Lý, chuyện này là sao? Tại sao ông không nói với tôi là tín đồ cuồng giáo!"

"Này mà không hiểu nữa à?" Lý Mẫn Học cười lớn, "Bởi vì tao là tín đồ trung thành nhất của Chủ Thần!"

Ngay sau đó, hắn nghiến răng lợi, hung tợn nhìn chằm chằm Thành Hạ: "Đáng giận! Tại sao mày bất kính với thần, mà người vẫn rủ lòng thương cho mày! Nhưng đây là ý muốn của Chủ Thần, nên không có lựa chọn khác! Mày ngoan ngoãn trở thành vật tế cho người đi!"

Giọng nói của Lý Mẫn Học dần dần vẩn đυ.c, cùng lúc đó có sự khác thường dần dần xuất hiện.

Thời gian như trôi chậm hơn, từng giọt nước mua lơ lửng trên không, rất lâu mới rơi xuống đất.

Thành Hạ cảm nhận trạng thái bản thân không thể nhúc nhích giống khi ở bệnh viện.

Lý Mẫn Học bị nước mưa xối ướt đẫm, dần dần nước mưa trở dính lại với nhau, tạo nên kết cấu bao quanh Lý Mẫn Học. Sau đó, nước mưa trong suốt biến thành máu đỏ tươi, biến Lý Mẫn Học thành một người đàn ông đẫm máu!

Thành Hạ hoảng sợ, bởi vì hắn nhận ra gương mặt này...

Đó là người đã xuất hiện ở bệnh viện, là thứ gớm ghiếc bò ra từ vệt máu chảy dài trên sàn!

"Chủ...Chủ Thần vĩ đại của con..."

Cùng với âm thành gào thét chói tai của Lý Mẫn Học, xung quanh bỗng thay đổi.

Thành Hạ đứng giữa vũng màu, những người năm nữ khỏa thân ở xung quanh trở nên vặn vẹo, biến thành cơ thể bằng máu chỉ có thể bò trên mặt đất. Chúng nó biến đổi cơ thể trong khoảng thời gian trôi chậm, từ từ bò về phía Thành Hạ.

"Chủ Thần...Dâng hiến cho người...thứ quý giá nhất..."

"Vật hiến tế...Quý giá nhất..."

"Thành công..."

Mùi tanh nồng quen thuộc dần trở nên nồng nặc, lúc ở bệnh viện Thành Hạ đã ngửi thấy, và ở bên trong khách sạn nữa.

Hắn rất muốn chạy trốn, nhưng thời gian đang bị đóng băng, hắn không thể cử động được.

Điên cuồng giãy dụa, Thành Hạ bỗng nhớ đến Hề Hồng Vân, người đã cứu hắn qua cánh cửa bằng đôi tay lạnh lẽo.

Hắn tuyệt vọng vươn tay, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả...

Thành Hạ nhắm mắt, trong lòng tràn đầy chua xót.

Các cơ thể bằng máu đang đến gần, cùng với âm thanh gào thét của chúng về bài đồng dao...

"Thành công...vĩ đại nhất..."

"Vĩ đại nhất..."

"Chủ Thần..."

"Đoàng..."

Một tiếng súng vang lên.

Thời gian ngưng đọng như bị phá vỡ, Thành Hạ lảo đảo gục xuống đất.

Hắn chật vặt đứng dậy, quanh cảnh kỳ quái đã biến mất chỉ còn Lý Mẫn Học bị thủng một lỗ trên ngực đang nằm dưới đất.

Một người mặc áo mữa, tay cầm súng lục đứng cách đó không xa.

"Đúng ngu ở đó làm gì? Còn không chạy đi!"

Nghe thấy giọng nói của đối phương, Thành Hạ hô lớn: "Cảnh sát Tôn!"

"Chạy đi!" Cảnh sát Tôn bắn vào cơ thể hình máu dưới đất, mở ra chỗ trống cho hắn chạy qua.

Thành Hạ ngầm hiểu, lập tức chạy theo sau cảnh sát Tôn.

Hai người chạy thẳng vào rừng sâu, lúc này Thành Hạ mới có cơ hội hỏi: "Cảnh sát Tôn, sao anh lại ở đây?"

"Còn không phải cứu cậu à!" Cảnh sát Tôn tức giận nói, "Nếu tôi đến chậm một bước, tên nhóc nhà cậu xong đời rồi!"

"Cảm ơn." Thành Hạ không tự chủ hạ giọng, "Nhưng tôi không hiểu, sao bọn nó đuổi theo tôi làm gì?

Cảnh sát Tôn không nói gì, lập tức đi về phía trước.

Thành Hạ hoảng loạn: "Chẳng nhẽ trên người tôi có gì đặc biệt sao?"

"Đừng nghĩ linh tinh nữa, rời khỏi đây trước đã. Đúng rồi, người luôn đi theo cậu đâu rồi?"

Thành Hạ bỗng dừng chân: "Cảnh sát Tôn, tôi chưa từng nhớ đã nói với anh..."

Cảnh sát Tôn không trả lời, hắn xoay người đối mặt với Thành Hạ, dùng sức ngửi: "Không còn mùi của nó nữa, mấy con rệp này dám động tới cậu vì nó đã không còn nữa, đúng không?"

"Cảnh sát Tôn?" tay Thành Hạ run rẩy.

Cảnh sát Tôn cười rộ lên, lộ ra ý cười không tốt: "Thành Hạ, nói cho cậu một chuyện."

"Thật ra..."

Cảnh sát Tôn bước ra xa một bước, đột nhiên dùng báng súng đánh vào gáy Thành Hạ.

Thành Hạ tránh không kịp, bên tai ong ong, cơ thể lảo đảo ngã xuống đất. Dần mất đi ý thức, Thành Hạ cố gắng nắm lấy tay cảnh sát Tôn. Cảm giác lạnh như băng, không có mạch đập, ở cổ tay có thể cảm nhận được vết thi đốm.

Cảnh sát Tôn cúi người, nhìn Thành Hạ đang ngã xuống đất, cười nói: "Thật ra, bạn bè hay người thân của cậu đều là tôi gϊếŧ. Haizzz, để cậu tin tưởng phải diễn mệt thế đấy."

- --

Không ngờ truyện khá là cuốn 😀.