XIN NGƯƠI ĐỪNG THEO ĐUỔI TA - Nhất Tiết Ngẫu
Chương 3
Lâm Vũ Chi vừa định phát cáu, Đường Hành Thiên đã thả tay đang đặt trên vai y xuống, ngược lại lấy tay chọc vào phía sau của cô gái trước mặt.
Sở dĩ gọi cô ấy bởi người kia mặc một bộ sườn xám đen có đường chỉ vàng, khí chất tao nhã, nàng quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Vũ Chi.
“ Bạn học tên là Lâm Vũ Chi đúng không? Cô tên là Diệp Nhàn. Em hẳn biết cô nhưng không biết cô trông như thế nào. Cô là cố vấn học tập của lớp, nếu không muốn gọi cô là giáo viên, bọn họ thường gọi cô là cô Diệp, các em cũng giống như vậy.”
Diệp Nhàn âm thanh ôn nhu tới chảy nước, nàng xem tuổi tác cũng không chênh lệch so với Lâm mẫu nhiều nhưng tính cách cùng Lâm mẫu cái kia hùng hùng hổ hổ chênh lệch rất lớn.
Lâm Vũ Chi nhìn Diệp Nhàn, lại nhìn Đường Hành Thiên, do dự vài giây đồng hồ, rồi mới trả lời:”Mẹ..Diệp… Chào buổi sáng.”
“... “
Vì căng thẳng, Lâm Vũ Chi buột miệng gọi thành mẹ Diệp, nhìn thầy ý cười trong mắt Diệp Nhàn liền lập tức xấu hổ ( Diệp mụ = Cô Diệp, Diệp mụ mụ = mẹ Diệp, vậy đó)
Ở trước mặt giáo viên, Lâm Vũ Chi luôn căng thẳng, dù sao đã từng là một học sinh kém cỏi, Thư Nhã mặc dù có dịu dàng, nhưng vẫn lại nghiêm khắc, Lâm Vũ Nhi xưa nay không dám thân thiết trước mặt Thư Nhã.
Đường Hành Thiên nâng cằm, dường như đã phát hiện ddieuf gì đó mới lạ, đầy hứng thú đánh giá Lâm Vũ Chi.
Nguyên lai còn biết ngượng ngùng nha, hắn còn tưởng đứa nhỏ xinh đẹp này trước mặt người khác chính là vốn dĩ bùng nổ.
Chạm phát liền nổ.
Xem ra không phải nha ~
Chỉ là ở trước mặt mình nổ thôi.
Lâm Vũ Chi bị hai mặt giáp công, trong lòng đã sớm đem Đường Hành Thiên vặn thành bánh quẩy thừng.
Diệp Nhàn nhìn ra Lâm Vũ Chi không được tự nhiên, không nhìn y nữa mà quay về phía Đường Hành Thiên, cười nói:” Đây chính là người hôm qua khen với ta là bông hoa đó hả?”
Đường Hành Thiên gật đầu cười:” Rất không tệ đúng không?”
Thật sự, nếu không phải Lâm Vũ Chi chính mình nghe thấy, chỉ bằng cái giọng điệu này của Đường Hành Thiên, y có ly do nghi ngờ lời anh ta là: Tôi có ánh mắt tốt đúng không.
Nhưng tim Lâm Vũ Chi vẫn lỡ một nhịp.
Lần đầu tiên nhìn thấy giáo viên của mình, Lâm Vũ Chi không muốn bị đối phương nói không thích.
Diệp Nhàn không đáp lời gì mà là cười nói với Lâm Vũ Chi:” Cô đối với em rất xem trọng.”
Lâm Vũ Chi:”Cảm ơn cô.”
Diệp Nhàn bị giáo viên bên cạnh lôi kéo qua nói chuyện, Lâm Vũ Chi lạnh lùng nhìn về phía Đường Hành Thiên, tên kia cũng không thèm đếm xỉa tới ánh mắt đằng đằng sát khí bên trong đó, dựa vào trên ghế ngồi, thanh âm trầm thấp. m thanh như tiếng đàn guitar được gảy nên một cách ngẫu nhiên.
“ Mặc dù cậu có lẽ không cần, nhưng nghĩ tới để thoải mái một chút về sau, liền tranh điểm trong mắt họ đi.”
Đường Hành Thiên uể oải rũ mi mắt, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc. Lâm Vũ Chi nhìn dáng vẻ người kia, sự ngờ vực với Đường Hành Thiên đột nhiên biến mất.
Có lẽ, đối phương chỉ là có vẻ ngoài không đáng tin, Lâm Vũ Chi trong lòng thầm đoán.
Nhưng trước khi ý tưởng này đứng lên, nó liền đổ ngã.
Nói xong, Đường Hành Thiên chậm rãi nâng mắt lên, liếc nhìn về phía Lâm Vũ Chi, nhếch miệng
“ Khi thích hợp, cũng phải đối với học trưởng tỏ ra ngọt ngào, có biết hay không?” (=)) hông)
“... “
Lâm Vũ Chi thực muốn trao tượng vàng Oscar cho hắn, không ai so với hắn diễn giỏi hơn, Thẩm Chiếu cũng không sánh bằng, cậu diễn giả muốn chết.
Mà Đường Hành Thiên, nếu từ bỏ đi chức nghiệp bác sĩ, Lâm Vũ Chi nghĩ hắn trong ngành giải trí cầm chắc cái cúp ông vua màn ảnh.
Có lẽ ánh mắt Lâm Vũ Chi quá mức phức tạp, giống như nhìn thấy điều gì kỳ lạ, kinh ngạc đến khó tin, nếu không phải có cả sự không thích rõ ràng trong đó, Đường Hành Thiên vẫn rất vui vẻ khi Lâm Vũ Chi nhìn hắn như vậy.
Các nhân viên trên sân khấu điều chỉnh âm thanh, bỗng một âm thanh chát chúa phát ra toàn bộ khán phòng, xuyên thẳng vào màng nhĩ người nghe.
Lâm Vũ Chi cau mày, giây tiếp theo hai tai liền bị một đôi bàn tay ấm áp bao phủ, so với vành tai mỏng manh, lớp da nhẵn mịn thì lòng bàn tay cùng đầu ngón tay này thô ráp và sần sùi hơn, ma sát qua đi nhưng mang lại cảm giác ngứa ran.
Không cần phải nhìn, đánh giá từ tay áo trắng trong tầm mắt, y liền biết là Đường Hành Thiên.
Lấy tay che lỗ tai, Đường Hành Thiên vững vàng ôm chặt đầu Lâm Vũ Chi, "Tôi còn khá là chu đáo, em xem?"
Lâm Vũ Chi nghiêng đầu, không có hất ra, một cái tay dùng sức kéo cổ tay Đường Hành Thiên, dùng sức kéo xuống, y nhìn về phía Đường Hành Thiên, mặt không đổi sắc, "Lăn mẹ đi “ ( bỏ cái tay ra bạn ei =)))
Đường Hành Thiên, "... "
Nhóc bùng nổ, lại bùng nổ một lần nữa.
Người dẫn chương trình cố gắng điều chỉnh micro, giọng nói xa lạ, thu hút sự chú ý của Lâm Vũ Chi. Đường Hành Thiên bất động thanh sắc, ánh mắt vẫn ở trên người Lâm Vũ Chi.
"Dù sao hai ta đều là độc thân, cậu nhìn, ở bên tôi, cậu có thể được tôi che chở, tôi không ngại." Đường Hành Thiên nghiêm chỉnh lại còn rất có thể dọa người.
Lâm Vũ Chi lúc này mới nghiêm túc nhìn Đường Hành Thiên vài lần, nhíu mày, "Anh cho rằng tôi không biết, đùa giả làm thật cái thành ngữ này?"
“ Tỉnh lại đi, anh theo đuổi người khác dễ dàng hơn nhiều.”
Lâm Vu Chi nói thật, với thân phận của Đường Hành Thiên, theo đuổi ai cũng dễ bắt người ta tới tay.
Nếu không phải hắn thích Lâm Vũ Chi, chuyện tình cảm của hắn sẽ thuận buồm xuôi gió.
Đường Hành Thiên khóe miệng nụ cười thu liễm chút, Lâm Vũ Chi lúc này mới phát hiện, đối phương ngũ quan nhưng thật ra là lạnh lùng, yên yên lẳng lặng nhìn ngươi làm cho lòng người bên trong có chút bỡ ngỡ, bởi vì Đường Hành Thiên bình thường yêu cười, sự lạnh lùng kia bị hòa tan rất nhiều.
Đường Hành Thiên lại lười biếng tựa ở trên ghế ngồi, không nhìn Lâm Vũ Chi, lời nói lại là đối Lâm Vũ Chi nói.
Vừa mở miệng, Lâm Vũ Chi liền muốn đánh người
“ Đáng tiếc a, biển người mênh mông, tôi liền yêu thích bộ dáng cậu, được rồi, nhưng…”
Hắn đột nhiên đến gần Lâm Vũ Chi, hô hấp ở ngay trước mặt Lâm Vũ Chi, đè thấp giọng nói:” Bảo bối, em không biết, tôi rất tiện, em càng không thích tôi, tôi lại càng thích em.”
“ Tôi cảm thấy hiện tại gần như muốn yêu em rồi.”
Nếu không phải trông thấy ý tứ ranh mãnh nhàn nhạt trong mắt Đường Hành Thiên, Lâm Vũ Chi cảm thấy mình sắp tin thật rồi, y cuối cùng minh bạch lời nói trước đó, học trưởng đại học sói đói đều là bộ dạng gì.
Nếu như ngươi không cảm thấy đối phương là tên sói đói, như vậy đối phương nhất định là một tên sói đói bình tĩnh.
Ưa thích thì có thẻ, còn yêu, cái kia đơn giản như vậy?
Lâm Vũ Chi ngắn ngủi sững sờ qua đi, cười lạnh một tiếng, một tay kéo lấy cổ áo Đường Hành Thiên, đem người kéo xuống, ghé vào đối phương bên tai, "Anh cho rằng tôi như vậy dễ bị lừa gạt."
"Anh cho rằng anh là ai?"
Y học được từ Thẩm Chiếu, nhưng Lâm Vũ Chi diễn tốt hơn Thẩm Chiếu, trong chốc lát Đường Hành Thiên thật sự bị lừa. Chỉ trong chốc lát mà thôi, chí ít trong mắt hắn, Lâm Vũ Chi như một chú mèo còn đang mọc răng nhọn.
Hắn nhẹ nhàng cầm tay Lâm Vũ Chi kéo xuống, Lâm Vũ Chi nhìn hắn vuốt nếp gấp nơi cổ áo, nghe thấy hắn không đầu không đuôi nói một câu:” Ca ca còn muốn giúp người, ngoan, đừng làm rộn.”
Lập tức trong đầu Lâm Vũ Chi xẹt qua hàng vạn âm thanh:” Người này thật không biết xấu hổ.”
Trong khán phòng, ngoại trừ lãnh đạo trên sân khấu, hầu như không có ai bên dưới xì xào bàn tán, tất cả chăm chú lắng nghe.
Giáo viên rất hiểu tâm lý sinh viên, bài phát biểu nhàm chán chỉ khiến sinh viên mệt mỏi và buồn ngủ, một người độc thoại thì có ích gì? Vì vậy, nhà trường đã tổ chức nhiều trò chơi xổ số, quay số trúng thưởng, phát thưởng ngẫu nhiên. Lúc đầu coi đó chỉ là cái bản bút ký hay món đồ chơi nhỏ, nhưng khi trông thấy trước mắt bao người từ trong hộp rút ra một chiếc điện thoại di động, tất cả lập tức lên tinh thần gấp trăm lần, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm lên khán đài.
Tình hình hiện tại chính là, dù cho giọng nói của MC ngừng lâu hơn một chút, một số sinh viên cũng sẽ bật dậy khỏi ghế vì vội vàng trả lời.
Các giáo viên cũng đồng cảm nhận được sự nhiệt tình của sinh viên, đều vui vẻ rút thăm thêm mấy lần.
Bên cạnh các giáo viên hậu cần thì sắc mặt đều đen như đít nồi, đen càng thêm đen.
Quả thực muốn đem mấy giáo viên này nhét vào cái hộp rồi cất đi.
Lâm Vũ Chi không thích náo nhiệt, nhưng nhìn người khác chơi cũng cảm thấy có chút vui vẻ.
Khi phần phát biểu của người lãnh đạo kết thúc, năng lượng của sinh viên cũng cạn kiệt ngay buổi đó, tất cả đột nhiên đều trở nên uể oải ngay tại chỗ.
Thẳng đến khi trông thấy phía dưới người thanh niên mặc áo sơ mi trắng bước lên ba bậc trên đài chủ tịch.
Micro quá thấp, hắn thì quá cao, thậm chí còn cần khom lưng một chút, ngày bình thường trương dương kiệt ngạo, ngay lúc này lại cung kính khiêm tốn. Đại khái bởi vì chân quá dài, vốn quần của sinh viên nên vừa vặn nhưng hắn mặc vào chỉ vừa chín phần, hắn không có đi giày thể thao mà đi giày Cavans, cả người tỏa ra quý khí khiêm tốn.
Tân sinh viên lập tức có người giơ máy lên chụp liên tục.
Bên cạnh đó còn có tiếng xì xào bàn tán.
“ Là học trưởng sao? Học viện nào vậy?”
“ Má, đây chính là học trưởng trong mộng của chúng ta, nhìn khắp tân sinh viên chúng ta xem, làm gì có thể trông thấy cái cảnh này “
“ Đưng như vậy.”
“ Vẫn có, tôi hôm qua đã nhìn thấy, chẳng qua chỉ nhìn một chút như vậy. Cực kỳ có khả năng.”
“ Nhưng tôi thích giọng của tiền bối hơn.”
So với những sinh viên năm nhất, non nớt, trẻ con và hơi vụng về, rõ ràng Đường Hành Thiên, một chàng trai ở trường học lộ ra không chút phí sức nội liễm lại sẽ đem mình ngụy trang thành một thanh niên rất có phong độ, hiển nhiên càng thêm hấp dẫn người.
Lâm Vũ Chi tại thời điểm Đường Hành Thiên bên cạnh đứng lên liền sửng sốt.
Hắn? Sinh viên đại biểu? Đùa cái gì vậy?
Ấn tượng đã định trước khiến Lâm Vũ Chi từ từ chấp nhận sự thật rằng Đường Hành Thiên không có cà lơ phất phơ như vẻ bề ngoài.
Triệu Lương cũng nói cho mình, viện y học dưới lầu có tường khen ngợi chuyên môn của Đường Hành Thiên, Lâm Vũ Chi mặc dù nghe vào, nhưng cũng không có đặc biệt nghĩ đó là thật.
Lâm Vũ Chi nhớ lại thời điểm lần thứ nhất nhìn thấy Đường Hành Thiên.
Đừng tưởng rằng y không nhìn thấy Đường Hành Thiên trực tiếp từ sân bóng rổ lưới sắt bên trong chạy đến, từ trăm mét chạy vọt tới trước mặt mình, không nói hai lời liền nâng lên rương hành lý của mình.
"Học đệ, tôi chuyên môn đưa tân sinh viên." Đường Hành Thiên lúc nói lời này mặt đều không đỏ dù chỉ một chút.
Xét thấy đối phương ý đồ muốn tán tỉnh mình thực tế là quá rõ ràng lại trắng trợn, Lâm Vũ Chi khoanh cánh tay, ngửa mặt lên nhìn xem thanh niên trên đài trấn định tự nhiên miệng lưỡi lưu loát, chỉ liên tưởng đến mấy chữ nhã nhặn bại hoại.
Đường Hành Thiên rất nhanh kết thúc nói chuyện, tiến vào thời điểm đặt câu hỏi, phía dưới tân sinh viên tranh nhau chen lấn đứng lên hỏi,
Vấn đề không có gì, chính là cái:
"Học trưởng có bạn gái chưa?"
"Học trưởng có bạn trai chưa?"
"Không có sao?"
Đường Hành Thiên ánh mắt hững hờ quét một chút qua một vị trí nào đó tại lễ đường tầng một, sau đó trả lời nói, " không có bạn gái, chẳng qua hẳn là sẽ có bạn trai."
Biết Đường Hành Thiên nói lời này sau khi nhìn mình, Lâm Vũ Chi, "..."Phi! Thật là một tên không biết xấu hổ!. Đường Hành Thiên trả lời xong, phía dưới lập tức không hẹn mà cùng cùng một chỗ thất vọng "A...".
Thừa dịp mọi người không có kịp phản ứng, phía dưới viện trưởng viện y học không biết lúc nào đứng ở một bên phía dưới đài, túm lấy chân đem Đường Hành Thiên kéo xuống, gầm nhẹ hắn, "Ngươi thí nghiệm báo cáo viết hay chưa?"
Đường Hành Thiên nụ cười cứng ở trên mặt, rất nhanh, hắn nghĩ cho mình một cái tuyệt hảo lý do, "Thầy a, thầy cũng biết, hai ngày này tân sinh viên nhập học, em thân là học trưởng, khẳng định phải nhiều hơn trợ giúp các học đệ học muội. Em mấy ngày nay chiêu sinh."
Ngụ ý chính là, báo cáo không có viết, nhưng em đang đi làm rất chuyện có ý nghĩa.
Vương Giác Lệ là từ bệnh viện sau khi về hưu bị trường học mời về đảm nhận chức vị giáo sư, cũng là nhìn xem Đường Hành Thiên lớn lên, quá rõ ràng tính nết tiểu tử này.
Nhìn xem, không đứng đắn, miệng lưỡi dẻo quẹo, nhưng là hắn đã nói, vậy liền nhất định là thật. Đêm qua Vương Giác Lệ bắt lấy Từ Dục hỏi Đường Hành Thiên hai ngày này đang bận cái gì, bóng người cũng không thấy một cái, Từ Dục đương nhiên không dám giống Thiên Ca như thế cùng viện trưởng nói chêm chọc cười, ấp úng nói Thiên Ca đang bận bịu chiêu sinh.
Đang bận bịu chiêu sinh.
Chiêu sinh? Vương Giác Lệ tin mới là lạ!
Đã xem thấu cái nết của Đường Hành Thiên, Vương Giác Lệ ngoài cười nhưng trong không cười đối trước mắt cái này dạng chó hình người thanh niên nói " Chiêu sinh? Chiêu vợ hả?" (thật ra là “chiêu phu”, nhưng tôi đánh ra chiêu vợ luôn:)))
- --------------------------
Đường Hành Thiên: Cái này đều bị ngài đoán được, lợi hại lợi hại