Tan học, Trình Quân ghé qua bệnh viện nơi em út nguyên chủ nằm, tiện thể đóng viện phí, hỏi thăm một lượt tình trạng sức khỏe rồi lại rời đi. Dù sao hắn cũng không có cảm tình máu mủ gì với những đứa bé này, không muốn ở lâu cho lắm.
【Ký chủ ký chủ, tiếp theo ngài định làm gì nha?】
"Nha nha nha, mi hỏi làm gì nha?" Trình Quân nhại lại hệ thống, hai tay đút túi chậm rãi đi trên đường.
.... Không thể giao tiếp bình thường được.
【Đương nhiên là để hỗ trợ ngài rồi!】 Hệ thống cũng không hề cảm thấy giận, lại còn cười đến ngọt ngào.
"..." Trình Quân nhớ đến "bàn tay vàng" kia, lỗ tai đã cảm thấy đau âm ỉ.
Hệ thống dường như cũng hiểu hắn đang nghĩ gì, lập tức giải thích thêm, [Sự giúp đỡ về mặt tinh thần chính là sự giúp đỡ quý giá nhất đó! ]
... Đúng là chỉ được cái mồm.
Thấy Trình Quân không có ý trả lời, hệ thống bắt đầu nói qua chính sự:
【Thế giới này là nhiệm vụ đầu tiên của ngài nên độ khó rất thấp, tên Trần Hào rõ là một tay thiểu năng trí tuệ. Ký chủ, ngài định làm gì hắn thế? 007 sẵn sàng vì ngài mà phục vụ nha~ 】
"Ha, việc của gia tự gia có tính toán, nào tới lượt mi chít chít meo meo ở đây? " Trình Quân hắt hủi "Đã không có kỹ năng gì thì biết cũng vô dụng, còn không biết xấu hổ cái gì mà ủng hộ tinh thần."
Hệ thống tất nhiên không biết xấu hổ, nhưng cũng rất biết co biết giãn, thức thời ngậm miệng.
Trình Quân hiếm khi được yên tĩnh, vừa định rời đi nhưng ánh mắt vô tình nhìn thấy nam chính bên kia phố.
Thanh niên đôi mắt phát sáng, chân dài sải bước nhanh nhẹn băng qua đường, ra vẻ rất ngạc nhiên mà la lên:
"Dương Ánh Huy, trùng hợp quá vậy! "
Dương Ánh Huy giật mình, nhìn thấy chàng trai cao lớn đang tươi cười vẫy tay đến gần cậu, không khỏi có cảm giác hơi chói mắt.
"Anh Thành, lại gặp rồi." Nam chính lễ phép chào hỏi, Trình Quân cũng dừng chân soi xét hắn thêm lần nữa.
Hôm nay mặt mũi Dương Ánh Huy đã đỡ vết bầm tím, lộ ra những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt. Dù vóc dáng có hơi nhỏ con nhưng trông vẫn rất sạch sẽ gọn gàng. Mái tóc đen ngắn đúng mực, một đôi mắt hổ phách sáng trong thấy đáy, cùng nụ cười hiền lành chân thành khó mà ác cảm được. Chỉ mới 15 tuổi thôi, thiếu niên này lẽ ra sẽ ngày càng xuất sắc, ngày càng nở rộ.
Nhưng Trần Hào xuyên thư nắm theo kịch bản sẽ không ngừng ép buộc nguyên chủ dồn Dương Ánh Huy đến đường cùng. Đầu tiên chỉ đơn giản là đánh đập bắt nạt, sau đó càng đánh càng hăng, hại nam chính không thể đến trường. Dương Ánh Huy vốn sẽ được một vị giáo sư già để ý thu nhận, Trần Hào lại nhanh trước một bước, học theo tính cách và thái độ của nam chính, lừa gạt chiếm đoạt hảo cảm của người này, nhận được không ít chỗ tốt, dần dần thế chỗ Dương Ánh Huy trong chính câu chuyện của cậu, tiện thể câu được cả mỹ nhân về bên gối.
Thật ra chỉ cần có được tài nguyên cũng đã rất tốt, hắn việc gì đuổi cùng gϊếŧ tận Dương Ánh Huy. Ngặt nỗi Trần Hào là kẻ tiểu nhân tâm địa xấu xa. Lo sợ có ngày Dương Ánh Huy trở mình sẽ ảnh hưởng đến những gì hắn giành giật được bao lâu nay, thế nên liền sai nguyên chủ sắp đặt hiện trường tai nạn, cuối cùng thành công thủ tiêu nam chính.
Mà Đặng Ngọc Thành sau đó cũng đã nhúng chàm gϊếŧ người, kết cục tất nhiên không tốt đẹp gì.
"Tan học rồi, còn đi lang thang đâu đó?" Trình Quân từ khuôn mặt đến ngôn ngữ cơ thể đều bày tỏ thiện ý với Dương Ánh Huy, làm cậu nhóc thả lỏng không ít,mà ám ảnh trận đòn hôm qua cũng vơi đi rất nhiều.
Lành thương quên đau, đúng là đặc trưng của nam chính.
"Em định đi làm thêm, kiếm chút thu nhập ạ."
"Vậy thì tiện đường rồi, tôi cũng muốn làm thêm kiếm tiền." Trình Quân cười "Cậu làm ở đâu vậy, cho tôi làm chung với? "
??? Không phải anh có việc làm rồi sao?
Làm mình làm mẩy, làm giang hồ bao hết 15 quận.
Dương Ánh Huy cảm thấy không đúng lắm, nhưng bản chất hiền lành của nam chính cùng khuôn mặt chân thành của Trình Quân lừa gạt, lại ấm ấm ớ ớ mà đi cùng Trình Quân.
Trình Quân vốn chỉ định đi theo nhòm ngó thằng nhóc con một chút, ai ngờ đến tiệm trà sữa thì gặp thêm NPC mới.
Thiếu niên xấp xỉ Dương Ánh Huy, mặt mũi thanh tú, vóc dáng cao gầy, chiếc tạp dề buộc gọn vòng eo, tay vẫn còn bận đổ trà vào sữa lại đang nhìn Trình Quân với ánh mắt bất thiện.
Lý Ngọc Vân, thiếu niên lẽ ra là người yêu của nam chính, vốn đang có cảm tình với Dương Ánh Huy nhưng bị Trần Hào gài bẫy gây ra hiểu lầm về nhân cách của đối phương. Thái độ Lý Ngọc Vân đối với nam chính quay ngoắt 180 độ. Thêm việc Trần Hào giả làm người tốt, hắn thành công đoạt luôn đoạn tình cảm này.
Hê.
Kịch bản rác rưởi.
Mô típ cũ mèm.
Trình Quân cũng lười để ý mà muốn lướt qua người Lý Ngọc Vân tìm chỗ ngồi, nào nghĩ hắn không muốn kiếm chuyện, chuyện lại muốn kiếm hắn.
"Đứng đó. Anh là gì của Dương Ánh Huy? "
Gia? Gia đây chính là tổ tông của nó đó - Trình Quân nghĩ.
Ngoài mặt vẫn thật ôn hòa "Tụi tôi là bạn nha, có chuyện gì không cậu bé? "
"Bạn? Cái loại bạn gì như anh chứ? Đầu đường xó chợ, nhìn là biết không phải loại đàng hoàng. Hôm qua Ánh Huy bị thương, hẳn là có liên quan đến anh chứ gì? " Lý Ngọc Vân trợn mắt, lời lẽ sát thương cực cao, thái độ rõ là muốn gây hấn với Trình Quân.
"Không.. Không phải đâu, Ngọc Vân, tớ có thể giải thích- " Dương Ánh Huy nhỏ giọng nói, ánh mắt ngầm xin lỗi Trình Quân, lại bị hắn làm lơ như không thấy.
"Giải thích? " Lý Ngọc Vân ngắt lời, tông giọng lại lên cao thêm mấy quãng, cậu nhóc xù lông "Cậu qua lại với loại người này làm cái gì? Không cần công việc này nữa nên học đòi làm anh chị rồi? Đừng nghĩ chỗ quen biết thì tôi sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua với cậu. Không thiếu người cần việc làm đâu? Dính dáng với hắn rồi cậu tính đi học kiểu gì? Lại còn đem về mấy loại rác rưởi xã hội như này, cậu muốn nhà chúng tôi kinh doanh như nào nữa?! "
【Ui ui, nóng như nước sôi đổ vào đầu vậy?】 Hệ thống khoa trương la lên, làm bộ kinh hãi 【 Bắn liên thanh thế này làm người ta sợ muốn chết~】
Làm sao đáng sợ bằng tuyệt kỹ của mi? Mà có đổ cũng đổ vào mi chắc??? Làm hệ thống thì có tự trọng xíu đi!
Trình Quân nhìn Lý Ngọc Vân mím môi trợn mắt nổi đóa với Dương Ánh Huy, lớn lối tới mức khách ghé đến tiệm đều quay lại nhìn. Dương Ánh Huy cúi thấp đầu, miệng không ngừng xin lỗi, lại thêm phần bối rối không biết làm sao.
Tuy thái độ của Lý Ngọc Vân đối với Dương Ánh Huy rõ là không tốt nhưng hai người vẫn gọi tên nhau, hẳn là sự kiện hiểu lầm kia vẫn chưa xảy ra. Nếu hắn làm thêm ở đây thật, e rằng Trần Hào sẽ chẳng có cơ hội ra tay...
Hừm, thêm việc thêm mệt, hắn cũng chẳng muốn tốn hơi sức vào mấy việc này, dù sao mục tiêu cũng là tập trung vào nam chính mà thôi.
Vậy thì cũng không cần giả bộ làm gì, đỡ cho hắn phải trải nghiệm thử thách 24 giờ đi dọn bàn rửa cốc, về sau lại có thứ để xem.
Lý Ngọc Vân đang trách mắng hăng say, đột nhiên nhận ra Trình Quân lặng lẽ kéo Dương Ánh Huy về sau che chắn, mặt đối mặt với hắn. Đặng Ngọc Thành cao to, kèm theo nước da màu bánh mật, khuôn mặt góc cạnh nam tính già dặn hơn hẳn so với bạn cùng lứa. Cặp mắt đào hoa mang ý cười hơi xếch càng khiến vẻ lưu manh hư hỏng rõ ràng hơn, nhưng tư thế tựa gấu mẹ bảo vệ con lại làm Lý Ngọc Vân khó hiểu.
"Bạn nhỏ này, cái miệng hư lắm nha." Trình Quân cười mà ý cười chẳng chạm đến đáy mắt. Hắn đứng từ trên nhìn xuống Lý Ngọc Vân, làm tên nhóc cảm giác như có con rắn độc đang bò dọc từ dưới chân lên người, sống lưng lạnh ngắt.
Dương Ánh Huy ở sau thấp thỏm ló đầu ra, định nhận lỗi thêm mấy câu giảng hòa.
Thật ra nó rất ngạc nhiên khi Trình Quân bảo vệ mình như vậy, đáy lòng có chút cảm động. Nhưng nó càng sợ Trình Quân vung tay một cái, Lý Ngọc Vân sẽ xỉu ngang hơn.
Không ngờ Trình Quân chỉ mỉm cười, một đường kéo nó ra khỏi tiệm trà sữa.
"Ừm.. A-anh.. đại ca?"
Trình Quân cùng Dương Ánh Huy đi bộ một quãng xa rồi mới dừng lại.
Hắn cũng rất lịch sự buông ống tay áo cậu ra, chỉnh lại trang phục trên người mình.
"Chà, chắc hôm nay chú em bước nhầm chân ra đường rồi, vận khí xui xẻo như vậy?" Trình Quân cười, xua bớt bầu không khí gượng gạo.
"Anh đừng giận, cậu ấy hơi độc mồm thôi chứ tốt lắm..." Dương Ánh Huy ngại ngùng gãi gãi đầu. Thật sự chuyện hôm nay cậu cũng không ngờ được. Bình thường Lý Ngọc Vân tuy có khắt khe với cậu, nhưng chưa từng buông lời gắt gỏng như vậy.
"Đùa chút thôi. Thật ra đều do tôi cả. Tôi làm ảnh hưởng công việc của cậu rồi." Trình Quân cúi đầu rũ mi, nhìn không rõ mặt, giọng điệu cũng nhỏ dần, một bộ hối lỗi cực kì. "Xin lỗi nhé, nếu không gặp phải tôi, cậu nào gặp lắm rắc rối vậy."
【Wow. Không có tâm cơ nhất, chỉ có tâm cơ hơn. Điểm trà xanh tối đa luôn nha ký chủ!】 Hệ thống không chút kiêng kị bóc phốt hắn.
Dương Ánh Huy nhìn Trình Quân ủ rũ nhận sai như vậy, bắt đầu cảm thấy vị đại ca này cũng không hung ác như lời đồn. Nhóc con cười xòa, nhẹ nhàng vỗ vai Trình Quân an ủi:
"Do em làm không tốt thôi, không có liên quan gì đến anh cả. Ngọc Vân khẩu xà tâm phật, ngày mai em lại đến xin lỗi là được. Anh đừng lo quá."
Mi mới là người cần lo, ta lo làm gì!
Trình Quân thật sự không nhìn nổi loại tiểu bạch thỏ tin người như Dương Ánh Huy. Dễ dãi như vậy, bảo sao mặt trời nhỏ bị bóp chết không thương tiếc. Hắn nói lời tạm biệt, rẽ đi theo một hướng khác. Khi chắc chắn nam chính đã đi xa, Trình Quân xoay vào một con hẻm vắng, hắn mới rút khăn giấy ra, từ tốn lau từng kẽ tay vừa chạm qua góc áo cậu nhóc rồi mới rời đi.
【Ký chủ, ngài không thích đυ.ng chạm người khác sao?】 Hệ thống tò mò.
"Gia đây không sờ được những thứ trong sạch như này, ta cảm giác ta sẽ bị ánh sáng chính nghĩa của nó tẩy trắng mất." Trình Quân hờ hững trả lời.
【Vậy làm sao đây? Ngài còn phải bảo vệ nam chính, phối hợp diễn vai lãng tử quay đầu đó. Dù sao cũng phải đạt thành tâm nguyện của cả nguyên chủ thì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ. 】
"Ai nói ta sẽ bảo vệ nó?" Trình Quân nhướn mi "Hệ thống mi ép ta đến đây, từ đầu cũng thấy ta không phối hợp rồi, ta chỉ coi như vui chơi giải trí, là ngươi cứ lải nhải mấy cái công tác. Còn kêu ta chăm sóc nó? Ha, ta ghét nhất là bị kẻ khác chỉ chỉ trỏ trỏ phải làm thế này thế nọ, ta tính toán gì ngươi không cần biết. "
【...Nhưng chúng ta phải- Hệ thống còn chưa nói xong, Trình Quân đã ngắt lời, ngữ điệu cũng lạnh hơn.
"Đã nói ta ghét nhất là bị sai khiến, ngươi nói ít đi một câu thì may ra ta còn đại phát từ bi mà quan tâm nó. Ta cũng không ngại sống ở đây luôn, cuộc đời của chúng thì liên quan đếch gì đến ta. "
【...】
Hệ thống im lặng không trả lời, bình thường Trình Quân bị nó làm cho câm nín mấy phen, đây coi như đây là lần đầu tiên khóa được cái đài phát thanh lại, không khỏi có chút cảm giác thành tựu.
Cuộc đối thoại kết thúc không mấy vui vẻ, Trình Quân vò khăn giấy nhét lại vào túi rồi bước ra khỏi hẻm, vừa đi vừa nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào. Hắn chỉ ghét thái độ ra lệnh với cốt truyện cứng nhắc của hệ thống, chứ có điên mới thực sự muốn ở lại đây.
Dù vậy hắn cũng muốn xem giới hạn của mầm non tổ quốc ngời ngời kia lắm, hắc hóa luôn thì càng tốt, đỡ phải tìm người bảo vệ.
Lôi kéo người khác xuống vực sâu vạn trượng, chính là niềm vui của hắn nha.