Cùng thời điểm…
Tòa thị chính số hai, phố Thanh Trì.
Người đàn ông cao lớn, mái tóc vàng hơi rối, tai xỏ khuyên tám lỗ, dáng điệu hết mực phóng túng đang mải mê nhìn ngắm một đoạn phim ngắn được chiếu trên màn hình lớn. Cả căn phòng rộng rãi xa hoa này chỉ có mình anh ta, bao xung quanh là một vài dải lụa trắng, đối nghịch hoàn toàn với không gian ngập tràn màu đỏ thẫm.
"Túy Thân, bốn năm sau trở về, nhất định phải đến tìm em. Không được phép rời. Cũng không được quyền bỏ đi."
Giọng nói dịu dàng của thiếu nữ xinh đẹp như rót mật vào bên tai anh.
Khóe mắt Túy Thân hơi ướt. Tuy đã cố gắng kìm nén nhưng vẫn không thể kìm hãm niềm kích động cực mạnh đang cuộn trào trong lòng. Bàn tay Túy Thân càng lúc càng trở nên run rẩy. Cuối cùng, anh đứng phắt dậy, tiến về phía màn hình mà vòng tay ôm lấy, khóc đến nỗi bờ vai run lên lẩy bẩy.
Kiếp sau gặp lại… Nhưng mà, liệu kiếp sau còn tồn tại hay không?
Cộc… cộc…
Tiếng gõ phòng vang lên.
Túy Thân hít sâu một hơi, thu lại vẻ mặt thê lương của mình khi nãy. Anh tắt màn hình, lại ngồi trở về phía ghế tựa, nhàn nhạt lên tiếng: "Vào đi!"
Người tới là một thiếu nữ trẻ trung, trên tay còn cầm theo tập hồ sơ dày cộm. Cô dùng ngón tay trỏ nâng mắt kính lên, lễ phép trình bày.
"Lương tổng, mọi kế hoạch dự trù đã được ban chỉ đạo thông qua. Ngay trong sáng sớm mai, hộ chiếu và giấy phép lưu hành của anh sẽ được đem tới."
Túy Thân gật nhẹ đầu, bày ra vẻ mặt vô cùng hài lòng. Xem ra chuyến đi tới Nam Mỹ sắp tới sẽ có rất nhiều việc phải làm. Túy Thân muốn hưởng cảm giác nhàn nhã cũng không thể được.
"Hàn Khang Dụ! Tao đang thử suy nghĩ, khi chúng ta gặp lại nhau, phản ứng của mày sẽ như thế nào đây nhỉ?"
***
Hàn Khang Dụ làm gì, Bạch Khởi Song không hề hay biết. Cô chỉ nghe loáng thoáng, rằng anh là một ông chủ lớn trong giới kinh doanh, thành thạo về mảng thu mua và dự đoán giá sàn cổ phiếu.
Người ta đồn đại rằng, Hàn Khang Dụ chưa từng ra mặt công khai trước công chúng, chỉ âm thầm đứng trong bóng tối chỉ đạo cấp dưới. Những điều này là do Bạch Khởi Song lén lút nghe trộm được từ phía các thuộc hạ.
Thấy cô đăm chiêu suy tính gì đó, Hàn Khang Dụ bèn lấy dĩa gắp một miếng thịt bò, hung hăng nhét vào miệng Bạch Khởi Song. Theo phản xạ, cô há miệng ngoạm lấy miếng thịt bò, lúc này mới hoàn hồn.
"Gì vậy? Sao lại đút thịt cho tôi?"
Bạch Khởi Song chớp mắt nhìn anh, thắc mắc lên tiếng hỏi.
Ngồi đối diện cô, Hàn Khang Dụ chỉ chăm chú ăn nốt phần của mình, hoàn toàn phớt lờ, không buồn trả lời câu hỏi này. Người đàn ông kiêu ngạo có chút tự luyến kia vẫn luôn hành động một cách phóng túng như thế. Mới đầu về làm dâu, Bạch Khởi Song rất bực bội. Nhưng lâu dần thì cô lại quen.
"Lấy cho tôi một chút kim chi!"
Anh chỉ tay vào chiếc đĩa trống trơn của mình, hếch mặt ra hiệu. Nhìn vẻ mặt tức tối từ cô, Hàn Khang Dụ không cảm thấy tức giận, ngược lại còn vô cùng hả hê. Thú vui tao nhã của anh là được trêu chọc cô gái nhỏ này. Dần dà, vẻ mặt nghiêm túc ban đầu cũng đã vơi bớt hơn hẳn.
Bạch Khởi Song ngồi dậy, lấy cho ảnh cả một đĩa đầy. Điện thoại cô để trên bàn, màn hình cũng vừa được bật sáng. Tin nhắn được cài đặt ở chế độ hiển thị tự động nên Hàn Khang Dụ nhìn được người gửi tới là ai.
‘Hàn Trạc Sâm.’
Hừm!
Hàn Khang Dụ hừ lạnh, lông mày nheo lại thật chặt. Cảm giác khó chịu liên tục cuộn trào trong lòng anh làm Hàn Khang Dụ chỉ muốn đập tan mọi thứ ngay lúc này.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ dưới bếp vọng lên, Hàn Khang Dụ càng thêm khó chịu.
"Liệu anh sẽ ăn hết đĩa kim chi này không?"
Bạch Khởi Song vừa đi vừa hỏi.
Tới khi cô ngẩng đầu lên, bàn ăn đã trống trơn. Còn người nào đó bị ăn dấm chua, hậm hực nện chân uỳnh uỵch lên trên phòng.
Bạch Khởi Song khó hiểu hết nhìn lên tầng lại nhìn xuống vị trí nơi Hàn Khang Dụ vừa ngồi. Điện thoại lại tiếp tục hiện thông báo, vẫn là Hàn Trạc Sâm gửi tin nhắn tới. Đại khái nội dung là anh muốn gặp riêng Bạch Khởi Song vào sáng ngày mai để nói chuyện.
Bạch Khởi Song chỉ nhắn lại một tin cho có lệ, sau đó cũng lên trên lầu. Bà Vũ không ưa Bạch Khởi Song nên quyết định về nhà riêng ngày trước để ở. Ít nhiều cô cũng được thoải mái trong một vài ngày tạm bợ tại đây.
Sáng sớm, Hàn Khang Dụ đã đánh xe rời đi. Khi Bạch Khởi Song ngủ dậy, trên bàn trang điểm đã đặt một ly sữa vẫn còn ấm nóng được Hàn Khang Dụ để sẵn.
Cô có hẹn với Hàn Trạc Sâm tại quán cà phê quen thuộc, địa điểm hẹn hò của hai người lúc trước. Khi Bạch Khởi Song tới nơi, ngó quanh quất nhưng lại không thấy Hàn Trạc Sâm, mà người tới là Tiêu Tiêu, vợ sắp cưới của anh.
Tiêu Tiêu nở nụ cười gượng gạo giải thích: "Em chỉ muốn gặp chị để tâm sự một vài chuyện. Không tiện cho anh Trạc Sâm biết."
Bạch Khởi Song gật nhẹ đầu, ngồi xuống phía đối diện Tiêu Tiêu, nhận ra đối phương thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm dò xét mình. Cô tự gọi một ly trà đá, vừa nhấp được một ngụm thì Tiêu Tiêu mở lời tiếp: "Em đã nghe qua về mối quan hệ của anh ấy và chị."
"Ừm! Chuyện đã qua cũng không nên bận tâm." Bạch Khởi Song nhẹ nhàng nói.
Chuyện cũ qua rồi, nhắc lại làm gì. Giống như bãi rác đổ đi, cô cũng chẳng buồn đứng ra nhặt lại. Càng nghĩ, Bạch Khởi Song lại càng cho rằng cuộc hôn nhân của cô chẳng khác gì trò vui. Đêm tân hôn, người chồng đúng nghĩa của mình lại là anh trai chồng ngày ngày lễ phép chào hỏi. Nực cười đến nỗi chảy cả nước mắt!
Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, đánh liều nói thêm: "Chị có thể… có thể chấm dứt tình cảm với anh ấy được không?"
Như sợ Bạch Khởi Song sẽ nổi giận, Tiêu Tiêu tiếp tục bổ sung: "Em nhận thấy cách nhìn của anh ấy dành cho chị vẫn còn ấm áp. Chị đừng hiểu nhầm, em chỉ muốn bảo vệ tình cảm của mình."
À, thì ra Tiêu Tiêu lo sợ Bạch Khởi Song và Hàn Trạc Sâm sẽ nối lại đoạn tình cảm tơ duyên trớ trêu này sao?
Nếu cho cô làm lại lần nữa, chắc chắn Bạch Khởi Song sẽ không bao giờ lựa chọn người đàn ông này. Ngay cả tin tưởng vào bạn gái anh cũng không làm được, huống chi nghĩ tới gắn bó lâu dài.
"Người đàn ông sẽ chỉ kết hôn với cô gái mà anh ta cảm thấy phù hợp. Tiêu Tiêu, cô chính là cô gái may mắn ấy."
Dứt lời, Bạch Khởi Song đứng dậy, tự thanh toán cả tiền nước cho hai người.
"Hôm nay để tôi mời cô. Dù sao cũng sắp trở thành con dâu Hàn gia, thật chúc mừng!"
Mỗi khi nhắc tới cái tên này, tâm trạng của Bạch Khởi Song lại trở nên tồi tệ. Bốn năm trời yêu nhau, anh có thể vô tình, còn cô chắc chắn không làm được. Không hẳn vì còn yêu, mà là sự tôn trọng cuối cùng Bạch Khởi Sinh dành cho Hàn Trạc Sâm vẫn còn tồn tại.
"Hoa đi! Mua hoa đi! Chị gái xinh đẹp ơi, mua giúp em bó hoa này nhé?"
Một cậu nhóc nhỏ thó, trên người mặt áo khoác sờn cũ, tay nhỏ cầm bó hoa tươi mới chìa ra trước mặt Bạch Khởi Song. Cô ngồi xổm xuống, đón lấy bó hoa, xoa đầu cậu nhóc hỏi thăm qua mấy câu.
Được biết cậu bé tên Hưng Ngạo, nhà ở cách đó không xa, ngày ngày bán hoa dạo kiếm tiền cho cha mẹ. Bạch Khởi Song dịu dàng nhìn Hưng Ngạo, đem tiền trả cho cậu, còn không quên tặng thêm ít tiền sinh hoạt.
Hưng Ngạo liên tục cúi đầu cảm ơn, cười tới nỗi híp hết cả hai mắt.
Phía bên đường đối diện, một cặp mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm về phía Bạch Khởi Song. Trong đôi mắt đen láy mở to kia, các đường vân đỏ đang dần dần hiện rõ.
"Không thể nào! Không thể nào! Nhất định không phải cô ấy, nhất định!"