Ưm…
Bạch Khởi Song mơ hồ mở mắt, ánh sáng mặt trời chói lóa chiếu thẳng vào trong phòng, làm cô khó chịu nheo chặt mắt lại.
"Dậy rồi à? Ngủ như con heo sữa nhỉ?"
Giọng nói trầm đυ.c của Hàn Khang Dụ vang lên ngay bên cạnh vành tai Bạch Khởi Song, làm cô giật nảy cả mình. Đến lúc này, Bạch Khởi Song mới phát hiện ra, Hàn Khang Dụ đang nằm ngay bên cạnh cô, đầu kề lên cánh tay vững chắc. Còn hai chân Bạch Khởi Song lại đang thoải mái gác lên cổ anh, cả người nằm ngang trên giường. Tư thế ngủ vô cùng xấu hổ!
Bạch Khởi Song méo xệch miệng, nhất thời khóc không ra nước mắt.
"Xin lỗi! Tôi đâu cố ý."
Hàn Khang Dụ ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, sau đó ấn vào tay cô ly sữa nóng.
"Này, mau uống đi! Nhìn sắc mặt cô xấu xí lắm đấy."
Nghe lời anh, Bạch Khởi Song ngửa cổ tu sạch. Vị ngọt dịu của sữa ấm vẫn còn lưu lại nơi vòm họng, làm tinh thần của cô cũng rất sảng khoái.
Cô vươn vai mấy cái, chưa kịp bước xuống giường liền nghe thấy tiếng động cơ xe giòn giã dưới lầu. Vài phút sau, giọng nói đanh thép của bà Vũ vang lên, do Bạch Khởi Song kinh ngạc tới mức ngồi bật dậy.
"Mắt mũi các người để hết ra sau gáy rồi hả? Ai cho phép anh chị trồng hoa hồng trắng ở đây? Ai, kẻ nào to gan lớn mật dám làm ra chuyện này?"
Ba câu hỏi liên tiếp được bà Vũ nêu ra. Người giúp việc và quản gia sợ xanh mắt, cúi gằm đầu mà rối rít xin lỗi.
"Thưa bà chủ, là… là thiếu phu nhân!"
"Bạch Khởi Song? Cô ta đâu rồi?" Bà Vũ hùng hổ đi vào bên trong, đảo mắt láo liên tìm kiếm xung quanh. Hàn Khang Dụ vừa rời đi có việc thì bà Vũ cũng về tới nơi. Trong nhà này, không ai bảo ai, mọi người đều kinh sợ bà.
Nghe mẹ chồng gọi mình, Bạch Khởi Song vội vàng chải lại đầu tóc, bước nhanh xuống dưới lầu. Bà Vũ ngồi giữa nhà, vắt chân chéo lên nhau, bên cạnh là một người con gái xinh đẹp kiều diễm.
"Nhanh cái chân lên, lúc nào cũng ì ạch như con rùa thế!"
Người con gái ngồi bên cạnh bà Vũ đang nhếch môi cười thầm, bàn tay đặt trong tư thế thanh lịch, cúi đầu chào Bạch Khởi Song.
"Thưa mẹ, con không biết mẹ về sớm nên chưa kịp tiếp đón." Bạch Khởi Song lễ phép đáp, thuận tay rót hai ly trà ấm cho mẹ chồng và cô gái.
Bà Vũ chán ghét nhìn từng động tác của cô, lắc đầu chê trách: "Tám giờ sáng cô mới chịu xách mông ngồi dậy. Chậc, Khang Dụ dạy dỗ vợ thế nào đây."
Bạch Khởi Song vừa muốn mở lời nói đỡ cho anh, cô gái ngồi bên cạnh bà Vũ đã nhanh mồm nói trước: "Anh Khang Dụ còn phải giải quyết một số vấn đề quan trọng khác, đâu có thời gian mà chú trọng tới mấy vấn đề đơn giản này."
Ngừng một lát, cô ta đánh mắt nhìn sang Bạch Khởi Song mà thăm dò thái độ, sau đó nhoẻn miệng cười nói thêm: "Nếu cháu là chị Khởi Song, chắc chắn cháu sẽ dậy thật sớm để nấu món ngon cho anh ấy ăn. Phải không chị?"
Bạch Khởi Song cười trừ, không trả lời cũng chẳng phủ nhận. Cô đủ thông minh để hiểu rằng cô ta đang cố tình chọc gậy bánh xe, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Bạch Khởi Song, hòng khiến cho bà Vũ khinh ghét. Quả nhiên, nghe cô ta nói, bà Vũ lại càng tỏ rõ thái độ ghen ghét Bạch Khởi Song ra mặt.
Bà vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ nhắn của cô ta, đồng tình lên tiếng: "Yên Chi nói rất đúng. Khang Dụ chắc chắn sẽ rất hài lòng!"
"..."
"Cô và Khang Dụ đã ly hôn, cô cũng nên cuốn gói khỏi đây được rồi!"
Bà Vũ tiếp tục buông ra những lời xua đuổi Bạch Khởi Song. Cô cũng không có ý định nán lại lâu, gật nhẹ đầu đáp: "Vâng! Con sẽ lên dọn đồ. Mẹ và tiểu thư đây, à, dì và Yên Chi tiểu thư nghỉ ngơi đi ạ!"
Thấy Bạch Khởi Song rời đi rồi, bà Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Khi phát hiện hai anh em Hàn Khang Dụ ngấm ngầm giở trò trong hôn lễ, bà đã không ưa rồi. Hai năm qua cố gắng làm ngơ, nhưng ngay cả tin tức mang thai Bạch Khởi Song cũng im thin thít. Điều này khiến bà vô cùng bức bối và khó chịu.
Yên Chi dụi đầu vào tay bà, sau đó thử ngỏ ý: "Con xin phép vào nhà vệ sinh một lát."
Cộc… cộc…
"Vào đi!"
Bạch Khởi Song đang lúi húi dọn quần áo vào trong valy, liền nghe thấy tiếng gọi cửa ồn ã. Cửa được mở ra, Yên Chi mỉm cười đi vào. Đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, nhưng Yên Chi lại tỏ ra quá mức thân quen. Điều này khiến Bạch Khởi Song không vui một chút nào cả.
Cô đứng dựa vào thành tủ, liếc nhìn xung quanh phòng ngủ rộng lớn của vợ chồng Bạch Khởi Song, nhẹ nhàng cất giọng nói: "Cô Bạch, chắc hẳn cô cũng đang rất tò mò về tôi nhỉ."
"Tôi là Cố Yên Chi, con gái chủ tịch tập đoàn xây dựng thành phố. Sau hôm nay khi cô rời khỏi đây, tôi và Hàn Khang Dụ sẽ tiến hành liên hôn!"
Những lời Cố Yên Chi nói, Bạch Khởi Song đã lường trước. Cô tự đoán ra được, nhưng khi nghe Cố Yên Chi nói, trong lòng Bạch Khởi Song vẫn buồn một chút.
"Chúc mừng cô!"
Bạch Khởi Song đáp, vẫn chăm chú thu dọn quần áo. Chợt, Cố Yên Chi lặng lẽ bước ra phía sau lưng Bạch Khởi Song, đột ngột đặt tay lên vai cô thủ thỉ: "Haha, có vẻ cô không vui cho lắm phải không? Bạch Khởi Song, tôi đã tìm hiểu về cô từ rất, rất lâu rồi!"
Bạch Khởi Song dừng hẳn động tác, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Yên Chi, ngờ vực hỏi.
"Cô điều tra tôi để làm gì?"
"Đương nhiên là phải tìm hiểu cặn kẽ, xem tình địch của tôi ghê gớm tới mức nào. Không giấu gì cô, tôi đã yêu thầm Khang Dụ tận bốn năm trời." Cố Yên Chi đắc ý trả lời.
Thực chất, hai người họ bằng tuổi nhau, cùng là bạn học chung lớp Đại học. Phải từ sau khi ra trường, tình cảm của Cố Yên Chi mới phát triển dần từ tình bạn đồng lứa sang tình yêu và lòng ngưỡng mộ. Bốn năm theo đuổi Hàn Khang Dụ bất thành, nhưng khi chiếm được trọn vẹn lòng tin của bà Vũ, mọi việc không còn khó khăn nữa.
Bạch Khởi Song cũng đâu hứng thú để nghe mấy chuyện vặt vãnh này. Cô thu lại tầm mắt, tiếp tục làm nốt việc riêng của mình. Ngay cả bí mật hôn nhân giữa họ, Vũ Tình cũng đem nói hết với Cố Yên Chi, có nghĩa là bà đã khẳng định Cố Yên Chi sẽ là con dâu tiếp theo của mình.
Dưới lầu, Vũ Tình đang xem điện thoại, đọc những tin báo nói về sự việc ly hôn giữa Hàn Trạc Sâm và Bạch Khởi Song. Lần này về đây, mục đích của bà rất rõ ràng: thúc ép vợ chồng Hàn Khang Dụ ly hôn và mai mối cho anh cùng Cố Yên Chi.
Cố Yên Chi cũng vừa bước xuống, trên nét mặt xinh đẹp vẫn còn lộ rõ vẻ hoảng hốt. Dù đã được cố gắng che đậy, nhưng vẫn không thể giấu giếm nổi Vũ Tình.
Bà tắt điện thoại, kéo tay Cố Yên Chi dò hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với con à? Nhìn sắc mặt của con không được tốt cho lắm."
Cố Yên Chi khó xử nhìn bà Vũ, lắc đầu mím môi từ chối: "Không có gì đâu ạ. Con chỉ thấy chị Khởi Song có chút gì đó rất quen."
"Con biết con bé?" Bà Vũ kinh ngạc, tròn mắt hỏi lại.
Cố Yên Chi gật đầu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hai bàn tay trắng nõn đan thật chặt vào nhau, đầu hơi cúi thấp xuống. Thái độ bối rối của cô lại càng khiến bà Vũ thêm tò mò. Bà ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ của Bạch Khởi Song, sau khi chắc chắn cô vẫn chưa xuống lầu liền ghé sát tai Cố Yên Chi hỏi lại lần nữa: "Yên Chi, con biết gì thì hãy nói cho bác biết đi. Sắp trở thành dâu con Hàn gia, con cũng không nên giấu diếm."
Cố Yên Chi thở dài, lấy hết can đảm, quyết định mở lời nói: "Bạch Khởi Song chính là bồ nhí của cha con!"