"Con cũng đừng trách mẹ. Có trách thì nên trách con chọn sai vợ."
Bà Vũ bình thản bổ sung thêm. Lần này về đây, bà muốn làm rõ với vợ chồng Bạch Khởi Song vấn đề tế nhị này. Tuổi tác ông bà đã cao, gia tộc Hàn gia lại có danh tiếng đáng gờm trong giới làm ăn, nếu cưới phải dâu con không biết sinh con, vậy thì quá mức nhục nhã.
Chai rượu trên tay Hàn Khang Dụ trở nên sóng sánh lâu hơn. Anh nhíu chặt lông mày, phì cười thành tiếng: "Mẹ à, Khởi Song còn trẻ, bây giờ đang trong giai đoạn tập làm một người vợ tốt. Con cũng chưa có ý định sinh con nên cha mẹ hiểu…"
Anh chưa nói hết câu, bà Vũ đã bực bội gạt ngang: "Mẹ sẽ trao đổi trực tiếp với Khởi Song."
Tút… tút…
Điện thoại lập tức bị cúp máy. Hàn Khang Dụ dở khóc dở cười, lắc đầu chán nản, tiếp tục uống quá nửa chai rượu. Sực nhớ ra những lời bà Vũ nói, Hàn Khang Dụ vội vàng đảo mắt nhìn lên trên phòng, sau đó đứng bật dậy.
Bạch Khởi Song cắn chặt môi, tâm trạng lúc này hết sức nặng nề. Đầu dây bên kia, tiếng mắng nhiếc, trì triết của bà Vũ vang lên ngày một lớn: "Có phải cô không chịu đẻ con đúng không? Thế thì hãy ly hôn giải thoát cho con trai tôi đi. Đường đường là con dâu nhà họ Hàn, vậy mà chỉ có việc ăn rồi sinh con mà cũng không biết. Đàn bà vô dụng!"
Bạch Khởi Song uất ức tới nghẹn họng, cứng rắn đáp trả: "Thưa mẹ, con và anh Dụ đã quyết định ly hôn. Lẽ ra chúng con sẽ phải thưa chuyện sớm với cha mẹ, nhưng muốn chờ thời điểm thích hợp hơn."
"Ô, vậy thì may quá. Song Song à, sao con không nói ra sớm hơn. Cảm ơn con nhiều nhé!"
Giọng điệu của bà Vũ tỏ rõ thái độ mừng rỡ ra mặt. Bà ta vội vàng cúp máy, không để cho Bạch Khởi Song có cơ hội nói thêm bất cứ điều gì khác nữa. Chờ sau khi Bạch Khởi Song kịp hoàn hồn, toàn bộ não bộ của cô dường như đã bị ai đó rút cạn sạch.
"Khởi Song!"
Hàn Khang Dụ hấp tấp đi vào, gãi đầu gọi.
"Cho tôi mượn điện thoại một chút!"
Bạch Khởi Song cúi thấp đầu, nở nụ cười nhạt, nói: "Anh không cần phải giấu diếm gì cả. Tôi đã biết toàn bộ sự việc rồi."
Hai người mắt đối mắt nhìn nhau câm lặng. Cuối cùng, Bạch Khởi Song khẽ thở dài, buông ra một tiếng nhàn nhạt đáp: "Chúng ta cùng nhau làm thế này: tuyên bố ly hôn công khai đi. Anh nghĩ, sự việc tráo đổi chú rể sẽ được che đậy mãi ư? Dù chúng ta không công khai, mọi người vẫn sẽ nghi hoặc mà thôi."
Hàn Khang Dụ nheo mắt nhìn cô, cong môi nói thẳng: "Ừ! Mọi chuyện nghe cô hết."
Rầm!
Cửa phòng bị lực đóng thật mạnh lại. Hàn Khang Dụ đi xuống dưới lầu, tâm trạng quả thật không vui một chút nào cả. Từ phía ngoài cổng, hai chiếc siêu xe đời mới nhẹ nhàng lướt gọn vào bên trong. Bước xuống đầu tiên là một thanh niên vẻ ngoài bảnh bao, tuấn tú, đeo mắt kính gọng đen hết mực thư sinh. Anh ta vừa đi vừa hếch mặt nhìn Hàn Khang Dụ, đưa tay phẩy phẩy tà áo vest hàng hiệu.
Người đi xe sau là một người đàn bà tuổi ngoài năm mươi, làn da hồng hào, căng bóng không lộ rõ dấu vết tuổi tác.
Hàn Khang Dụ nắm thật chặt hai lòng bàn tay, cơ thể vạm vỡ khẽ run. Anh sải những bước nặng nề về phía hai người khách trước mặt, lạnh lùng đứng chắn ngang ngoài cửa:"Hai người tới đây làm gì?"
Bị anh chặn cứng, người thiếu niên càng thêm ghét bỏ. Anh ta hắng giọng, nhếch mọi cười khẩy: "Mẹ con tôi tới đây để thắp cho ông nội một nén nhang thỏa lòng mong nhớ. Sao, cậu định ngăn cản?"
Hàn Khang Dụ cũng không vừa, chỉ tay vào lối cửa phụ, đắc ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Mời vào!"
"Thằng…!"
Người thiếu niên toan mở miệng chửi thề, mẹ anh ta đã vội vàng kéo tay con trai, lắc đầu ra hiệu.
Bà ta tiến lên hai bước, thuận miệng nói: "Khang Dụ à, dì và em trai con tới đây để thắp cho ông nội nén hương. Đã mười hai năm rồi, âu cũng nên quên đi thù hận chứ."
Hàn Khang Dụ xoay người đi vào bên trong, mẹ con bà ta lẽo đẽo bám theo sau. Chưa được sự cho phép của anh, cả hai đã tự nhiên ngồi phịch xuống ghế, đảo mắt quan sát láo liên bốn phía xung quanh.
Anh cũng không rảnh để ở lại tiếp đón họ, chỉ thản nhiên buông ra vài câu cỏn con: "Dì Liễu và Thiên Thành muốn lên thăm ông thì bảo Dực Sinh mở cửa phòng thờ. Tôi còn có việc phải giải quyết, không rảnh dẫn hai người đi."
Nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh dần dần khuất lấp sau cầu thang, Thiên Thành tức đến nghiến răng nghiến lợi. Vốn dĩ, họ là anh em con bác con dì, nhưng mâu thuẫn kịch điểm xảy ra vào mười hai năm trước đã đảo lộn tất cả mọi thứ.
Bạch Khởi Song mặc bộ đồ ngủ lụa màu be khá bắt mắt, tay cầm ly thủy tinh, nhanh chóng bước xuống lầu pha sữa ấm. Trước khi đi ngủ, mỗi tôi cô đều có thói quen uống sữa. Hàn Khang Dụ cũng biết nên trong nhà luôn luôn xếp đầy các loại sữa béo và ngũ cốc dinh dưỡng.
Vừa đi xuống được vài bước, Bạch Khởi Song đã trông thấy Thiên Thành đang loay hoay đi lại trong nhà. Khi cô đặt chân tới đây làm dâu chưa từng gặp qua mẹ con Thiên Thành. Nghe kể, Liễu Kiều à con gái thứ năm nhà họ Hàn, trước đây vốn được cha mẹ nhất mực cưng chiều. Nhưng vì một số hiểu lầm đấu tranh gia tộc, đố kị tài sản mà bị ông nội Hàn đuổi thẳng cổ. Bao nhiêu năm qua, Liễu Kiều chưa bén mảng trở về nhà lần nào.
"Ồ, người đẹp ở đâu đến đây vậy?"
Thiên Thành tròn xoe mắt, kinh ngạc nhìn Bạch Khởi Song với biểu cảm hết mực thích thú. Nhận ra bản thân đang bị một người đàn ông xa lạ nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới, Bạch Khởi Song hết sức khó chịu. Cô kéo lại vạt váy, giữ lịch sự hỏi:
"Cho hỏi… Anh là ai?"
Thiên Thành đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện nơi đây chỉ có mình anh ta và Bạch Khởi Song, hành động trở nên ngạo mạn hẳn.
Anh ta nghênh ngang bước đến bên cạnh Bạch Khởi Song, cố tình dồn cô vào góc hẹp của thành lan can, trêu đùa nói: "Em muốn biết tôi là ai à? Vậy có muốn thử một chút không, rất nhanh sẽ có đáp án!"
Bạch Khởi Song lùi ra xa, vừa muốn rời đi lại bị Thiên Thành càn rỡ, dùng tay kéo mạnh eo nhỏ cô lại, đem áp sát cơ thể cao lớn cọ cọ lên người Bạch Khởi Song.
"Buông ra! Chồng tôi đang ở đây!"
Bạch Khởi Song tức giận mắng, không quên dùng lực đẩy Thiên Thành ra khỏi người mình. Nhưng Thiên Thành đã nhắm hờ hai mắt lại, chun mũi hít hà mùi thơm hoa nhài phảng phất trên cơ thể người đẹp trước mắt. Anh ta thừa biết Bạch Khởi Song chính là chị dâu của mình, nhưng vẫn muốn trêu ghẹo cho bõ ghét, hòng trả đũa thái độ khinh khỉnh của Hàn Khang Dụ.
Anh ta hà một hơi thật dài, thổi phù lên mặt Bạch Khởi Song, những ngón tay láng mịn nhẹ nhàng lướt dọc xuống phần đùi thon, cười khẽ: "Hàn Khang Dụ có gì tốt chứ. Gã ôn con đấy đâu xứng để em trao thân cả đời!"
"Cút! Anh ấy không xứng thì anh cũng đừng hòng được phép chạm vào."
Bạch Khởi Song co người đạp thật mạnh xuống bàn chân Thiên Thành, làm anh ta đau đớn buông cô ra, ôm chân rú lên, la oai oái.
"Ôi chu cha, đau quá!"
Tiếng gào của Thiên Thành vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong gian nhà. Chưa đầy hai phút sau, tất cả mọi người đều hoảng hốt chạy ra xem xét, duy chỉ có Bạch Khởi Song lại rất bình tĩnh.
Cô cầm chắc chiếc ly trên tay, trừng mắt đe dọa: "Dám hỗn láo với thiếu phu nhân Hàn gia, cho anh chừa!"