Cô Nương Nhà Thợ Săn

Chương 52: Tự xét lại

Lưu Triệu thị ngạc nhiên nhìn trượng phu, “Ngươi điên rồi?”

Giận dỗi như vậy, cuối cùng bị thua thiệt còn không phải là bọn họ?

Lưu Đình một hai phải trút ra cơn giận này, kêu Lưu Lãng gọi hài tử dưới mười lăm tuổi ở trong thôn tới đây, hài tử như vậy cũng rất nhiều, toàn thôn chừng 50 người, hai cái bàn căn bản không đủ.

Lưu Đình lại nói, “Đến lúc đó để hài tử đều đứng, đem đồ ăn đặt ở trên bàn, để bọn họ tự mình đoạt lấy, dù sao hôm nay thịt cũng nhiều, không sợ đoạt không được.”

Lưu Triệu thị nhìn trượng phu vẫn cố chấp, liền dậm chân nói: “Trước kia ngươi còn nói Lưu Trang bướng bỉnh, ta thấy ngươi còn bướng bỉnh hơn cả hắn.”

Lưu Triệu thị do dự một chút, rốt cuộc cũng không nói cho cha chồng cùng bà bà, trong lòng của trượng phu đang tức giận, hắn muốn làm chuyện hoang đường thì cứ làm đi, so với việc nén tức giận ở trong lòng thì tốt hơn nhiều.

Lưu Triệu thị an ủi chính mình, liền đi vào phòng bếp để nấu đồ ăn.

Em dâu Lưu Trương thị nhìn thấy tẩu tử đã chặt hết thịt, không khỏi thấp giọng nói: “Tẩu tử, người chỉ có hai bàn, dùng một con thỏ là đủ rồi, tại sao ngươi lại chặt hết?”

“Đây là ý tứ của đại ca ngươi, chúng ta chỉ lo nghe là được.”

Lưu Triệu thị làm chủ bếp ở trong phòng bếp, chỉ chốc lát sau, Lưu Lãng đã mang theo mấy đệ đệ cùng muội muội tới đây, chạy ra ngoài cùng các đồng bọn dần dần xúm lại đây nói: “Tất cả đều về nhà cầm chén đũa tới, cơm của nhà ta cũng không nhiều lắm, thịt thì quản đủ, dưới mười lăm tuổi, có thể ăn thịt tất cả đều tới, Lưu Thủy, ngươi đừng tự mình chạy tới, cũng gọi ba tỷ tỷ của ngươi, có nghe hay không? Còn có ngươi, cũng ôm đệ đệ của ngươi tới, hắn đã ba tuổi, có thể gặm xương cốt ……”

50 hài tử, lớn ôm nhỏ, nhỏ nắm lớn, nam hài cùng nam hài một bên, nữ hài cùng nữ hài một bên, chỉ chốc lát sau đã đứng đầy sân của Lưu gia.

Lưu nãi nãi ngạc nhiên nhìn bọn họ, kéo Lưu Lãng hỏi: “Ngươi mang bọn họ đến đây để làm gì?”

“Cha nói muốn khai tiểu táo cho bọn hắn.”

“……” Lưu nãi nãi hít sâu một hơi, “Khai tiểu táo cũng không phải khai như vậy.”

Mục Dương Linh khai tiểu táo cho bọn nhỏ dưới mười tuổi ở trong thôn, nhưng đều là tự nguyện tới, có hài tử da mặt mỏng, không dám đi, mỗi lần đi cũng chỉ có mười mấy hai mươi người, hiện tại khen ngược, tôn tử đem toàn bộ hài tử ở trong thôn tới đây.

Hài tử choai choai ăn chết lão nương, lượng cơm mà bọn họ ăn cũng không kém một người trưởng thành, nhiều người như vậy, đây là dự định ăn nghèo nhà bọn họ sao?

Lưu Đình mang theo bọn đệ đệ mở hai cái bàn ở nhà chính, hắn tự mình đi vào phòng bếp để bưng thức ăn, một bàn có sáu món đồ ăn, đều là rau xanh.

Bên ngoài cũng đã lên đồ ăn cho bọn nhỏ, mỗi bàn có năm tô đồ ăn, ngoại trừ một chậu rau xanh, mặt khác đều là thịt.

Đồ ăn vừa lên bàn, trong sân là âm thanh nuốt nước miếng của tất cả bọn nhỏ, nhưng không ai dám động tay trước.

Lưu Hiên đã biết chủ ý ngốc của đại đường ca, cho nên dạo bước lại đây, vỗ tay nói: “Hôm nay các ngươi cứ buông cái bụng ra để ăn, thịt quản đủ, bất quá lúc ăn phải chiếu cố bọn nhỏ một chút, có nghe hay không!”

“Nghe được!” Mọi ngươi hét lớn một tiếng, Lưu Hiên liền phất tay nói: “Được rồi, mọi người ăn đi.”

Lưu Hiên ra lệnh một tiếng, bọn nhỏ liền vọt lên nhắm chuẩn đồ ăn có thịt liền kẹp, sau khi mình đã nhét thịt đầy miệng còn muốn chiếu cố đệ đệ muội muội, nhất thời trong viện náo nhiệt vô cùng.

Mà ở trên nhà chính các đại nhân đều hai mặt nhìn nhau nhìn thức ăn chay ở trên bàn, cuối cùng vẫn là Lưu Hòa cầm lấy chiếc đũa trước, thản nhiên nói: “Ăn đi.”

Những người khác thấy thế cũng chỉ có thể cầm lấy chiếc đũa, chỉ là bên ngoài mùi thịt không ngừng bay vào, còn có không ngừng tiếng hoan hô của bọn nhỏ, mấy người bọn họ chỉ cảm thấy bữa cơm này giống như nhai sáp, tiểu tử Lưu Đình cũng quá độc ác.

Người cùng thế hệ với Lưu Đại Tiền đều trừng mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt của Lưu Đại Tiền cũng không thay đổi bắt đầu ăn cơm, coi như không nhìn thấy ánh mắt của bọn họ.

Nhìn bộ dáng nghẹn khuất của bọn họ, lúc này cơn tức giận của Lưu Đình mới tiêu tan một ít.

Mà trong phòng bếp, Phương Lưu thị nhìn đồ ăn toàn là rau xanh, nhìn ra bên ngoài đồ ăn trên bàn toàn là thịt, bà ta chỉ cảm thấy lòng như bị lửa đốt.

Lưu nhị nãi nãi hừ lạnh một tiếng, thong thả ung dung nói: “Đình nhi có tâm địa tốt, đem đồ ăn có thịt đều để lại cho bọn nhỏ, nhà chính bên kia đều không dính một chút thức ăn mặn, đại tẩu dạy rất tốt.”

Lưu nãi nãi liếc mắt nhìn Phương Lưu thị, rũ xuống đôi mắt nói: “Bọn nhỏ rất đáng thương, quanh năm suốt tháng cũng không ăn qua đồ tốt, chúng ta là lão bất tử chẳng lẽ không biết xấu hổ đi đoạt miếng ăn này cùng bọn nhỏ?”

Phương Lưu thị vốn định bước chân ra ngoài cũng không dám động, đoạt đồ ăn cùng bọn nhỏ, tuy rằng da mặt của bà ta dày, nhưng cũng không dày đến nông nỗi kia.

Hôm nay đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cũng may cháu trai cháu gái của bà ta cũng ở bên trong, bằng không càng thua thiệt.

Chờ Mục Dương Linh nắm tay đệ đệ đi lại đây, nhìn thấy hình ảnh này, hình ảnh bọn nhỏ đoạt đồ ăn thật hung tàn làm nàng mở to hai mắt nhìn, tiểu Bác Văn càng há to miệng.

Mục gia cũng không thiếu thịt, cho nên bọn họ chưa thấy qua hình ảnh hung tàn như vậy, nhưng sau khi Mục Dương Linh cảm thấy khϊếp sợ thì chính là đau lòng.

Nàng không khỏi nắm chặt tay của đệ đệ.

Nàng chưa bao giờ trải qua cuộc sống nghèo khổ này, chuyện gian nan nhất mà nàng gặp cũng bất quá là nhà không có tiền, ăn không nổi gạo trung đẳng, chỉ có thể ăn gạo thường, nhưng thịt thì chưa bao giờ thiếu, thời điểm trồng cây cấm phá rừng nàng cũng dám trộm chạy vào trong núi săn một hai con thỏ hoang cùng gà rừng để no bụng, cho nên nàng không thể tưởng tượng ra cuộc sống một năm chỉ đến khi ăn tết thì mới được ăn thịt một lần.

Cho nên nàng mới đau lòng những hài tử này.

Nhưng năng lực của nàng cũng có hạn, ngày thường cũng chỉ có thể giúp hài tử dưới mười tuổi, da mặt dày nguyện ý chạy đến chỗ núi lõm chỉ có một bộ phận.

Như vậy, nàng thật sự đã tận lực rồi sao?

Trong lòng của Mục Dương Linh cảm thấy rất áy náy, đôi mắt hơi ướt, nàng nhớ tới đạo sư ở trường quân đội khi ấy đã hỏi bọn họ, “Mặc vào bộ quân trang, các ngươi cảm thấy làm đến trình độ nào thì mới tính là không thẹn với lương tâm?”

Các bạn học trăm miệng một lời nói: “Bảo vệ quốc gia!”

Đạo sư cười một tiếng, nói: “Chuyện đó chính là trách nhiệm của các ngươi,” hắn nghiêm túc nhìn bọn họ, nói: “Dùng hết khả năng của các ngươi đi trợ giúp người có nhu cầu cần được giúp đỡ, không thẹn với lương tâm của các ngươi, không thẹn với thân quân trang này của các ngươi.”

Lúc này, Mục Dương Linh đã hỏi chính mình, ngươi tận lực rồi sao? Hổ thẹn sao?

Cuộc sống của hài tử chín tuổi, nàng cũng đã xem mình là một hài tử, nhưng nàng thật sự là hài tử sao?

Nàng mặc 6 năm quân trang, chẳng lẽ bởi vì một lần nữa đầu thai, những tín niệm, lý tưởng đều đã biến mất?

Hiện tại nàng dùng ký ức của kiếp trước, tri thức của kiếp trước cùng năng lực của kiếp trước thì tính như thế nào?

Mục Dương Linh cảm thấy hổ thẹn không thôi.

Tiểu Bác Văn cảm thấy tỷ tỷ bắt lấy tay của mình có chút đau, liền nước mắt lưng tròng nhìn nàng, nhỏ giọng kêu lên: “Tỷ tỷ, ngươi nắm thật chặt.”

Mục Dương Linh đang đắm chìm ở bên trong suy nghĩ, cũng không nghe thấy.

Vẫn là Lưu Lãng quay đầu lại nhìn thấy Mục Dương Linh, cất đi một chén thịt hô: “Biểu muội, ngươi đã đến rồi.”

Thanh âm nổ vang ở bên tai Mục Dương Linh, lúc này Mục Dương Linh mới phục hồi tinh thần lại, nàng vội buông tay của đệ đệ, bắt lấy tay hắn hà hơi, “Có đau hay không? Tỷ tỷ thổi thổi cho ngươi.”

“Không đau, tỷ tỷ, ngươi suy nghĩ cái gì? Ta kêu ngươi cũng không nghe thấy?”

Mục Dương Linh sờ sờ đầu của hắn, “Tỷ tỷ đang suy nghĩ đến chuyện quan trọng.”

Lưu Lãng cầm chén đưa tới trước mặt bọn họ, nói: “Các ngươi ăn hay không ăn? Ta cướp cho các ngươi.”

Mục Dương Linh lắc đầu, “Các ngươi ăn đi, chúng ta không ăn.” Tầm mắt dạo qua một vòng ở trong sân, hỏi: “Nhà chính có ai?”

“Nhóm Đại gia gia đều ở đó,” Lưu Lãng có chút không vui nói: “Đoán chừng còn đang ăn cơm.” Hắn cũng biết về sau cha cùng nhị thúc đều không thể đi theo biểu muội vào núi.

Mục Dương Linh nhìn hắn, “Ngươi ăn no không?”

Lưu Lãng cảm nhận một chút, nói: “Còn có thể lại nhét một chút.”

“Đừng ăn, giúp ta mang Bác Văn, ta tìm cữu gia bọn họ có việc.” Mục Dương Linh đem Bác Văn giao cho hắn, “Nhất định phải xem kĩ người ở đây quá nhiều.”

Tuy rằng đa số hài tử ở đây đều có quan hệ tốt cùng tiểu Bác Văn, nhưng cũng có hài tử không thích Bác Văn cho nên luôn khi dễ hắn, hiện tại hài tử trong thôn đều ở chỗ này.