Cô Nương Nhà Thợ Săn

Chương 41: Hợp tác

Mục Thạch săn được không ít con mồi, bất quá cũng không thể đem hết lên huyện thành, mà để lại một phần tư cho nữ nhi đưa lên trên trấn, “Nếu bán không hết thì lấy về nhà, làm thành thịt khô, đem ra bên ngoài thông gió, đừng huân nương của ngươi.”

Mục Dương Linh lên tiếng đáp ứng, đem đồ vật đưa cho tiệm cơm cùng tửu lầu để bọn họ chọn lựa, còn dư lại bốn con thỏ, Mục Dương Linh trực tiếp xách về nhà.

Nhìn thoáng qua thịt khô đang được phơi nắng ở trong nhà, Mục Dương Linh cảm thấy ra sức đi bào chế bốn con thỏ, còn không bằng trực tiếp ăn.

Mục Dương Linh xoay chuyển tròng mắt, cầm đao lột da con thỏ, lấy thịt của hai con thỏ liền muốn rời đi, Thư Uyển Nương thấy vậy thì kêu: “Ngươi cầm đi làm gì? Đừng đưa cho cữu gia bọn họ.” Chuyện năm đó, Thư Uyển Nương cũng biết, nàng không hy vọng nữ nhi đánh vỡ sự bình thản của hiện tại.

Mục Dương Linh phất tay nói: “Trong nhà không có đậu nành, ta đi đổi chút đậu nành về.”

Lúc này Thư Uyển Nương mới yên tâm.

Mục Dương Linh chạy đi tìm Lưu quả phụ, con trai Cẩu Đản của nàng có quan hệ tốt với đệ đệ, lúc này hai tiểu gia hỏa đang ghé vào nhau chơi đùa, thấy Mục Dương Linh dẫn theo hai con thỏ tới đây, tiểu gia hỏa liền chảy nước miếng, trong miệng ngọt ngào nói: “Mục tỷ tỷ tốt lành!”

“Cẩu Đản, nương của ngươi có ở nhà không?”

“Có, nương của ta đang ở trong phòng,” nói xong thì ném xuống tiểu đồng bọn, chạy về phòng kêu nương của hắn, “Nương, Mục tỷ tỷ tới!”

Tiểu Bác Văn ôm thỏ con của mình chạy đến bên người của tỷ tỷ, ngửa đầu hỏi: “Đây là cho nhà Cẩu Đản?”

“Ta muốn đổi chút đồ vật của nhà Cẩu Đản.”

Tiểu Bác Văn cũng muốn ăn thịt thỏ, chảy nước miếng hỏi: “Tỷ tỷ, ta cũng muốn ăn.”

“Không thành vấn đề, lát nữa tỷ tỷ mang ngươi đi qua chỗ núi lõm nướng thịt thỏ ăn.”

Tiểu Bác Văn hoan hô một tiếng.

Lưu quả phụ rất nhanh đã đi ra, cười nói: “A Linh tới đây tìm thím có chuyện gì?”

“Thím, nhà ngươi còn đậu nành không? Ta muốn đổi hai cân đậu nành với ngươi, quay đầu lại ta sẽ làm sữa đậu nành cùng đậu hủ để ăn.”

“Có, ngươi chờ, thím cân cho ngươi.” Mặc dù Lưu quả phụ làm người khôn khéo, nhưng sẽ không chiếm tiện nghi của Mục Dương Linh, dù sao nhi tử của nhà mình cũng là bạn tốt của tiểu Bác Văn, cho nên Lưu quả phụ đã cân mười cân đậu nành cho nàng.

Mục Dương Linh đưa con thỏ lớn nhất cho nàng, sau đó nhìn hai hài tử đưa mắt ra hiệu, tiểu Bác Văn liền tiến lên kéo Cẩu Đản, nhìn Lưu quả phụ nói: “Thím, ta cùng Cẩu Đản đi tìm các biểu ca của ta chơi.”

Lưu quả phụ liếc mắt nhìn Mục Dương Linh một cái, cười gật đầu, “Nhanh đi đi, trên đường chạy chậm một chút, đừng để té ngã.”

Hai tiểu thí hài lên tiếng đáp ứng, tung ta tung tăng chạy.

Mục Dương Linh xách theo một con thỏ khác đi nhà Lưu Nhị Tiền, lúa của nhà Lưu Nhị Tiền cũng đã thu hoạch xong, hiện tại mấy nhi tử con dâu đều ở trên cốc tràng tuốt hạt phơi nắng, chỉ có hắn cùng hai tôn tử ở nhà, thấy Mục Dương Linh xách theo con thỏ đi tới đây thì nhíu mày, xua tay nói: “Tại sao lại xách theo đồ vật tới đây? Đi mau, đi mau, Lưu gia chúng ta không cần đồ vật của ngươi.”

“Nhị cữu gia, ta có việc cầu ngươi.” Nói xong thì nhìn về phía Lưu Chế cùng Lưu Chính đang ở một bên.

Lúc này Lưu Nhị Tiền mới trợn mắt nhìn Mục Dương Linh, hắn nhìn hai tôn tử nói: “Còn thất thần làm gì, đi đến bên cạnh tìm ca ca của của ngươi chơi đi.”

Lưu Chế sáu tuổi lôi kéo đệ đệ bốn tuổi chạy đến cách vách tìm nhóm đường ca chơi đùa.

Mục Dương Linh đem con thỏ đặt ở trong phòng bếp, ngồi xổm bên người Lưu Nhị Tiền hỏi: “Nhị cữu gia, ngài có biết bà cốt ở Tứ thôn không?”

Sắc mặt của Lưu Nhị Tiền lập tức đen lại, hung tợn nói: “Muốn không quen biết cũng khó a, ngươi đứa nhỏ này, tin cái gì không tin, thế nhưng tin những thứ đầu trâu mặt ngựa đó?”

“Ai nói ta tin mấy cái kia?” Mục Dương Linh ghé sát vào Lưu Nhị Tiền, hạ giọng nói: “Nhị cữu gia, ta nói lời thật với ngài, thứ mà ta không tin nhất chính là loại quỷ thần này, cho nên nàng nói dì cả bà khắc phu khắc tử khắc tôn gì đó, ta một chút cũng không tin, trên đời này, có tiền đều có thể sai quỷ đẩy ma, huống chi là người? Hiện tại cuộc sống của dì cả bà không tốt, một nửa chính là bị thanh danh làm cho thua thiệt.”

Lưu Nhị Tiền cười hắc hắc, “Được a, ta sớm nói qua tiểu cô nương ngươi rất nhanh trí, ngươi nói đi, ngươi đã nghĩ ra biện pháp nào? Nói ra để nhị cữu gia giúp ngươi, cũng không cần ngươi cảm ơn ta, coi như ta hiếu thuận dì bà của ngươi.”

Nói tới cũng chẳng ra cái gì cả, nhưng Mục Dương Linh cũng không để ý, liền bám vào bên tai của hắn nói nhỏ vài câu.

Lưu Nhị Tiền nhíu mày, “Đây là biện pháp mà ngươi nghĩ ra? Nhưng cái này không trượng nghĩa.”

Mục Dương Linh hừ lạnh nói: “Cái này kêu gậy ông đập lưng ông, lúc trước thanh danh của dì cả bà đã bị truyền đi như thế nào? Mặc dù năm đó ta vẫn còn nhỏ, nhưng cũng đoán được, đơn giản là con của hắn đã hại chết biểu thúc biểu mợ cùng biểu đệ, sợ về sau phải dưỡng một nhà ốm yếu của dì cả bà, trong mắt lại thèm ruộng đất của nhà dì cả bà, cho nên đã nghĩ ra biện pháp ác độc này, hiện tại chúng ta chỉ làm lại cách cũ mà thôi, ta cũng không cầu thu hồi được những ruộng đất kia về, chỉ hy vọng cuộc sống của dì cả bà cùng hai biểu muội ở thôn Tây Sơn có thể nhẹ nhàng hơn một chút, bên này chúng ta lại giúp đỡ một chút là tốt rồi.”

Lưu Nhị Tiền vẫn do dự, mặc dù miệng của hắn hỗn, nhưng hắn chưa từng làm ra chuyện trái với lương tâm, huống chi là loại chuyện đâm sau lưng người khác.

Mục Dương Linh liền nói: “Vậy thì quên đi, dì cả bà cũng chỉ có thể tiếp tục cuộc sống như vậy, cùng lắm thì cách mấy ngày ta lại đi xem bà.”

Lưu Nhị Tiền vỗ cái bàn nói: “Làm, bất quá chúng ta không thể tự mình ra mặt, tuy rằng Mã gia không nhất định sẽ nghĩ đến chúng ta, nhưng có tin đồn nhảm nhí truyền ra cũng không tốt, ta đi lên trên trấn tìm một bà tử ra mặt, chỉ sợ chuyện này sẽ tiêu phí không ít tiền bạc a.”

Lưu Nhị Tiền phát sầu, lần trước đi gặp đại tỷ, hắn đã đưa toàn bộ tiền riêng cho nàng, hiện tại trên người của hắn một văn tiền cũng không có.

Mục Dương Linh lại vỗ bộ ngực nói: “Nhị cữu gia, chuyện này cứ bao ở trên người của ta.”

Lưu Nhị Tiền vừa muốn thở ra một hơi nhẹ nhõm, thì đã nghe Mục Dương Linh nói: “Ngày mai ta sẽ đi vào núi săn thật nhiều con mồi, ngài lấy một ít đi lên trên trấn bán, bán được tiền thì đem cất, không vượt qua mười ngày, bảo đảm sẽ đủ tài chính, không được nữa thì ta sẽ trộm một ít tiền trong nhà, quay đầu lại ngài bán con mồi lấy tiền bù vào.”

Lưu Nhị Tiền nhảy dựng lên nhéo Mục Dương Linh, “Vậy ra ngươi tới tìm ta chính là vì muốn ta làm cu li, ta nói như thế nào ngươi lại có lòng tốt tặng cho ta một con thỏ……”

Mục Dương Linh nhảy dựng lên chạy ra ngoài, hô: “Ta xem như ngài đã đồng ý, ngày mai gặp nhau ở trên đường.”

Lưu Nhị Tiền tức giận đến ngã ngửa, cũng không có biện pháp chỉ có thể nhìn nàng đã chạy xa, vuốt mặt già nói: “Một đống tuổi, còn làm loại chuyện vứt đầu lộ mặt ……”

Mục Dương Linh chạy đến cách vách đi tìm Lưu Lãng bọn họ, nhìn bọn họ sử một cái ánh mắt, sau đó chạy như bay về nhà lấy hai con thỏ còn dư lại, “Nương, giữa trưa chúng ta không ở nhà ăn cơm.”

Thư Uyển Nương từ phòng bếp đuổi theo, Mục Dương Linh đã chạy trốn chỉ còn lại có một bóng hình nói: “Dạ dày của đệ đệ ngươi không tốt, ngươi không được cho hắn ăn mấy thứ kia……”

Mục Dương Linh chạy trốn nhanh như chớp không thấy bóng dáng, Thư Uyển Nương tức giận đến dậm chân, “Đứa nhỏ này, càng ngày càng hồ nháo, chờ cha ngươi trở về, xem ta kêu hắn thu thập ngươi như thế nào.”

Lưu Lãng được Mục Dương Linh báo tin, liền nhìn mẫu thân của hắn nói: “Nương, ta mang các đệ đệ muội muội đi ra ngoài chơi, giữa trưa cũng không trở về ăn cơm.”

Lưu Triệu thị liền biết nhất định là Mục Dương Linh đã khai tiểu táo cho bọn hắn, gật đầu nói: “Đi đi, không được đánh nhau, không được xuống nước chơi đùa.”

Lưu Lãng dắt tiểu Bác Văn, Lưu Luân nắm tay Cẩu Đản chạy như bay, Lưu Dung lôi kéo Lưu Vân, Lưu Dương cùng đường đệ Lưu Chế Lưu Chính đi cùng một chỗ.

Hài tử trong thôn thấy bọn họ đi qua bên chỗ núi lõm, tròng mắt xoay chuyển, cũng đi theo qua đó.

Mặc dù Lưu Lãng không thích có người theo chân bọn họ đoạt ăn, nhưng biểu muội chưa bao giờ ngăn đón, hắn cũng không tốt làm chủ ngăn lại, chờ đuổi tới chỗ núi lõm, trong thôn hài tử dưới mười tuổi không sai biệt lắm đều tới đủ.

Mục Dương Linh đặt hai con thỏ vào trong nước sau đó giao cho Lưu Lãng, Lưu Lãng đứng ở trên tảng đá lớn nói: “Hôm nay chúng ta ăn thịt thỏ, nhưng cũng không thể chỉ biết ăn thịt, theo quy củ cũ, mỗi người lấy ra một chút đồ ăn, ta phụ trách thống kê, Lưu Dung, ngươi mang theo người đi thu đồ ăn, Lưu Luân, ngươi mang theo người đi nhặt củi lửa, chạy nhanh, chạy nhanh, bằng không muốn đói đến hôn mê.”

Lời này vừa ra, bọn nhỏ lập tức chạy tứ tán về phía vườn rau của nhà mình.