Cô Nương Nhà Thợ Săn

Chương 39: Lấy vật đổi vật ( thượng )

“Đại cữu gia, ngươi giúp chúng ta làm mấy cái l*иg trúc để nuôi con thỏ đi, từ con nhỏ cho đến con lớn đều phải làm l*иg trúc, tốt nhất là đan l*иg trúc cho thật xinh đẹp.”

“Ầy, yêu cầu còn nhiều như thế?” Lưu Đại Tiền cười ha hả nhìn thoáng qua con thỏ trong lòng ngực của tiểu Bác Văn, gật đầu nói: “Không thành vấn đề, quay đầu lại ta kêu biểu cữu của ngươi đi chặt mấy cây trúc trở về, buổi chiều là có thể làm một cái l*иg trúc cho các ngươi.”

Tiểu Bác Văn lập tức cao hứng, “Ta đi hái cỏ cho con thỏ ăn.”

Lưu Vân hâm mộ nhìn hắn, nàng cũng không dám mở miệng xin Mục Dương Linh, chỉ có thể mắt trông mong nhìn con thỏ.

Mục Dương Linh cự tuyệt không được ánh mắt của nàng, cười nói: “Đại cữu gia, ta không dám lấy không đồ vật của ngươi, ta bắt được một ổ thỏ, không bằng lấy mấy con đưa cho nhóm biểu ca biểu muội nuôi dưỡng, qua hai ba tháng là con thỏ có thể ấp trứng.”

Lưu Đại Tiền liếc mắt nhìn năm hài tử, khẽ gật đầu, “Cho một con đực và một con cái là được rồi.”

Mục Dương Linh chỉ cười, nàng nhanh tay lẹ mắt vươn tay vào trong bao tải, cầm ra hai con thỏ cái, một con cho Lưu Vân, một con cho Lưu Luân, nói: “Chờ các ngươi nuôi lớn chúng nó nếu muốn lai giống thì đi tìm tiểu Bác Văn, con thỏ của hắn là con đực.”

Lưu Luân cùng Lưu Vân ôm thỏ con lập tức cười đến thấy răng không thấy mắt.

Lưu Vân ôm thỏ con đi tìm ca ca Lưu Dương, Lưu Luân chạy đi tìm ca ca Lưu Lãng cùng tỷ tỷ Lưu Dung, mấy hài tử tụ tập ở một chỗ, bọn họ lên kế hoạch ai đi cắt cỏ, ai phụ trách tắm rửa cho con thỏ……

Mục Dương Linh nhớ ra trong nhà còn có việc, liền để tiểu Bác Văn ở lại nơi này, nhìn Lưu Lãnh người ổn trọng nhất trong nhóm hài tử nói: “Ngươi chiếu cố đệ đệ giúp ta, ta muốn đi một chuyến lên trên trấn,” nàng đè thấp thanh âm nói: “Không được để tiểu hài tử trong thôn khi dễ đệ đệ của ta.”

Lưu Lãng liên tục gật đầu, vỗ bộ ngực nói: “Ngươi yên tâm, có ta ở đây, không ai dám khi dễ biểu đệ.” Trong lòng thì đang nói thầm, có tỷ tỷ như ngươi ở đây, tiểu hài tử trong thôn ăn gan báo mới dám khi dễ đệ đệ của ngươi.

Lúc này Mục Dương Linh mới xách theo bao tải đi trở về, Mục Thạch đã xuống núi, hắn khiêng một đống con thỏ đã chết mà phát sầu, nhiều con mồi như vậy, làm thế nào để bán ra ngoài a.

“Cha, ta và ngươi đi lên trên trấn đi.”

Mục Thạch thở dài: “Thật sự không được thì bán giá thấp cho đồ tể đi.”

“Không được,” Mục Dương Linh nói: “Làm như vậy thì chúng ta sẽ thua thiệt?”

“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Bán không được thì con thỏ sẽ bị hỏng, tiệm cơm cùng tửu lầu cũng không mua nhiều. Trên chợ một ngày cũng chỉ có thể bán được mười con.” Mục Thạch tiếc hận, “Bên trong huyện thành có rất nhiều người thích ăn cái này, đáng tiếc quá xa……”

Buổi sáng săn con mồi sau đó lại đi huyện thành thì nhất định phải ở lại đó một đêm, Mục Thạch không yên tâm trong nhà, con thỏ để qua đêm cũng không còn mới mẻ, nếu hiện tại là mùa đông thì hắn cũng không cần băn khoăn.

Mục Dương Linh không biết suy nghĩ của phụ thân, chỉ nói: “Không được thì chúng ta sẽ đem đổi, vừa vặn sắp tới mùa đông, hiện tại bông cũng đã được thu hoạch, chúng ta sẽ đổi một ít vải bông, hoặc là một chút thức ăn cũng không tệ, phải thử một lần, nếu vẫn không được, cũng chỉ có thể đi huyện thành. Trong núi có nhiều con thỏ, không săn thì thật đáng tiếc.”

Mục Thạch đành phải mang theo nữ nhi đi lên trên trấn, hai người bọn họ muốn đuổi kịp thời gian nên đã chia công việc ra để làm, Mục Thạch trực tiếp mang theo một nửa con thỏ đã chết đi tửu lầu cùng tiệm cơm, Mục Dương Linh cõng một sọt thỏ đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Nàng trước tiên đi đến chỗ có bán bông, hỏi lão bản: “Lão bản, đây là cửa hàng của ngài?”

Lão bản gật đầu, “Là cửa hàng của nhà ta, có việc gì, cô nương muốn mua bông?”

Mục Dương Linh da mặt dày gật đầu, hỏi: “Là bông mới của năm nay?”

“Đúng là có bông mới của năm nay, nhưng đa số là bông của năm trước chưa bán đi, nếu tiểu cô nương muốn mua bông mới, mua ít thì có, mua nhiều thì phải chờ thêm một thời gian.”

Mục Dương Linh vội cười hì hì nói: “Không nhiều lắm, không nhiều lắm, ta muốn mua bông cũng không nhiều.” Mục Dương Linh hỏi: “Lão bản, nhà ngươi có muốn mua con thỏ không?”

“Con thỏ?” Lão bản ánh mắt lấp lánh, không hiểu vì sao đang nói chuyện mua bông lại nhấc lên con thỏ.

Mục Dương Linh từ trong sọt lấy ra hai con thỏ, nói: “Nhà ta là thợ săn, cũng không trồng bông, nương của ta kêu ta tới đây bán con thỏ để mua bông, nhưng bán ở trên chợ phải nộp rất nhiều thuế, ta muốn hỏi lão bản một chút, ngươi có thể lấy vật đổi vật hay không.”

Lão bản nghe vậy thì nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có binh lính tuần tra, liền ho nhẹ một tiếng nói: “Vào nhà lại nói.”

Mục Dương Linh biết chuyện này đã thành công, vội đi theo lão bản vào bên trong.

Lão bản nhìn sọt của nàng, hơi nhíu mày, “Tại sao lại có nhiều con thỏ như vậy? Chẳng lẽ đã để qua đêm?”

“Không để qua đêm, không để qua đêm, đều được săn vào buổi sáng hôm nay, lão bản không tin cứ việc sờ sờ, vẫn còn mềm.”

Lão bản sờ sờ, quả nhiên vẫn còn mềm, thậm chí máu còn có chút ấm áp, có thể trước đó đã bị trọng thương, mới chết không lâu, yên lòng, nghĩ nghĩ nói: “Ngươi muốn đổi như thế nào?”

Mục Dương Linh chưa từng lấy vật đổi vật, chỉ có thể mờ mịt nhìn lão bản.

Lão bản trong lòng khẽ động, biết Mục Dương Linh chưa từng làm qua việc này, liền nói: “Con thỏ của ngươi cũng sáu bảy chục văn một con, bông mới của nhà ta là 40 văn tiền một cân, nếu ngươi muốn đổi, một con thỏ ta đổi cho ngươi một cân nửa, như thế nào?”

Mục Dương Linh nhíu mày, da thỏ cùng thịt thỏ có thể bán được 80 văn, “Lão bản ra giá có chút thấp.”

Lão bản liền nói: “Mặc dù có chút thấp, nhưng ngươi không cần nộp thuế a, ngươi muốn bày quán ở chợ, hộ cá nhân là phải nộp thuế, ngươi vất vả một ngày đều không công,” thấy Mục Dương Linh vẫn không tình nguyện, liền nói: “Thịt của con thỏ đúng là đồ tốt, nhưng hiện tại có thể bỏ ra bảy tám chục văn tiền để ăn một con thỏ thì có bao nhiêu người? Bởi vì ngươi muốn đổi đồ vật, nếu ngươi muốn ta dùng tiền để mua, ta sẽ không mua.”

Lão bản cũng không nói dối, lấy đồ vật để đổi hắn chỉ chần chờ một chút, muốn hắn móc tiền đồng ra để mua, hắn tình nguyện bỏ ra hai mươi văn tiền mua nửa cân thịt heo trở về để dính chút thức ăn mặn.

“Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ giới thiệu cho ngươi mấy nhà nguyện ý lấy vật đổi vật, mấy nhà quanh đây đều có gia cảnh không tệ, vẫn nguyện ý lấy ra một vài cân bông để đổi con thỏ.”

Lão bản rất biết nói chuyện, Mục Dương Linh chỉ do dự một chút liền đồng ý, dù sao giữ lại con thỏ cũng bán không được.

Lão bản thấy Mục Dương Linh đồng ý, lúc này trên mặt mới vui vẻ, hắn cẩn thận chọn lựa, từ bên trong đàn thỏ chọn trúng một con vừa lớn vừa mập vẫn còn mới mẻ, Mục Dương Linh khóe miệng co rút, không khỏi thấp giọng nói: “Con thỏ này ít nhất cũng bảy cân.”

Tươi cười trên mặt của lão bản càng tăng, bảy cân thịt thỏ cũng đủ cho nhà bọn họ ăn bốn năm ngày, mà hắn chỉ cần trả một cân rưỡi bông, hắn cảm thấy cuộc mua bán này rất có lời, bởi vì hắn chiếm được tiện nghi, hắn cũng để bụng việc giới thiệu cho Mục Dương Linh thêm mấy nhà muốn lấy vật đổi vật, hắn trước tiên đi ra ngoài lấy ra một cân rưỡi bông mới cho nàng, nói: “Cất bông đi, ta nói với bọn họ một con thỏ đổi hai cân bông, như thế nào?”

Mục Dương Linh lập tức lộ ra tươi cười, nói: “Cảm ơn đại thúc.” Nghĩ nghĩ, từ trong sọt cầm ra một con thỏ tương đối nhỏ đưa qua cho hắn, nói: “Đại thúc, ta là hộ cá nhân đi ra ngoài làm buôn bán nhưng bọn họ thấy ta còn nhỏ tuổi thì luôn khi dễ ta, sau này có khả năng ta sẽ không bày quán bán con mồi để đổi tiền, đến lúc đó ta muốn đổi rất nhiều đồ vật, con đường này hẳn là đại thúc rất quen thuộc, hy vọng đến lúc đó ngài sẽ giúp ta.”

“Không dám, không dám.” Lão bản cười tủm tỉm, nói: “Ngươi chờ ở đây, ta đi ra ngoài nói chuyện cùng bọn họ, bảo đảm bọn họ đều cầm bông mới đi tới đây.”

Làm buôn bán, không nói lưỡi xán hoa sen, ít nhất lời nói cũng dễ nghe, lão bản mới đi ra ngoài không đến mười phút, sau lưng đã có bốn người đi theo vào bên trong, trong tay mỗi người đều cầm một túi nhỏ.

“Nghe nói có người muốn đổi bông?”

Mục Dương Linh khẩn trương đứng lên, “Chư vị lão bản tốt lành, ta chính là người muốn đổi.”