“Họ tên?”
“Lâm Thiên Hoan.”
“Tuổi?”
“18 tuổi.”
“Bị bệnh gì?”
“Phía dưới ngứa.. gần đây cứ ra nước mãi...”
Cô gái nhỏ đứng trước bàn khám bệnh xinh đẹp động lòng người, làn da trắng nõn mịn màng, cô đang mặc một bộ đồng phục thuỷ thủ vô cùng thanh thuần, lại mang gương mặt đỏ ửng nói những điều đáng xấu hổ như vậy.
Vì thế vị bác sĩ kia nhìn cô một cái, đuôi lông mày hơi nhướng lên, cười như không cười nói: “Lâm tiểu thư, triệu chứng này cô hẳn nên đi gặp bác sĩ phụ khoa chứ không phải tới nơi này.”
Lâm Thiên Hoan đương nhiên biết không nên tới nơi này.
Chính là...
Người đàn ông ngồi ở kia mặt mày anh tuấn, khí chất ưu việt, dù anh đang đeo khẩu trang, xem không được đầy đủ ngũ quan trên gương mặt, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái liền biết đây là một đại soái ca.
Lâm Thiên Hoan thật sự thèm nhỏ dãi.
Cô dĩ nhiên không phải vì khám bệnh mới đến đây.
“Bác sĩ Úc,” nghĩ đến đây mặt Lâm Thiên Hoan càng đỏ hơn, cô vươn bàn tay nhỏ túm chặt áo blouse trắng của người đàn ông, nhẹ nhàng kéo kéo, thanh âm nũng nịu: “Nhưng, nhưng em là vì anh mới bị như vậy, cho nên, em chỉ có thể tới tìm anh...”
Thần sắc Úc Hàn thâm sâu khó lường, hứng thú trong mắt càng đậm: “Hửm?”
“Chỉ cần tưởng tượng đến bác sĩ Úc, phía dưới của em liền chảy nước, bên trong còn cảm thấy thực hư không, rất khó chịu, nghĩ muốn cái gì đó cắm vào mới dịu đi được...” Càng nói thanh âm của Lâm Thiên Hoan càng nhỏ, đầu cũng cúi thấp dần, cả người thẹn thùng đến không chịu được.
Đúng là tiểu kỹ nữ thèm bị thao, chỉ kém không xốc váy lên cho anh thao, còn làm bộ dạng thanh thuần xấu hổ như vậy.
Ánh mắt Úc Hàn càng tối, khoé môi anh gợi lên, hỏi thẳng thừng: “Vậy em tự mình chơi rồi sao?”
“Không... em nghĩ việc này vẫn nên giao cho bác sĩ làm tốt hơn.”
Lâm Thiên Hoan không phải không nghĩ tới dùng đồ chơi.
Nhưng đồ chơi lạnh lẽo nào so được với dươиɠ ѵậŧ của đàn ông?
Cô vẫn hy vọng được côn ŧᏂịŧ lớn của Úc Hàn khai mở hơn.
“Bác sĩ Úc?”
Thời gian phảng phất trôi qua thật lâu, lại phảng phất chỉ trong nháy mắt, Úc Hàn mở miệng: “Vậy vào bên trong chờ anh đi, tình huống của em đặc thù, cần chút thời gian để kiểm tra tỉ mỉ.”
Anh nói những lời này trong bộ dạng áo mũ chỉnh tề, khiến Lâm Thiên Hoan cảm thấy chân đều mềm ra.
Tiểu huyệt bên dưới lại càng chảy nhiều nước, giống như muốn xuyên qua qυầи ɭóŧ nhỏ giọt xuống sàn nhà, Lâm Thiên Hoan không hề dừng lại, kẹp chân đi vào phòng bên trong.
Úc Hàn tiếp tục làm việc, còn Lâm Thiên Hoan ghé vào giường trong phòng, nhắn tin cho bạn thân: [ Tớ đã ra tay! ]
Cô bạn mấy giây liền trả lời: [ Đã thành công bị phá thân? ]
[ Còn chưa tới bước đó đâu. ] Lâm Thiên Hoan nói: [ Nhưng lần này Úc Hàn không đuổi tớ về, tớ cảm thấy có khả năng. ]
Bạn thân: [ Vậy cậu phải cô lên! ]
Nhưng mà một lúc lại thành vài tiếng đồng hồ, đến khi huyệt của Lâm Thiên Hoan đều đã khô, Úc Hàn mới làm xong việc vào nhìn cô.
“Bác sĩ Úc...” Tiểu mỹ nhân nằm trên giường, mềm mại kêu ra tiếng, trong giọng nói còn mang theo u oán.
Úc Hàn thay một đôi bao tay trắng mới, hướng cô đi tới, hỏi: “Huyệt còn ngứa không?”
Lâm Thiên Hoan: “!!!”
Bác sĩ Úc sao lại thô tục như vậy?
Nhưng mà... cô thích.
Lâm Thiên Hoan đỏ mặt, đem chân tách ra, mềm mại nói: “Còn ngứa, bác sĩ Úc mau tới giúp em nhìn xem.”
Cô tự mình cởϊ qυầи lót, nơi tư mật phấn nộn không một sơi lông liền trực tiếp lộ ra trước mắt Úc Hàn.
Đây là một cái huyệt thật xinh đẹp.
Âm môi đầy đặn, màu sắc đáng yêu, hai cánh hoa khép chặt tạo thành một đường thẳng, chỉ cần dùng tay mạnh mẽ bẻ ra là có thể nhìn thấy huyệt khẩu dầm dề nước cùng với hoa môi nhỏ đang không ngừng run rẩy.
“Nơi nào ngứa?”
Úc Hàn cố khắc chế bản thân, nhưng ánh mắt lại cực kì u ám, anh dùng ngón tay đang mang bao tay chạm vào đáy tiểu huyệt kiều nộn, từ dưới tiểu huyệt một đường hướng lên trên, ấn lên âm đế mẫn cảm đã nhô lên.
“A, a ~" Lâm Thiên Hoan cong eo thở gấp: “Không cần, bác sĩ... quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ...A!”
Úc Hàn lại xoa nắn tiểu âm hạch, khàn giọng nói: “Là nơi này sao?”