Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 61

"Ta không đau lòng cho bệ hạ thì đau lòng cho ai? Sau này bệ hạ cũng không nên để mình bị thương tiếp."

Đuôi mắt Thẩm Úc hơi rũ xuống, Thương Quân Lẫm nhìn mà đỏ cả mắt, một tay hắn nâng cằm Thẩm Úc, chậm rãi tới gần.

Một nụ hôn nhẹ dừng trên khóe mắt.

Mang theo hơi thở, mạnh mẽ, trầm ổn, và đáng tin cậy của nam nhân.

Gần đây Thương Quân Lẫm rất thích hôn lên đôi mắt của Thẩm Úc, đặc biệt là những lúc cặp mắt kia nhìn mình, trong đôi mắt ấy chất chứa sự chuyên chú, khiến cho Thương Quân Lẫm yêu thích đến nỗi không muốn bỏ qua.

Mi mắt Thẩm Úc rũ xuống, lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp qua cánh môi của nam nhân, mang đến một chút ngứa ngáy.

Thương Quân Lẫm khẽ buông cánh tay đang đặt lên người Thẩm Úc ra rồi đặt tay lên vòng eo của y, cánh tay hơi dùng sức để khiến người kia càng gần mình hơn.

Thẩm Úc để mặc hắn hôn một hồi, nói: "Chuyện của Việt Vương cũng nên thu lưới rồi."

"Chỉ câu được một tên thái uý, thế nhưng cũng đủ rồi, có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, thứ ba......"

"Chuyện này cũng chưa chắc," Thẩm Úc chống người lên ngực Thương Quân Lẫm, nhìn thẳng vào hắn, "Bệ hạ, vì sao thái uý lại phải làm chuyện gian lận ở trong khoa cử?"

"Ý A Úc là muốn đổ chuyện thái uý làm lên người Việt Vương?" Thương Quân Lẫm hơi suy tư một chút sau đó mới phản ứng lại.

"Nếu không thì đường đường là một thái uý, vì sao lại phải thu mua những thư sinh nghèo còn chưa vào triều làm quan? Nếu nguyên nhân là do kế sách Việt Vương bày ra thì sao, dù sao hàng năm Việt Vương cũng ở đất phong, là nguyên nhân gì khiến hắn muốn sắp xếp người của mình vào triều đình*?" Ý cười của Thẩm Úc khẽ hạ xuống, "Mặc kệ có phải hắn làm hay không, chỉ cần thả ra chút tiếng gió khiến những người đó tin là được."

Có di mệnh của tiên hoàng ở đó, Thương Quân Lẫm không thể trực tiếp ra tay với Việt Vương, nhưng nếu chính Việt Vương tự vượt qua giới hạn thì sao?

Việt Vương còn chưa biết người một nhà đã cùng vào ngục ngồi, còn có nồi từ trên trời rơi xuống.

Có lệnh do chính hoàng đế ban ra, Đại Lý Tự không dám kéo dài thời gian, trước khi khoa cử kết thúc thì cũng đã tra ra kết quả.

Các thí sinh vừa mới rời khỏi trường thi thì đã nghe được những tin tức khiến người ta chấn động, bọn họ miễn cưỡng vực dậy tinh thần tụ lại với nhau, thấp thỏm lo lắng không biết mình có bị liên lụy hay không.

Đặc biệt là những người đã bị người tìm tới, gương mặt "xoát" một cái đã tái nhợt, vừa hoảng sợ vừa không biết nên làm sao bây giờ.

Vẫn may Thương Quân Lẫm đã phân phó các quan viên từ trước để họ trấn an các thí sinh thật tốt mới khiến cho bọn họ họ tạm thời trở về nghỉ ngơi.

Trước đó Giang Hoài Thanh cũng trải qua cảm giác đó, Thẩm Úc cũng bảo với hắn sau khi bọn họ rời khỏi trường thi thì mọi chuyện đã được giải quyết xong, hắn còn cảm thấy không quá tin tưởng, không ngờ chỉ mới vừa rời khỏi trường thi đã nghe được tin tức này.

Sau khi dành thời gian nghỉ ngơi thật tốt để bổ sung tinh thần thì Giang Hoài Thanh qua kêu Hạ Thừa Vũ cùng xuống đại sảnh để ăn cơm.

"Thật vất vả mới thi xong, nên vui chơi một chút."

Vì chúc mừng khoa cử đã kết thúc nên Nghênh Tinh Lâu mở tiệc miễn phí để khao các thí sinh đã vất vả, mọi người đều biết đây là truyền thống nhiều năm của Nghênh Tinh Lâu nên cũng không chối từ.

Đại sảnh vô cùng náo nhiệt, thi xong ai cũng nhẹ cả người, các thư sinh tụm ba tụm năm nói chuyện, nội dung cuộc trò chuyện cũng không thể không có những chuyện lớn đã xảy ra vào mấy ngày gần đây.

"Thật không ngờ tới năm nay sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy."

"Đúng vậy, còn may bệ hạ đã đoán được trước nên mới phát hiện có chuyện không đúng, nếu không hiện tại chúng ta làm sao có thể thoải mái tụ tập nói chuyện như vậy?"

"Rất đúng rất đúng, từ xưa đến nay ở Đại Hoàn, phàm là những vụ án làm rối loạn kỉ cương thì thành tích trong năm đó cũng sẽ hoá thành phế thải, nếu không nhờ bệ hạ anh minh thần võ thì chúng ta đã phải lãng phí ba năm*." (Hệ thống khoa cử hồi xưa chia ra thi Hương, Hội, Đình chia ra làm 3 năm.)

Thành niên mặc áo lam đang an tĩnh ngồi ở trong góc bật cười ra tiếng: "Sau khi việc này qua đi thì những thí sinh lần này sẽ càng tôn sùng* bệ hạ, A Lẫm cảm thấy như thế nào?"(Tôn trọng + sùng bái)

Nam tử áo đen nhặt xong xương cá từ trong miếng thịt cá rồi gắp miếng cá đó vào trong chén của Thẩm Úc: " Không phải A Úc nói muốn gặp Giang Hoài Thanh sao? Không đi hả?"

"Không vội, ta đã báo tin với hắn, khi nào hắn thấy chúng ta thì sẽ đi tới."

Thẩm Úc ở trong cung nghĩ mấy ngày, xác định chuyện của thái uý đã không thể xoay chuyển, y đã thật sự viết lại vận mệnh của Giang Hoài Thanh nên muốn rời cung để xem hắn.

Vừa vặn Thương Quân Lẫm cũng có việc muốn rời cung nên hai người dứt khoát mặc vào hai bộ trang phục lần trước đã mặc lúc rời cung rồi đi vào Nghênh Tinh Lâu.

Lần này hai người không muốn nhã gian*, mà chọn đại sảnh, Thẩm Úc muốn cảm thụ sự náo nhiệt của Nghênh Tinh Lâu khi khoa cử kết thúc. (Phòng riêng để hội họp gia đình hoặc nói chuyện riêng.)

"Ngày náo nhiệt nhất chắc là ngày treo bảng vàng, ngày đó A Úc có muốn rời cung xem thử không?"

Thẩm Úc vội gật đầu không ngừng: "Muốn."

"A Úc biểu hiện cho tốt thì ta sẽ mang ngươi ra."

Ban đầu Thẩm Úc còn chưa hiểu lắm, rồi bỗng nhiên nhận ra gì đó liền nói: "Không đợi kết thúc thi đình đã sao?"

"Lâm huynh, Dư huynh," Giang Hoài Thanh tìm một lúc liền thấy hai người đang ngồi bên cửa sổ liền kéo Hạ Thừa Vũ tới, "Dư huynh nói muốn tới đây ta còn rất kinh ngạc."

"Có cái gì mà rất kinh ngạc, quen biết lâu như vậy, ngày quan trọng như vậy đương nhiên là muốn tụ họp." Thẩm Úc nói.

Trải qua khoảng thời gian thư từ qua lại, Giang Hoài Thanh càng quen thân với Thẩm Úc, hắn tự nhiên ngồi vào chỗ đối diện với hai người: "Này không phải tại ta lo lắng Lâm huynh và Dư huynh bận rộn sao?"

Hạ Thừa Vũ gọi một tên bồi bàn tới, gọi thêm một ít đồ ăn: "Chuyện mấy ngày trước của Hoài Thanh đã phiền hai vị ra tay giúp đỡ."

Thẩm Úc mỉm cười đáp: "Bạn bè với nhau không cần khách sáo."

Hai bên ngồi xuống, nói những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây, Giang Hoài Thanh cảm thán "Lần này thật sự cũng một phần nhờ ơn bệ hạ, nếu không ta có thể tham gia cuộc thi như bình thường không thì cũng khó nói."

"Hoài Thanh học phú ngũ xa*, không thể cống hiến cho triều đình mới là tổn thất."

(Tài cao hiểu rộng)

"Khen quá lời rồi," Lần đầu tiên Giang Hoài Thanh được khen như vậy, ngượng ngùng cúi đầu, "Không nói chuyện này nữa, để cảm ơn những gì hai vị đã giúp ta trong khoảng thời gian này, ta kính hai vị một ly."

Nói xong, Giang Hoài Thanh cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Thẩm Úc bị lệnh bắt buộc cấm rượu, Thương Quân Lẫm rót thêm một ly: "A Úc không thể uống rượu, ta thay y."

"Là ta suy xét không chu toàn, xin lỗi." Giang Hoài Thanh nói lời xin lỗi.

"Không có việc gì, thật ra ta cũng rất thèm, chỉ là e ngại khi A Lẫm quá nghiêm túc." Càng không cho uống, Thẩm Úc lại càng là bị quyến rũ đến nỗi ngứa ngáy.

Toàn bộ quá trình Thương Quân Lẫm vẫn như cũ, nói rất ít, dường như lực chú ý mà hắn có đều đã đặt lên người Thẩm Úc. Giang Hoài Thanh nhìn hắn gắp đồ ăn cho Thẩm Úc, lọc xương cá cho y, thi thoảng hai người còn nói nhỏ đôi câu, hắn đã có nhận thức sâu sắc về việc mình không nên xuất hiện ở chỗ này.

Ăn cơm xong, mấy người hàn huyên một hồi, biết Thương Quân Lẫm còn có việc nên Thẩm Úc nói lời tạm biệt.

"A Úc trở về cung trước hay là đi cùng với trẫm?" Trong xe ngựa, Thương Quân Lẫm vừa thưởng thức những ngón tay của Thẩm Úc vừa hỏi.

Thẩm Úc: "Bệ hạ muốn đi đâu?"

Thương Quân Lẫm: "Đại Lý Tự."

Thẩm Úc: "Là vì chuyện của thái uý sao?"

Thương Quân Lẫm: "Ừm."

Thẩm Úc: "Vậy ta đi cùng bệ hạ, không muốn về cung một mình."

Tiếng phân phó của Thương Quân Lẫm vang lên, xe ngựa chuyển hướng, chạy tới Đại Lý Tự.

Đại Lý Tự Khanh sớm đã nhận được tin tức, tự mình đón xe ngựa vào trong viện.

(Quan đứng đầu Đại Lý Tự là Tự khanh, gọi tắt là Đại Lý Tự Khanh.)

Thương Quân Lẫm xuống xe ngựa, Đại Lý Tự Khanh đang chuẩn bị đi tới liền thấy nam nhân mặc đồ đen vừa xuống xe liền vươn một bàn tay vào bên trong xe ngựa.

Đại Lý Tự Khanh sửng sốt, bên trong còn có ai sao?

Đồng thời nhịn không được mà tò mò người có thân phận gì mới có thể khiến bệ hạ tự mình xuống khỏi xe ngựa để nghênh đón?

Rất nhanh đáp án đã công bố.

Một bàn tay trắng nõn vươn ra khỏi màn xe, đặt lên tay của nam tử đồ đen, màn xe xốc lên, một thanh niên mặc một bộ trang phục màu lam xuống xe.

Thương Quân Lẫm nắm lấy tay Thẩm Úc, nếu không bị Thẩm Úc dùng ánh mắt cản lại thì hắn đã trực tiếp ôm người xuống.

Nhìn thấy động tác thân mật của hai người, Đại Lý Tự Khanh vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, vội quỳ xuống hành lễ: "Thần tham kiến bệ hạ, quý quân."

"Không cần đa lễ," Thương Quân Lẫm giơ tay ý bảo người đứng lên, "Trực tiếp mang chúng ta tới đó là được."

"Vâng ạ." Đại Lý Tự Khanh không dám hỏi nhiều, nơm nớp lo sợ đi trước dẫn đường.

Dừng lại ở một cánh cửa lớn sơn màu đỏ sẫm, Đại Lý Tự Khanh cúi đầu: "Bệ hạ, tất cả hồ sơ đều ở bên trong."

"Không cần cử người vào theo."

"Vâng ạ," Đại Lý Tự Khanh chần chờ một chút liền nói, "Còn quý quân......"

"Đại nhân yên tâm, ta không đi vào đâu."

Thương Quân Lẫm không vui mà nheo mắt lại, Thẩm Úc chọc chọc cánh tay hắn: "Ta không muốn xem những thứ đầy chữ nghĩa đó*, ở bên ngoài chờ bệ hạ là tốt rồi, vừa lúc ta chưa từng tới đây bao giờ."

(QT là văn trừu trừu, tui tra không ra?)

Thẩm Úc quay đầu nhìn về phía Đại Lý Tự Khanh: "Ta có thể ở tùy ý đi dạo ở chỗ này chứ?"

Đại Lý Tự Khanh biết ơn Thẩm Úc đã giúp mình giải vây, vội trả lời: "Đương nhiên là có thể."

Thương Quân Lẫm còn muốn nói gì đó thì đã bị Thẩm Úc ngắt lời: "Bệ hạ tha cho ta đi, cho ta xem thoại bản còn đỡ, mấy thứ này đừng bắt ta xem."

Thấy y thật sự không muốn đi vào thì Thương Quân Lẫm mới đánh mất ý định đó, hắn nhéo nhéo mặt y: "Ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ trẫm, không được chạy loạn."

Sau khi Thương Quân Lẫm tiến vào, Thẩm Úc đi dạo ở trong sân, Đại Lý Tự Khanh không dám đứng cách quá xa cũng không dám cách quá gần, cứ đi phía sau y.

Mặt trời ngả về phía Tây, sau khi Thẩm Úc đánh giá xong những hoa cỏ có ở trong viện thì Thương Quân Lẫm cũng đi ra.

Trên đường trở về, Thẩm Úc không nhịn được tò mò, hỏi: "Bệ hạ muốn xem cái gì thì cứ trực tiếp sai người đưa hồ sơ tới là được, sao còn phải tự mình đi một chuyến?"

"Có vài chỗ không xác định được mà bắt bọn họ lăn lộn cũng khá phiền toái, vừa lúc ngươi muốn rời cung nên trẫm cũng tự mình đi qua xem thử." Thương Quân Lẫm giải thích.

Sau khi trở về cung, Mộ Tịch báo cáo cho Thẩm Úc những kết quả mấy ngày nay điều tra được.

"Tổng cộng có hơn hai mươi cung nữ bị hại, đều là những người không quá nổi bật trong cung, hơn nữa," nghĩ đến những chân tướng mà mình tra ra, Mộ Tịch tức đến nỗi đỏ mắt, "Hơn nữa bên trong còn có hai người chưa đến mười lăm tuổi!"

"Những cung nữ đó đâu?" "Rắc" một tiếng, Thẩm Úc bẻ gãy cành mai trong tay.

"Nô tỳ đã tìm một cái sân ở Ngọc Chương Cung để sắp xếp cho các nàng."

Mũi chân của Thẩm Úc chuyển hướng: "Mang ta đi gặp các nàng."

Xuyên qua đường mòn đầy hoa cỏ, Mộ Tịch mang Thẩm Úc đi vào một cái sân hẻo lánh.

Mộ Tịch đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thẩm Úc, các cung nữ trong phòng không nhịn được co rúm người lại một chút.

"Đây là quý quân, người sẽ chủ trì công đạo* cho các ngươi, đừng sợ." Hiển nhiên Mộ Tịch rất hiểu rõ tình huống của các nàng, nàng nhẹ nhàng nói lời trấn an bọn họ. (Sự công bằng, không thiên vị.)

Vài cung nữ sợ hãi tiến lên hành lễ, động tác của bọn họ cũng được giản lược thế nhưng vẫn đình trệ.

"Không cần đa lễ," Thẩm Úc không để các nàng hành lễ, "Đã là người trong cung của ta gây tổn thương cho các ngươi, ta chắc chắn sẽ lấy lại công bằng cho các ngươi."

"Tạ ơn quý quân!" Nghe thấy lời hứa hẹn của Thẩm Úc, vài nữ tử vốn có biểu cảm đờ đẫn trong mắt cũng đã có chút biểu cảm.

"Có chuyện gì cứ trực tiếp nói với Mộ Tịch."

Thẩm Úc đơn giản nói hai câu, mang Mộ Tịch rời đi.

Trên đường đi, Thẩm Úc nói: "Sao không tìm thái y cho bọn họ?"

Mộ Tịch lắc đầu: "Nô tỳ biết tình huống của các nàng không tốt lắm, nhưng dù có nói cái gì các nàng cũng không chịu cho nô tỳ đi tìm thái y tới."

Thẩm Úc ghi nhớ chuyện này, một lát sau liền nói với Thương Quân Lẫm nhắc: "Bệ hạ, trong cung có nữ y không?"

Thương Quân Lẫm: "Hẳn là có, trẫm kêu Mạnh Thường đi tìm, ngươi muốn nữ y làm cái gì?"

Thẩm Úc: "Trong cũng của ta có vài nữ tử bị thương, để nữ y xem cho các nàng thì tiện hơn."

Thương Quân Lẫm: "Là những cung nữ đó sao?"

"Ừm,"Thanh âm của Thẩm Úc có chút trầm xuống, "Hôm nay ta đã đi xem các nàng, là ta sơ sẩy, xong việc nên tìm cách bồi thường cho các nàng một chút."

"Chuyện này sao có thể trách ngươi," Thương Quân Lẫm nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của Thẩm Úc, "Ngươi đã làm rất tốt, ở trong cung, mạng người nhẹ như cỏ rác, có mấy người có thể giống như A Úc, chịu lộ diện vì mấy cung nữ xưa nay không hề quen biết?"

Mạnh mẽ, ôn nhu, nguy hiểm...... Mỗi một mặt đều làm hắn thích từ sâu trong xương cốt.