Tân Nương Tử Của Diêm Đế

Chương 19

Nhìn bộ dạng thưởng thức tài nghệ Tuyết Cầm của Lục Giản thì Bạch Noãn ở phía ngoài cửa không bước vào nữa.

Không vì làm phiền hắn cũng vì nàng cảm thấy nàng đang quấy rối đôi uyên ương này, nhưng không phải nàng là nương tử của hắn ư?

Cả Tuyết Cầm cũng nhìn về phía nàng mà lộ ra nụ cười châm chọc, tâm tư của Bạch Noãn không bằng ả cho nên lựa chọn không quan tâm.

Đi về tẩm điện như cũ lại cảm thấy có khúc sáo vang lên cao vυ't, ghé mắt xuống thì trông thấy nam tử dáng vẻ ôn nhu như ngọc đang ở dưới bóng cây thổi sáo.

Chàng ta từ tốn dừng lại nhìn về phía nàng, nữ nhân dung mạo như trăng như hoa cũng không khác biệt khi còn là người.

"Ti chức tham kiến tiểu thư"

Là quan điện đến bàn việc sao?

Bạch Noãn cũng không thắc mắc nhiều liền bảo chàng ta đứng lên, chỉ có điều mọi người đều gọi nàng là tân nương tử sao người này lại gọi là tiểu thư?

Hạ Văn thấy nàng nhìn chăm chú như vậy cũng không nhận ra chàng ta thì có chút ảo não, quả nhiên quyền năng của kẻ đó không thể xem thường.

Đáng thương nhất không phải nàng sao? Năm lần bảy lượt người trong cuộc đều in dấu chỉ có nàng cứ thế bị người ta tước đi quyền được nhớ.

"Ngươi đến tìm Diêm Đế sao? Chàng ấy đang nghỉ ngơi ta nghĩ đợi lúc nữa ngươi hẵng vào"

Không, ta đến để gặp nàng.

Bỏ ra công sức lẻn vào đây cũng là một quá trình khá rắc rối, dù sao Tu La là địa phận bất tuyệt xâm phạm đối với nơi này Hạ Văn vẫn phải cẩn thận.

"Người không nhớ ta sao?"

Hỏi nàng ư? Thật ra ở đại lễ thành hôn nhiều người như vậy cũng không biết chàng ta là vị quan điện nào.

"Không sao, chúng ta lại làm quen thêm một lần nữa"

#

Vô Chức quyết giữ bí mật này lại để hỏi Diêm Đế cho rõ ràng, đến ngày bẩm tấu mới thấy y xuất hiện đứng vào hàng ngũ chỉnh tề.

Việc bẩm tấu cũng không có gì nhiều, cũng chỉ là vài việc cần sự đồng ý của Lục Giản.

Đang lúc chuẩn bị kết thúc thì một mảnh giấy bay vào điện dừng lại ở trên không trung, xem ra là dùng thuật gửi đến.

"Gϊếŧ người đền mạng"

Nội dung vỏn vẹn như vậy làm dấy lên một trận bàn luận, là kẻ nào không biết sống chết mà khiêu chiến với Tu La.

Ai đã gϊếŧ người? Kẻ gửi thư có lai lịch thế nào.

Tư Vũ vẫn luôn quan sát tình hình chỉ có Vô Chức hồn phách trên mây, mặc dù bọn họ đã biết chuyện này nhưng không tránh được có kẻ trà trộn vào gây chuyện.

Chính là người bị lũ tứ đẩu ở đông nam vực ăn thịt, nơi lạnh lẽo u ám quanh năm mà lại có người sống?

Người này cũng không phải người thường đi nhưng lại trùng hợp bị xé thịt cho đám người kia.

Phần nhiều liên quan đến tiên giới, không lẽ là có quan hệ với bọn họ mới nghĩ ra kế sách để người ở chỗ của Tu La.

Dù sao nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, chỉ là kẻ này không may mắn như vậy.

"Trung quan điện"

"Bẩm có"

Chỉ thấy quan điện đem ra vài cái ống xương trắng, là ngày trước hắn đã căn dặn đến tìm về dù sao muốn biết lai lịch của người này cũng dễ.

"Lạc Dật, giao cho ngươi"

"Vâng"

Việc nghiền nát tro cốt trải qua nhiều lần vận dụng phép thuật để biết rõ người chết là ai thì Lạc Dật là giỏi nhất.

#

Bạch Noãn ở trong điện đang chăm sóc vài cây non, lúc không cẩn thận bị gai cây bên cạnh quẹt trúng tay còn chưa kịp kêu đau thì người nọ đã cầm lấy tay nàng.

Hắn trở về rồi, không biết tại sao nàng có thể hình dung được vẻ mặt có chút tức giận của Lục Giản dưới mặt nạ.

Cũng kì lạ, hắn đẹp mắt như vậy sao lại che giấu đi gương mặt của chính mình.

Lục Giản bế nàng lên mà Bạch Noãn cũng rất nhu thuận ở trong ngực hắn, cũng không biết vì sao tai lại đỏ ửng làm hắn liếc mắt lại cười một cái.

Tiếng khóc bên dưới lại gây chú ý hơn, hơn chục cung nhân lại mang xích bị đánh đuổi ra khỏi điện.

"Đừng nhìn"

Nàng lập tức rụt đầu vào người hắn.

Bạch Noãn không biết đó là những cung nhân vênh váo xem thường nàng nhất, trước lúc thượng vị thì Lục Giản đã căn dặn trục xuất bọn họ đến hoả thiêu.

Cũng do bọn chúng ngu ngốc không nhìn ra thế sự, không ai ở đây có thể tỏ thái độ với nàng trừ hắn.

Đích thân xử lí vết thương cho nàng lại dặn dò

"Lần sau không cần phải như vậy, loại chuyện này tự có người làm"

"Chỉ là...muội...buồn chán nên mới"

Lời này nói ra đơn thuần chỉ vì bản thân nàng cảm thấy như vậy nhưng hàm ý còn lại chính là chê trách Lục Giản đã bỏ bê không quan tâm đến nương tử của mình.

Hắn nhìn vẻ mặt ấm ức của Bạch Noãn tâm tình lại gợn sóng, xoa đầu nàng lại xuất hiện sự dịu dàng hiếm thấy.

"Ngày mai chúng ta cùng nhau ra ngoài "