Giao Dịch Với Anh Trai Của Bạn Cùng Phòng

Chương 49: Sự bất thường của Triệu Thu

Lê Lý dùng âm thanh nhạt nhẽo nói: “Đã qua rồi, vậy là xong.”

“Hôm nay cậu ta còn muốn đánh cậu đó, cậu cứ tính như vậy?”

“Cậu ta không dám động tay thật đâu.”

Lê Lý cười một chút: “Không có cái lá gan đó.”

Lại nói: “Người cũng bị tớ đuổi ra khỏi ký túc xá rồi, còn so đo cái gì? Về sau không tiếp xúc nữa là được.”

Rất mau Yến Tễ đã bị y vuốt lông, lửa giận cũng tàn: “Thật đen đủi, ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ lễ lại đυ.ng phải loại việc này. Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, xem như là chúc mừng sau lần ly biệt ngắn ngủi này.”

Tiểu thiếu gia mời khách, danh mục khách mời có rất nhiều, mọi người có thể ăn chực thêm bữa cơm nhưng thật ra rất vui.

Liên tiếp nữa tháng, cuộc hẹn hò xuyên quốc gia của Yến Tễ cũng đã chia tay, Lê Lý vẫn không nhận được tin nhắn của Yến Văn.

Sau khi có WeChat, tin nhắn thu được không phải là quảng cáo thì là mã xác minh, hiếm khi có người dùng phương thức này để liên lạc, trước kia Lê Lý rất ít khi bấm mở xem tin tức mới.

Hiện tại một ngày lại bấm mở ba lần, vừa nghe thấy âm báo tin nhắn đã lập tức mò di động lên xem, thậm chí cả thùng rác cũng kiểm tra một lần, nhìn xem có phải tin nhắn của Yến Văn bị coi như tin rác, tự động bị chặn lại rồi hay không.

Nhưng mà đều không có.

Qua nửa tháng, Lê Lý cũng đã có chút hiểu rõ.

Yến Văn là rất chướng mắt y chăng? Vốn dĩ bằng lòng tiêu ba mươi vạn làm cuộc giao dịch kia, cũng thuần túy chỉ là vì sợ em trai anh sẽ phát triển theo phương diên kia mà thôi, sợ Yến Tễ bị y bẻ cong.

Mà chính anh, rõ ràng là gay nhưng cũng không có hứng thú với Lê Lý.

Biết rõ chuyện này, Lê Lý hẳn nên vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ, rốt cuộc không cần làm loại việc kiếm tiền không thể lộ ra ánh sáng này nữa, quả thực như một chiếc bánh có nhân rớt từ trên trời xuống.

Nhưng y lại không có cách nào vui vẻ, ngược lại, tròng lòng còn có chút hơi mất mát.

Không biết là do đối phương vốn là hình mẫu mình yêu thích hay do đối phương là người đàn ông đầu tiên của mình.

Cảm tình của Lê Lý đối với anh không quá giống với những người đàn ông khác.

Đó là một loại cảm giác xen lẫn một chút thích và nhàn nhạt không muốn xa rời, cho dù biết sẽ không có kết quả lại vẫn hy vọng có thể lưu lại một chút dấu vết trong lòng đối phương.

Đến cuối tuần, Lê Lý lại trở về nhà một chuyến.

Buổi chiều thứ sáu y không có tiết học, cho nên mua vé xe lửa về nhà luôn.

Lúc về nhà thì cửa đang bị khóa, Lê Lý mở cửa mới biết mẹ mình còn chưa về, mà cha thì đang nằm trên giường xem TV.

TV nhà bọn họ không lớn, treo ở trên tường, tay trái của Lê Hòa Bình vẫn có thể cử động, cho nên cầm điều khiển từ xa là xem được, hoạt động giải trí của ông cũng chỉ còn lại cái này.

Mép giường còn bày một cái bàn nhỏ, bên trên có một cái ly trống không, còn có một chiếc điện thoại di động rất cũ và một quả táo đang ăn dở đã xỉn màu.

Nhìn thấy Lê Lý trở về, mắt Lê Hòa Bình sáng rực lên, lại cố kiềm chế sự vui mừng, giọng nói có vẻ càng khàn khàn: “Sao hôm nay lại trở về rồi? Ngồi xe cũng mệt mỏi, còn phí thời gian, hai người chúng ta ở nhà rất tốt, con có ngày nghỉ thì ở trong ký túc xá nghỉ ngơi, không cần trở về.”

Tốc độ nói chuyện của ông khá chậm, nói một câu nói dài như vậy, ở giữa còn dừng lại nghỉ một hơi.

Lê Lý nói: “Ngày mai con dẫn cha đi làm trị liệu vật lý. Ba ba, sao mẹ còn chưa tan tầm.”

Lê Hòa Bình nhìn đồng hồ trên tường: “Hẳn là phải một giờ nữa mới về.”

Trong phòng có chút mùi lạ, có lẽ Lê Hòa Bình đã quen nên không cảm nhận được, Lê Lý lại có thể phân biệt ra.

Vì thế y lau sạch thân thể, đổi sạch tã giấy cho cha trước khi mẹ về, lại đổi đệm chăn đã ướt đi, nấu xong bữa cơm.

Nhìn thời gian, Triệu Thu hẳn là cũng sắp tan tầm rồi. Lê Lý nói với cha: “Con đi đón mẹ, thuận tiện đi mua chai nước tương.”

“Con đi đi,”

Cửa hẻm nhỏ đi rất không dễ, người đi đường nhiều, đồ vật còn hỗn loạn, nhưng may mắn trị an không tính là tệ, hàng xóm chung quanh cũng rất tốt bụng.

Lê Lý đi một đường tránh người, vừa tới đầu ngõ thì đúng lúc nhìn thấy ở cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại, mà Triệu Thu đang đi xuống từ chiếc xe đó.

Chiếc xe đó chỉ là chiếc xe thay đi bộ bình thường, mà Triệu Thu không phải tự mở cửa đi xuống, là tài xế xuống xe nhanh chóng vòng lại đây mở cửa xe giúp bà.

Anh ta đưa lưng về phía Lê Lý nên Lê Lý không nhìn rõ diện mạo và biểu tình của anh ta, nhưng nhìn từ động tác thì có thể nhận ra sự ân cần của đối phương.

Giống như là một người theo đuổi.