Cầm Du nghe thấy Diệp Lục Nam nói vậy thì lao đến đứng chắn trước mặt của Diệp Lục Bắc.
- Muốn bắn thì bắn tôi đi!
Trái tim của Diệp Lục Nam dường như bị lời nói này của cô bóp chặt lại. Anh ta chưa từng cảm thấy đau đớn như thế này. Trước đây, dù cho có bị hành hạ ra sao thì anh ta vẫn cố gắng chịu đựng. Nhưng giờ phút này, có lẽ anh ta dường như không thể chịu đựng được nữa rồi…
Cả cơ thể của Diệp Lục Nam run lên. Anh nắm chặt khẩu súng, nhìn Cầm Du với ánh mắt đầy đau thương.
Cô không còn là cô của trước kia nữa. Đến chính bản thân anh ta cũng cảm thấy chính mình đã thay đổi rồi.
- Anh đã rất cố gắng rồi. Cầm Du, anh thật sự rất cố gắng để giữ em bên cạnh rồi… Nhưng, vì sao em lại đối xử với anh như vậy chứ? Anh đã nói rằng không phải anh cố ý kết hôn với Tiêu Nghi Hân, vì cái gì mà em lại không tin anh chứ?
- Dù anh có kết hôn với Tiêu Nghi Hân hay không thì chúng ta cũng không thể quay lại với nhau được. Diệp Lục Nam, anh buông tay đi, anh nói anh yêu tôi, thì hãy để yên cho cuộc sống của tôi đi!
- Nhưng anh không thể. Em biết mà, anh duy nhất chỉ tin tưởng em. Cầm Du… Xin em… Đừng rời bỏ anh…
Giờ đây, Diệp Lục Nam như một tên đàn ông hèn mọn mà cầu xin hạnh phúc, bất chấp đối phương có thái độ ra sao. Cầm Du không thể nhìn thấy cảnh này được nữa. Diệp Lục Nam trong trí nhớ của cô là người vốn có lòng tự trọng rất cao. Vả lại, anh ấy là một người tốt, là người rất ấm áp, không phải trong bộ dạng như bây giờ.
Diệp Lục Bắc nhìn Diệp Lục Nam, tâm trạng rất phức tạp. Chính bản thân hắn cũng cảm thấy vô cùng áy náy. Năm đó, nếu không phải vì hắn thì Diệp Lục Nam cũng chẳng bị bắt đi rồi cuộc đời lại thành ra như vậy. Rất nhiều lần, Diệp Lục Bắc muốn mở lời nói ra câu xin lỗi nhưng hắn lại không mở được miệng.
Chung quy lại, cả 3 người ai cũng có nỗi khổ riêng, chẳng có ai mong muốn cái kết cục này xảy ra cả.
Diệp Lục Bắc nắm lấy tay của Cầm Du kéo sang bên cạnh, sau đó hắn nói với Diệp Lục Nam.
- Thả cô ấy đi. Tôi sẽ ở lại. Cái anh muốn chính là sự biến mất của tôi không phải sao?
- Diệp Lục Bắc, anh đang nói cái gì vậy?
Tuy nhiên, Diệp Lục Bắc vẫn không quan tâm tới những gì Cầm Du nói. Hắn vẫn tiếp tục.
- Năm đó là tôi nợ anh. Tất cả những gì tôi có được như ngày hôm nay, đều trả hết lại cho anh. Xin lỗi… Vì đã quên đi anh…
Vừa nói, Diệp Lục Bắc vừa quỳ gối xuống đất. Gánh nặng trong lòng hắn đến lúc này cuối cùng đã được trút bỏ hoàn toàn. Những năm qua, mặc dù không có nhớ được gì cả nhưng đêm nào hắn cũng mơ thấy cái cảnh đó. Sự vô tình của hắn đã đẩy anh trai song sinh của mình vào nguy hiểm. Coi như, hắn sẽ phó mặc cho số phận đi, chỉ cần Diệp Lục Nam chịu tha thứ co hắn.
- Ngoại trừ phải nhường lại Cầm Du, cái gì tôi cũng sẽ làm theo ý anh. Cô ấy là con người có cảm xúc, không phải là đồ trang trí hay vật dụng mà muốn nhường lại là có thể nhường.
Câu nói này của Diệp Lục Bắc khiến cho hành động của Diệp Lục Nam như khựng lại.
Trong đầu anh ta chợt vang lên giọng nói trong trẻo của cô.
“Khang Dụ, sao con người anh có thể tốt như vậy chứ? Anh làm vậy sẽ bị thiệt thòi lắm đó.”
“Chỉ cần là em, anh nhất định sẽ tôn trọng ý kiến của em.”
Đến lúc này, Diệp Lục Nam dần dần buông thõng tay xuống. Dừng lúc lâu, anh ta lấy chìa khóa trong túi ra rồi ném về phía của Cầm Du rồi nói.
- Mở khóa cho Diệp Lục Bắc đi.
- Anh…
- Cầm Du, anh là vì em. Không phải vì Diệp Lục Bắc!
Cầm Du do dự một lúc rồi cúi xuống nhặt chìa khóa lên mở khóa dây xích trên người của Diệp Lục Bắc. Cô đỡ Diệp Lục Bắc đứng dậy, quan tâm xem từng vết thương trên cơ thể hắn. Cơ thể của Diệp Lục Bắc gầy đi khiến cô đau lòng.
Cô để cánh tay của Diệp Lục Bắc quàng qua vai mình, muốn dìu hắn ra ngoài. Đột nhiên bên ngoài có tiếng động gì đó. Cầm Du cứ tưởng cảnh sát đến, thật không ngờ người xuất hiện chính là Tiêu Nghi Hân.
Diệp Lục Nam bất ngờ, anh ta nhớ rõ ràng đã kêu người nhốt Tiêu Nghi Hân lại rồi, sao cô ta lại có mặt ở đây?
Tiêu Nghi Hân không quan tâm đến sự kinh ngạc của Diệp Lục Nam mà tiến vào bên trong, hướng đến Cầm Du mà nói.
- Cầm Du… Cảnh sát bên ngoài đến rồi… Mình xin lỗi… Mình xin lỗi vì đã phản bội cậu… Cầm Du, mình xin lỗi…
Tiêu Nghi Hân quỳ xuống đất, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Cầm Du nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô ta, rồi nhìn xuống đôi bàn chân đang còn rỉ máu của Tiêu Nghi Hân.
Hai người vốn từng là chị em rất thân. Tình cảm bao năm không thể một ngày nói cắt đứt là cắt đứt. Cho dù Tiêu Nghi Hân có chút kích động suýt chút nữa làm hại đến cô và con. Nhưng cô có thể hiểu được chuyện cô ta làm là vì cú sốc khi mất đi con.
Tiêu Nghi Hân từ từ lấy chiếc vòng cổ từ trong túi ra, nói.
- Cậu có biết không? Mình vẫn còn giữ nó. Vòng đôi của hai đứa mình… Cầm Du… Mình sai rồi… Mình biết sai rồi… Cậu có thể tha thứ cho mình không?
Mặc dù thấy Tiêu Nghi Hân có vẻ thật lòng như vậy, Cầm Du vẫn còn chút đề phòng. Đến khi cô ta vì kích động quá, ho ra một ngụm máu ngã xuống đất thì Cầm Du vội vàng đỡ Diệp Lục Bắc ngồi xuống giường rồi chạy đến đỡ lấy Tiêu Nghi Hân lên.
- Tiêu Nghi Hân, cô sao thế?
- Cậu… Chịu tha thứ cho mình rồi sao?
Giọng nói của Tiêu Nghi Hân có chút yếu ớt.
- Tôi tha thứ cho cô. Nhưng chúng ta không thể nào có thể quay lại như trước đây được nữa. Mối quan hệ này… Đến đây là chấm dứt thật rồi!
Khóe miệng của Tiêu Nghi Hân bỗng cong lên. Cô ta không ngừng ho ra máu, thậm chí ở mũi của cô ta cũng vậy.
Cầm Du có chút khẩn trương kêu Diệp Lục Nam gọi điện cho xe cấp cứu.
- Tiêu Nghi Hân, rốt cuộc cô bị làm sao vậy?
- Trước khi bước vào đây, mình có uống 1 liều lượng thuốc độc…
- Thuốc độc sao? Hự…
Con dao sắc nhọn đâm mạnh vào giữa ngực của Cầm Du. Cô nhìn Tiêu Nghi Hân với ánh mắt như không thể tin nổi.
Một giọt máu, hai giọt máu… Rơi xuống đất…
Diệp Lục Bắc vội và lao đến đẩy Tiêu Nghi Hân ra. Cô ta nằm bất động dưới đất, nhìn Cầm Du, thều thào nói.
- Kết cục… Của… Chúng… Ta… Chính… Là như vậy… Cầm Du… Cậu… và Mình… Phải chết… Cùng Nhau…
Diệp Lục Nam không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Anh về phía Cầm Du, trong cơn tức giận đã bắn cho Tiêu Nghi Hân một phát đạn vào tim. Cho đến lúc chết rồi, cô ta vẫn đau đớn vô cùng vì chính tay người đàn ông cô ta yêu kết liễu cuộc đời của cô ta.
Máu bắn lên chiếc vòng cổ trên tay của Tiêu Nghi Hân. Cũng giống như đã biết trước kết cục mà vẫn cứ đâm đầu vào. Để rồi sai lại càng thêm sai.
Diệp Lục Bắc ôm lấy Cầm Du, hắn muốn bịt vết thương để máu không thể chảy ra nữa… Nhưng những điều đó chỉ là vô nghĩa.
- Diệp Lục Nam! Gọi cấp cứu mau!
Những giọt nước mắt của Diệp Lục Bắc cứ thế rơi xuống má của Cầm Du.
Cô nắm chặt lấy tay hắn.
Cô lại đau một lần nữa. Nhưng lần này đã có Diệp Lục Bắc ở bên cạnh cô. Kết cục chẳng lẽ lại đau đớn như vậy sao? Cuộc đời này điều cô hối hận nhất chính là gặp Diệp Lục Nam, nhưng đều cô không hối hận chính là gặp được Diệp Lục Bắc.
Tiếc rằng, cô không thể sinh thêm cho hắn một tiểu công chúa rồi.
- Lục Bắc… Xin lỗi… Em đau quá… Không thể trụ thêm được nữa… Xin lỗi… Anh…