Diệp Lục Bắc và Cầm Nghị mất cả ngày để thu hoạch ngô rồi đóng gói vào từng bao lớn.
Chiều Cầm Du ra đón hai người thì công việc dường như đã làm xong hết. Ông nội cô thuê xe chở tất cả bao ngô về. Cầm Nghị và Diệp Lục Bắc vác từng bắp ngô lên xe xong, để ông nội kiểm lại số lượng. Lát sau kiểm tra xong, ông liền nhảy lên xe luôn rồi nói.
- Ông theo xe về trước. Mấy đứa về sau nhé.
- Ông đưa chồng cháu đến đây rồi để chồng cháu tự về đấy hả?
Cầm Du thấy thương cho ông xã của cô. Cả ngày đã làm mệt nhọc, giờ còn tự vác bộ đi về nữa. Thật sự chẳng thể khiến cô bớt lo cho được.
Chỉ biết ông nội cô thở dài rồi vỗ nhẹ lên vai cô nói.
- Được rồi, trở về ông sẽ nói tốt về chồn cháu trước mặt bà, rồi bảo bà giảm thử thách cho chồng cháu được chưa?
- Chồng cháu hoàn hảo rồi, quá nhiều điểm tốt. Không cần ông nói thêm bớt đâu, ông cứ nói làm được là bà tự ắt sẽ hiểu.
- Được rồi, ông nội sẽ nói theo ý cháu được chưa.
So với những người khác thì ông nội quý Cầm Du nhất. Từ nhỏ đến lớn, mọi điều cô nói đều có trọng lượng hơn bất cứ ai. Chính vì vậy mà Cầm Nghị rất ghen tị về sự thiên vị này của ông nội dành cho chị mình.
Diệp Lục bắc ngồi xuống cạnh con sông nhỏ gần đó để rửa tay. Sau khi hắn làm xong, thấy cô vẫn đứng đó thì liền nói.
- Em lên xe về với ông trước đi, anh đi bộ cùng với Cầm Nghị về.
Nhưng Cầm Du từ chối ngay. Cô muốn đi bộ cùng với anh về. Tuy cô mang bầu nhưng vẫn có thể đi được. Dựa dẫm nhiều quá cô sợ cơ thể sẽ ì lại rồi phát phì lên mất.
Đợi ông nội cô rời đi rồi, lúc này Cầm Du mới nắm lấy tay của Diệp Lục Bắc đặt lên bụng mình rồi tủm tỉm cười.
- Vừa nãy cục cưng đạp nhẹ một cái khiến em giật cả mình.
- Thật sao?
- Anh sờ thử xem, chỗ này này.
Cầm Du để tay của Diệp Lục Bắc đặt đúng chỗ. Quả nhiên, hắn cảm nhận thấy bụng cô hơi động một chút. Quả nhiên là em bé đạp. Diệp Lục Bắc không biết diễn tả cảm xúc lúc này của hắn ra sao, nhưng hắn có thể khẳng định bây giờ hắn cảm thấy rất hạnh phúc. Hắn hạnh phúc đến nỗi muốn nói cho mọi người biết.
Diệp Lục Bắc cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái, nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều.
- Em nói tối muốn ăn cá sao? Bây giờ anh sẽ đi bắt cá cho em.
- Có được không đấy? Anh xuống sống như vậy em không yên tâm.
- Được.
Theo sự chỉ dẫn của Cầm Nghị thì ba người đi đến con sông gần ruộng ngô. Quả nhiên giờ này cũng có khá nhiều người ra đây bắt cá. Diệp Lục Bắc chọn một chỗ bờ an toàn rồi cởϊ áσ đưa cho Cầm Du, từ từ đi xuống sông. Nhìn thân hình của Diệp Lục Bắc săn chắc như vậy, nhất thời Cầm Du nuốt một ngụm nước bọt.
Theo như cô biết thì sáng nào Diệp Lục Bắc cũng dậy sớm, sang phòng tập thể hình để tập luyện. Khi về quê, do không có phòng tập nên hắn chỉ có thể chạy bộ thay thế. Suốt ngày chăm chỉ luyện tập như vậy, bảo sao cơ thể không đẹp cho được.
Quay sang thằng em trai của cô, Cầm Du cảm thấy con mắt cô bị vấy bẩn. Cơ thể của Cầm Nghị gầy nhom, tuy không có cái bụng bia như bố cô nhưng như vậy là quá gầy rồi.
- Chị đừng nhìn em bằng cái ánh mắt kỳ thị như vậy chứ?
- Chẳng lẽ không được à? Nhìn đi, cái cơ thể đàn ông gì mà gầy trơ cả xương ra. Hãy nhìn thân hình săn chắc của anh rể em đi, đó mới chính là cơ thể của người đàn ông đích thực.
- Thôi, không thèm đôi co với chị nữa!
Cầm Nghị hậm hực rồi nhanh chóng lội xuống sông. Do không biết bơi nên cậu chỉ có thể lượn lờ ở chỗ gần bờ. Còn Diệp Lục Bắc bơi ra xa hơn. Hắn mượn được chiếc lưới của một người dân gần đó rồi bắt đầu vung lưới bắt cá.
Cầm Du đứng trên bờ mà sốt hết cả ruột.
Sáng nay cô chỉ tiện miệng nói ăn cá thôi, ai ngờ Diệp Lục Bắc lại xuống sông bắt cá cho cô thật.
Nhìn con sông rộng lớn trước mặt, bất giác Cầm Du nổi lên dự cảm chẳng lành. Thấy Diệp Lục Bắc bắt đầu thu lưới, bắt được cá thì Cầm Du mới thở phào nhẹ nhõm. Có điều, bên phía của Cầm Nghị bỗng xảy ra một chuyện bất ngờ. Cậu bỗng bị chuột rút nên bị ngụm xuống nước. Do mất thăng bằng nên cậu bắt đầu vùng vẫy, bị trôi ra giữa sông.
Cầm Du nhìn thấy cảnh này thì hốt hoảng, hét lớn về phía của Diệp Lục Bắc.
- Lục Bắc… Anh mau cứu Cầm Nghị… Lục Bắc…
Thấy cô đứng trên bờ gọi mình, Diệp Lục Bắc nhìn theo hướng cô chỉ thì thấy Cầm Nghị đang gặp nguy hiểm. Chính vì vậy, hắn liền sảu tay bơi đến chỗ của em vợ. Có một chiếc thuyền cũng nghe được tiếng hét liền cho lại gần.
Trong sự hỗn loạn, Diệp Lục Bắc thành công nắm được lấy tay của Cầm Nghị kéo đầu cậu nhô lên khỏi mặt nước. Có điều, do dòng nước mắt đầu chảy hơi mạnh nên hắn có chút khó khăn đưa cậu vào bờ. May sao chiếc thuyền kia đi đến, hai người đàn ông trung niên trên thuyền lập tức vươn tay ra rồi nói.
- Mau, đến gần hơn chút nữa để chúng tôi kéo cậu ấy lên.
Cầm Nghị do ngụp mấy lần nước lên nên đầu óc choáng váng, cả nhiều dường như không còn sức. Còn Diệp Lục Bắc cố gắng kéo em vợ đến gần chiếc thuyền để cho hai người đàn ông kia kéo cậu lên trước.
Một trong số người trên thuyền cầm một cây gậy đưa về phía của Diệp Lục Bắc để hắn nắm vào cho dễ. Sau một hồi vật lộn mãi, cuối cùng Cầm Nghị cũng được kéo lên thuyền.
Cầm Du còn chưa thở nhẹ nhõm được bao nhiêu thì đột nhiên tim cô nhói một cái. Hình bóng của Diệp Lục Bắc chợt biến mất trước mắt cô. Hai người đàn ông trên thuyền một người đang giúp Cầm Nghị, một người nhảy xuống sống muốn kéo Diệp Lục Bắc lên nhưng hoàn toàn không tìm thấy hắn.
- Sao rồi, cậu thanh niên đó đâu?
- Không thấy, vừa rồi rõ ràng tôi thấy cậu ấy bị sụp xuống chỗ này…
- Mau, kêu thêm người lại đây tìm kiếm đi.