- Em muốn nói chuyện với anh sao?
Diệp Lục Nam bỗng nhiên mỉm cười nhìn Cầm Du.
Còn Diệp Lục Bắc thấy mọi chuyện xảy ra như thế thì không có ý kiến gì nữa. Chính vì thế mà hắn quay người rời đi trước. Nếu như Cầm Du quyết định ở lại bên cạnh hắn thì không sao, còn nếu cô quay lại với Diệp Lục Nam, chỉ nghĩ đến thôi hắn cũng sẽ không thể chấp nhận được rồi.
Cầm Du nhìn theo bóng hình của Diệp Lục Bắc thì thở dài. Thôi thì không có mặt của hắn ở đây, cô càng có thể dễ dàng nói ra.
Diệp Lục Nam định tiến tới nắm lấy tay của cô nhưng lại bị Cầm Du né tránh.
- Có lẽ đây là lần cuối em gọi tên anh là Khang Dụ. Em biết, trước đây giữa anh và em có mối quan hệ rất tốt. Anh cũng chính là người đàn ông đầu tiên em theo đuổi. Nếu như em không bị tai nạn, thì chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau. Nhưng, đấy chỉ là nếu như thôi… Bây giờ em đang có một cuộc sống rất hạnh phúc, anh… Cũng nên từ bỏ đi… Em và anh ai cũng đã có gia đình rồi, mọi chuyện quá khứ cứ để nó trôi theo thời gian đi.
- Cầm Du, em không thể nói thế với anh được. Anh đã chờ em từng ấy năm, vì để gặp em… Anh mới trở về Diệp Gia, em không thể đối xử với anh như vậy?
- Vậy sao anh không nghĩ cho mẹ anh, không nghĩ cho Tiêu Nghi Hân? Mẹ anh rất quan tâm anh, vì chuyện năm đó để lạc anh mà bà rất ân hận. Còn Tiêu Nghi Hân nữa, anh đã đồng ý lấy cô ta rồi, tại sao anh lại có thể vô trách nhiệm nói ra những câu như vậy chứ?
Cầm Du khó chịu nhìn Diệp Lục Nam. Nhưng anh ta lại vẫn cố chấp phản bác.
- Lúc đó em rời đi, anh rất suy sụp. Do lúc đó đầu óc anh mê muội nên đã đồng ý kết hôn với Tiêu Nghi Hân. Nhưng anh hối hận rồi, anh không quên được em… Cầm Du… Anh thật sự không quên được em…
Nghe những lời nói này, hình tượng của Diệp Lục Nam trong lòng của Cầm Du bỗng chốc sụp đổ.
Cô không thể nào chấp nhận được chuyện đó. Khang Dụ năm đó của cô đã thay đổi rồi. Đây không phải Khang Dụ mà cô quen biết, người đàn ông đó rất ấm áp, luôn có trách nhiệm với mọi chuyện. Chính vì thế mà năm đó cô mới thích anh.
- Anh… Thay đổi rồi… Anh không thể vô trách nhiệm như vậy. Chính anh là người đã kết hôn với Tiêu Nghi Hân thì anh phải có trách nhiệm. Em cũng vậy, em lựa chọn Diệp Lục Bắc cũng là quyết định của em. Từ bây giờ, mối quan hệ của chúng ta chính là em dâu và anh chồng! Em nghĩ anh cần thời gian để suy ngẫm lại, đừng vượt quá giới hạn để rồi khiến cả em và anh đều khó xử!
Nói đến đây, Cầm Du nhanh chóng rời đi, để lại Diệp Lục Nam bất động tại đó.
Nói thế nào thì nói, bây giờ cô không thể vì sự ích kỷ của bản thân khiến cho mọi chuyện trở lên rắc rối hơn được. Cô đã kết hôn với Diệp Lục Bắc, còn đang mang thai cục cưng nữa… Cô thấy cô phải có trách nhiệm với gia đình hiện tại của mình.
Cho dù năm đó có là tai nạn ngoài ý muốn đi chăng nữa, thì đến bây giờ cô không thể quay lại được nữa rồi. Coi như, kiếp này cô và Diệp Lục Nam có duyên nhưng không phận đi.
Cầm Du mở cửa phòng ngủ của mình thì thấy Diệp Lục Bắc đang đứng ngoài ban công.
Cô biết với hoàn cảnh vừa nãy hắn rất là tức giận. Kỳ thực cô rất muốn giải thích cho hắn hiểu nhưng chẳng biết phải mở miệng ra sao cả.
- Lục Bắc, chân em nhức rồi…
Giọng nói của Cầm Du vọng đến. Cô ngồi xuống giường, chờ đợi Diệp Lục Bắc đi đến bóp chân cho cô.
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Tuy Diệp Lục Bắc tức giận thật nhưng vẫn lặng im đi đến chỗ cô, hắn kéo ghế ngồi xuống rồi nhấc hai chân của Cầm Du đặt lên đùi mình, bắt đầu nhẹ nhàng nắn bóp, cẩn thận từng chút một.
- Ông xã, em có chuyện muốn nói với anh.
Diệp Lục Bắc không có ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh nhạt trả lời.
- Nếu là chuyện ly hôn hay chia tay với anh thì anh sẽ không chấp nhận đâu. Vậy nên em đừng nói gì cả.
Có vẻ như Diệp Lục Bắc đang sợ chuyện cô sẽ bỏ hắn. Cho dù thế nào hắn cũng quyết định là không đồng ý.
Nhìn cái bộ dạng cố chấp này của Diệp Lục Bắc, Cầm Du cảm thấy rất đáng yêu. Chính vì vậy mà cô liền vươn tay ra giữ chặt hai bên má của hắn ép hắn đối diện với mình.
- Anh đang giận lắm sao?
- Anh nói với em rồi, dù em có dùng bất cứ thủ đoạn nào với anh, thì anh cũng sẽ nhất quyết không đồng ý đâu. Em đừng tốn công vô ích nữa…
Còn không để cho Diệp Lục Bắc nói hết câu, Cầm Du đã nhanh chóng cúi xuống hôn lên môi của hắn một cái. Rồi nhìn cái vẻ mặt bàng hoàng kia, cô lại không nhịn được hôn thêm phát nữa. Bao ngày tháng ông xã của cô không có ở nhà, khiến cô nhớ chết mất…
- Ông xã, anh đừng giận nữa. Em chỉ có anh thôi, ngoài ra không có ai khác nữa.
- Em… Không lừa anh đấy chứ?
- Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ anh không muốn vậy à?
Nghe đến đây, Diệp Lục Bắc vui đến nỗi cười không khép được miệng. Hòn đá đè nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng được rũ bỏ xuống.
Chợt ánh mắt của Cầm Du nhìn đống đồ cổ trước mắt bị rơi vỡ dưới đất. Ngay cả bức tượng la mã quý giá cũng bị đập cho tan tành… Cầm Du nuốt một ngụm nước bọt. Có thể thấy khi Diệp Lục Bắc giận điên lên thì khủng khϊếp như thế nào. Có điều, Cầm Du thấy thích nhất ở hắn đó chính là chưa bao giờ làm tổn thương đến cô.
Cô biết khi tức giận, con người ta sẽ mất đi lý trí. Bảo sao vừa nãy hắn vội vàng bỏ đi. Thật không ngờ là muốn tránh xa cô để cô đỡ bị tổn thương.
- Ông xã, anh ném hỏng 6 chiếc bình cổ, 2 bức tượng la mã, 3 mẫu thiết kế quý… Anh định tính sao với em đây?1
Mấy món đồ này toàn là nghệ nhân thiết kế, giá cả không phải nói… Chính là một con số trên trời. 1 món cũng bằng cả 3 tháng lương cô đi làm rồi.
- Lát anh sẽ dọn ngay.
- Ông xã, theo như em biết hình như anh mắc bệnh ám ảnh gọn gàng. Sao lại giận đến mức đập đồ bừa bộn như vậy?
- Xin lỗi… Anh không cố ý... Anh...
Thấy thái độ thành khẩn của Diệp Lục Bắc, Cầm Du rất hài lòng giơ tay đặt nhẹ lên đầu hắn rồi nói.
- Chân em vẫn nhức. Bóp nhanh đi rồi dọn dẹp lại. Mới đi công tác về mà đã đập đồ. Anh đấy, cứ liệu hồn đấy cho em!