- Phu nhân, đây là toàn bộ ảnh mà Giang tổng đã ở bên cạnh cô gái tên Lý Tiểu Mân đó…
Quản gia đưa cho Cầm Du một xấp hình. Cầm Du lạnh lùng nhận lấy rồi xem từng bức hình một. Ánh mắt của cô rất nhanh di chuyển xuống ngón tay áp út của Lý Tiểu Mân. Trên đó có một chiếc nhẫn giống hệt với chiếc nhẫn trên tay cả cô.
Bất giác, Cầm Du nở một nụ cười nhạt. Khóe mắt cô chảy xuống hai hàng nước mắt. Quản gia thấy vậy thì vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Cầm Du. Cô nhận lấy khăn tay rồi ngước lên nhìn quản gia, hỏi.
- Tôi không tốt sao? Tôi đã làm cái gì mà anh ta lại đối xử với tôi như vậy?
Quản gia đã chứng kiến sự trưởng thành của Cầm Du từ nhỏ đến lớn. Không những vậy, khi cô gả cho Giang Niên, ông cũng xin đi theo để chăm sóc cho cô. Có thể nói, quản gia chẳng khác gì một người ba thứ 2 luôn quan tâm chăm sóc cô mọi lúc mọi nơi cả.
Thấy Cầm Du đau lòng như vậy, quản gia cũng chỉ bất lực thở dài. Trước mặt người khác, Cầm Du lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn, là một người phụ nữ mạnh mẽ không hề sợ hãi trước tất cả mọi chuyện. Nhưng, chỉ có khi nào ở một mình, Cầm Du mới bộc lộ ra một con người yếu đuối bên trong mình. Năm nay cô 25 tuổi, vẫn còn khá trẻ… Làm sao có thể chấp nhận được sự thật là chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ chứ?
- Phu nhân, cô rất tốt. Là Giang tổng bị mù nên mới không thấy điều đó.
Cầm Du nghe vậy thì cảm giác có chút an ủi. Cô cầm khăn tay lau đi nước mắt. Ánh mắt bắt đầu trở lên kiên định hơn.
Cô đã rất nhẫn nhịn rồi. Cô đã từng gặp Lý Tiểu Mân đó khi cô ta bắt đầu mới quen Giang Niên. Chỉ có mới quen mà cô ta đã ra oai, thậm chí còn thường xuyên gửi hình hai người họ hẹn hò cho cô. Cầm Du vẫn có hi vọng Giang Niên sẽ chơi chán rồi quay về nên cô đã không chấp. Nhưng cho đến hôm đó, Lý Tiểu Mân chính thức hẹn gặp mặt cô, cô ta đã đưa cho Cầm Du một tờ giấy xét nghiệm nói rằng cô ta đã mang thai con của Giang Niên rồi.
Trong khoảnh khắc đó, Cầm Du đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Cô biết cô và Giang Niên sẽ không thể nào tiến thêm một bước nữa. Cô và hắn đến đây kết thúc thật rồi.
Chỉ tiếc rằng, cô là một con người thù dai. Hai người họ đã làm gì với cô, nhất định cô sẽ trả lại gấp bội. Trước khi ly hôn với Giang Niên, cô sẽ thu thập tất cả bằng chứng mà hắn nɠɵạı ŧìиɧ đem ra công khai. Không những thế, cô muốn phần lớn tài sản của hắn. Nếu đem chia đôi thì quá lời cho hắn và Lý Tiểu Mân kia rồi.
- Quản gia, ông giúp tôi chuẩn bị vài thứ. Vào phiên toàn sắp tới, tôi muốn cùng Giang Niên ly hôn, cắt đứt tất cả với anh ta!
***
Hôm đó, sau khi Giang Niên xuất viện thì hắn nhận được thư thông báo từ luật sư gửi đến. Có vẻ như Lý Tiểu Mân cũng nhìn thấy điều này, cô ta liền nhanh chóng nắm lấy tay của Giang Niên mà nói.
- Cũng tại em nên anh mới lâm vào hoàn cảnh này…
- Không phải do em. Có vẻ như Cầm Du đã đồng ý ly hôn rồi. Nhưng anh sợ bên phía cô ta đã thu thập đủ bằng chứng anh và em qua lại với nhau trong khi anh và cô ta vẫn là vợ chồng. Số tiền bồi thường nhất định không nhỏ đâu…
Nghĩ đến đây, Lý Tiểu Mân bất giác nắm chặt tay lại. Lần trước, cô ta bị Cầm Du chơi một vố rất đau. Không những vậy, Cầm Du còn gọi điện cho ba mẹ của Giang Niên khóa hết thẻ của hắn lại. Vì để cho Giang Niên xuất viện, cô ta đã phải đi vay mượn bạn bè một số tiền lớn. Cô ta tính sau khi Giang Niên ly hôn thì sẽ lấy tiền của hắn đi trả nợ, đù đắp sau. Thật không ngờ, Cầm Du lại có thể nghĩ ra cách này hòng lấy đi số tiền lớn sau vụ ly hôn.
Mặc dù Lý Tiểu Mân đã nảy ra sát ý nhưng cô ta nhanh chóng tỏ ra đáng thương rồi ghé tai của Giang Niên nói nhỏ gì đó.
Mục tiêu của cô ta chính là vừa khiến cho cho Giang Niên ly hôn, vừa không chia tài sản cho Cầm Du, một xu cũng đừng hòng có được.
Đúng ngày hẹn, vốn Cầm Du định đến thẳng tòa án nhưng Giang Niên lại gọi điện bảo cô qua đón hắn, nếu không thì hắn nhất định sẽ không đến. Hết cách, Cầm Du đành bảo lái xe đến điểm hẹn mà Giang Niên gửi. Tuy nhiên khi đến nơi, Cầm Du lại vô cùng không vui khi có sự góp mặt của Lý Tiểu Mân đang ở đó.
- Sao đây? Đi làm thủ tục ly hôn mà còn muốn dẫn theo tình nhân à? Muốn công khai luôn sao?
Giang Niên thì nghe xong, tức giận hừ lạnh một cái. Còn Lý Tiểu Mân thì tiến tới vội nắm lấy tay cô bắt đầu diễn kịch.
- Cầm Du, tôi xin cô… Đứa bé trong bụng tôi vô tội… Cô làm gì tôi cũng được, chỉ mong cô hãy tha cho con tôi… Tôi xin cô..
- Lý Tiểu Mân, cô điên cái gì thế? Mau buông tay tôi ra!
Cầm Du tính đẩy Lý Tiểu Mân ra, ai ngờ cô ta hét lên một tiếng thất thanh, sau đó tính ngã ra đường lớn. Nhưng, Cầm Du phản ứng cực nhanh. Vậy nên, cô vội vàng nắm chặt lấy cổ tay của Lý Tiểu Mân, xoay một vòng khiến cô ta ngã vào lòng của Giang Niên, còn cô thì lùi lại ra giữa đường. Đúng lúc này có một chiếc xe đen lao đến, tài xế không kịp đạp chân phanh nên chiếc xe đâm thẳng vào Cầm Du.
Lý Tiểu Mân sợ đến mức chân tay run rẩy. Khi cô ta chạy đến thì thấy Cầm Du đang nằm dưới đất, cả người bê bết máu. Chợt, Cầm Du vươn tay ra, nắm chặt lấy cổ tay của Lý Tiểu Mân, khóe miệng hơi cong lên, thều thào nói nhỏ chỉ có 2 người nghe thấy.
- Muốn… Hại… Tôi? Đợi… Đến… Kiếp… Sau đi… Dù tôi chết… Cũng sẽ khiến… Cô và… Anh ta không thể… Toại nguyện… Bên nhau đâu…