- Chồng... anh đang nɠɵạı ŧìиɧ đúng không?
Giang Niên đang cầm tập tài liệu, lập tức khựng người, buông tập tài liệu trên tay xuống nhìn chằm Cầm Du mà chất vấn.
- Sao cô lại biết?
Đúng vậy, hắn không phủ nhận đã nɠɵạı ŧìиɧ mà còn hỏi ngược lại cô. Quả nhiên, bấy lâu nay cô bị mù thật rồi.
- Hôm nay, tình nhân của anh đã đến tìm em. Cô ta nói cô ta mang thai. Bảo em hãy kí vào đơn ly hôn... Cô ta sẽ bồi thường cho em một khoản tiền lớn sống hết cả cuộc đời.
Chỉ biết lúc đó, Giang Niên trầm ngâm rồi quay người lại, lạnh lùng buông một câu.
- Nếu cô ấy mang thai rồi thì cô kí giấy ly hôn đi!
Cầm Du nghe xong thì nắm chặt bàn tay lại, nhướng mày, ánh mắt lộ rõ sự tức giận nhưng bề ngoài vẫn cố trấn tĩnh.
Hai con người này cũng nắm trò. Một tiểu tam tự cao tự đại đã không biết xấu hổ cướp chồng người ta mà còn đem một đống tiền, đập vào mặt cô bảo cô hãy ly hôn. Thật nực cười, với số tiền đó... Làm sao có thể đủ cho cô chứ?
- Anh tưởng em sẽ nhận số tiền đó sao? Đối với em, cái giá này chưa đủ!
- Cô vẫn còn cố chấp sao? Cô phải nhớ một điều rằng... Tôi sẽ không bao giờ yêu cô!
- Vậy tại sao anh lại lấy em?
- Vì... Ba tôi muốn vậy!
- Thì suy ra anh cũng chỉ là thằng đàn ông ngu dốt không có chính kiến mà thôi. Lần đó, em cứ tưởng sự dịu dàng của anh đối với em là thật lòng.
Cầm Du nở nụ cười nhạt, sau đó quay người đi, tiện thể nói thêm một câu.
- Anh và cô ta lừa gạt em như vậy, làm sao em có thể chấp nhận chứ? Em không ly hôn đâu. Hai người cứ tiếp tục trò mèo mả gà đồng vụиɠ ŧяộʍ cùng nhau đi. Tốt nhất đừng để người ngoài biết, nếu không... Em sợ rằng thanh danh của anh sẽ bị hủy đấy.
- -------
- Phu nhân! Giang tổng bị tai nạn giao thông, giờ trong tình trạng nguy kịch!
Nghe được tin dữ, chiếc điện thoại trên tay Cầm Du suýt rơi xuống đất. Không nghĩ ngợi nhiều, cô vội vàng đi tới bệnh viện cùng với quản gia xem xét tình hình.
Khi Cầm Du tới nơi, đúng lúc Giang Niên được đưa vào phòng cấp cứu. Cô vội túm lấy áo của một bác sĩ theo sau hỏi.
- Bác sĩ, chồng tôi sao rồi?
- Giang tổng bị trấn thương nặng, mất máu quá nhiều. Vả lại, chúng tôi vừa phát hiện ra anh ấy bị bệnh tim... E rằng, trong trường hợp xấu nhất phải tìm một người hiến tim phù hợp mới giữ được mạng sống...
Câu nói như sét đánh ngang tai Cầm Du. Giang Niên bị bệnh tim sao? Vì cái gì mà từ trước đến giờ cô không hề hay biết điều này? Là hắn che giấu quá kỹ hay là chính hắn cũng không biết?
- Bác sĩ, phiền các anh cố gắng cứu chữa cho chồng tôi.
Bác sĩ nhìn cô, gật đầu kiên định.
- Phu nhân cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Cầm Du nhìn theo cánh cửa phòng phẫu thuật khép lại thì thất thần đứng đó.
Lát sau, có hai cô gái vội vàng chạy đến, một trong số đó ôm cái bụng hơi nhô ra của mình chính là tình nhân của Giang Niên. Thấy Cầm Du, cô ta lập tức nắm lấy tay cô mà lo lắng hỏi dồn dập.
- Giang Niên... Anh ấy sao rồi? Anh ấy có chuyện gì không?
Cầm Du hơi nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu gỡ tay của người phụ nữ này ra. Nhưng thật không ngờ, cô ta lại ngã xuống đất. Người bạn của cô ta trông thấy vậy thì tỏ ra bất bình, liền tiến tới đỡ lấy bạn mình đứng dậy.
- Cầm Du! Cô đúng là quá đáng! Cô biết Tiểu Mân mang thai con của Giang Niên mà vẫn cố ý đẩy ngã. Cô...
Cái loại logic gì đây? Là tự Lý Tiểu Mân tự ngã mà lại đổ cho cô đẩy cô ta?
Nghĩ đến cảnh Giang Niên và Lý Tiêu Mân ở bên ngoài ân ái với nhau, Cầm Du cảm thấy tức hết cả l*иg ngực. Cô bước đến trước mặt của Lý Tiểu Mân, bình thản hỏi.
- Cô yêu chồng tôi đến vậy sao?
Lý Tiểu Mân không do dự trả lời.
- Đúng. Tôi yêu Giang Niên! Không có anh ấy, tôi sẽ không sống nổi...
Chỉ nghe đến đây, Cầm Du cảm thấy vô cùng hài lòng. Cô nhìn Lý Tiểu Mân, nở nụ cười bí hiểm.
- Bác sĩ nói anh ta bị bệnh tim. Cô yêu anh ta như vậy, chi bằng thử hiến tim cho anh ta đi. Hoặc là... Nếu anh ta không qua khỏi, chết cùng anh ta cũng được. Tôi là người rất rộng lượng nên sẽ thành toàn cho 2 người.