Tề Văn Quân lật xe, lật ngược triệt để, danh tiếng dùng tài khoản nặc danh trên diễn đàn bị đưa ra ánh sáng không một tầng dư thừa.
Đầu tiên là vừa mới nhập học đã lấy tài khoản nặc danh dùng bức ảnh của Lạc Yếm khen anh đẹp trai, muốn có được anh.
Sau đó giả mạo tai tiếng gán lên người Lạc Yếm cùng Hề Nịnh.
Sau đó mỗi bài đăng đều có quan hệ tới Hề Nịnh, châm ngòi thổi gió, thậm chí thời gian đăng bài kia, cô ta còn giả bộ cùng Hề Nịnh làm bạn tốt, còn làm bộ muốn Hề Nịnh đi WC cùng.
Một học sinh vừa mới vào học hơn nửa tháng lại có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả giáo viên cũng kinh động.
Nhưng so với những người khác, bạn học trong lớp càng tức giận hơn.
“Lúc trước cũng không nói như vậy trong bài đăng.” Nữ sinh tóc ngắn khoảng thời gian trước chỉ vào mặt Hề Nịnh mắng mỏ, tức giận đến mức dậm chân, “Mệt tôi còn thực lòng giúp cậu nói, cuối cùng lại cùng tôi diễn bạch liên hoa?”
Tề Văn Quân không nghĩ tới tài khoản nặc danh trên diễn đàn cũng có thể bị lộ ra, lúc ấy cả người cô ta choáng váng, lắp bắp giải thích, “Không phải, không phải như thế.”
Nữ sinh tóc ngắn đem điện thoại quăng đến trước mặt cô ta, “Vậy cậu nói xem, bài đăng này không phải do cậu đăng sao? Bằng chứng người ta cũng đã đưa ra đầy đủ!”
Trong mắt Tề Văn Quân lập tức tràn ngập nước mắt, đáng thương nhìn mọi người xung quanh, mưa toan có một người giúp cô ta nói chuyện.
Đáng tiếc, mọi người sau khi nhìn thấu cô ta, tất cả đều lựa chọn tránh đi tầm mắt.
Thậm chí mấy nam sinh lúc trước nói mấy lời không tốt với Hề Nịnh, cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu, đi tới bên cạnh Hề Nịnh xin lỗi.
“Hiểu lầm cậu cùng bạn trai, xin lỗi.”
Hề Nịnh vội vàng lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, nhưng bài đăng cái gì cũng làm sáng tỏ, chỉ có tin đồn bạn trai là không làm sáng tỏ.
Không cần nghĩ, khẳng định là ý của Lạc Yếm.
Hề Nịnh trứng không chọi được đá, chỉ có thể chấp nhận.
Buổi chiều Tề Văn Quân không học, bị giáo viên gọi lên văn phòng nói chuyện, nghe ý tứ của Bành Tầm, còn gọi phụ huynh tới.
“Tớ đoán cậu ấy đổi lớp hoặc chuyển trường.” Bành Tầm suy đoán nói.
“Vì sao?” Hề Nịnh tò mò nhìn về phía cậu.
Bành Tầm nói: “Cậu nghĩ xem, cậu ấy là một người sĩ diện như vậy, không sợ bị Lạc Yếm chọc thủng tâm tư cũng phải đem cậu kéo xuống nước, sao có thể chịu được những người khác nhìn mình chỉ chỉ trỏ trỏ. Hơn nữa tớ cảm thấy, người giống như cậu ấy, không có năng lực gì nhưng lại hưởng thụ cảm giác được người khác vây quanh, hiện tại biến thành bị người ta nhìn thấy tránh còn không kịp, khẳng định không muốn ở lại đây.”
Hề Nịnh nghĩ nghĩ, thế nhưng cảm thấy cậu nói rất có đạo lý, không thể phản bác.
Tiết thể dục buổi chiều, Bành Tầm mang đến tin tức mới nhất, “Tề Văn Quân được mẹ đưa về nhà.”
Hề Nịnh chạy bộ mệt muốn chết đi sống lại ngồi ở sân thể dục, khó hiểu nhìn về phía cậu, “Cậu đào được tin tức này ở đâu?”
Vẻ mặt Bành Tầm cao thâm khó đoán nói: “Bí mât không thể tiết lộ.”
Sau đó cậu ha ha chạy đi.
Nửa tiết tiếp theo tự do hoạt động, chỉ cần tập hợp trước khi buổi học kết thúc là được.
Hề Nịnh ở bên cạnh sân thể dục ngồi trong chốc lát, nghỉ ngơi đủ rồi, đứng dậy chuẩn bị đi đến căn tin mua nước uống.
Cách sân thể dục không xa có một căn tin, đang trong thời gian học nên không có nhiều người.
Hề Nịnh cầm chai nước khoáng nhiệt độ bình thường thanh toán tiền, đi ra liền đυ.ng phải một người.
“A, xin lỗi.” Hề Nịnh nghiêng người tránh ra, cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy giày thể thao màu trắng của đối phương.
Đối phương không đi, dừng ở trước mặt cô, Hề Nịnh mờ mịt ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt vẫn luôn mang ý cười của hoàng tử vườn trường kia.
“Thật trùng hợp, lại gặp nhau.” Ôn Phái cười nói.