Dạ Nguyệt vẫn ngơ ngác nhìn nữ tử trước mặt, nàng không cần nghĩ cũng biết chính mình hiện tại rất ngu ngốc, nhưng quả thực đôi mắt của nàng không tài nào di chuyển khỏi người nữ nhân này.
Hiên Viên Thần Nhi im lặng chờ đợi Dạ Nguyệt mở miệng, biểu tình trên mặt vẫn như cũ thản nhiên, bình tĩnh hoàn toàn không chút nóng nảy, gấp gáp tựa như trên đời này không gì có thể khiến nàng động dung.
Tử Diễm ngồi dưới đất hết nhìn Dạ Nguyệt lại quay sang chớp chớp mắt nhìn Hiên Viên Thần Nhi, thấy nàng không phản ứng liền ngờ nghệch quay sang Dạ Nguyệt, chủ nhân của nó cũng không để ý tới nó, nó chỉ đành mở to hai mắt tròn xoe vô tội nhìn sang nữ nhân xinh đẹp bên cạnh.
Cái đầu nhỏ của Tử Diễm liên tục hoạt động hết công suất, hết nhìn qua trái lại nhìn sang phải.
"Quân Dạ Nguyệt" Dạ Nguyệt cuối cùng cũng thoát khỏi ma lực của người đối diện, nàng lạnh lùng nhắm mắt trả lời câu hỏi của Hiên Viên Thần Nhi.
Hiên Viên Thần Nhi im lặng, ở giới ngọc trăm vạn năm, thời gian lâu như vậy nàng đã quen một mình, cùng người khác giao tiếp nàng có chút không thích ứng được. Huống chi tính cách nàng vốn lạnh nhạt, không thích nhiều lời.
Không khí bỗng chốc im lặng, cả hai người đều không ai tình nguyện mở miệng. Cho đến khi tiểu hắc xà chịu không nổi nữa, há miệng cắn nhẹ lên tay Dạ Nguyệt.
Quân Dạ Nguyệt nhíu mày nhìn nó, nó mở hai mắt tròn xoe vô tội nhìn nàng, sau đó lại liếc liếc sang Hiên Viên Thần Nhi.
Dạ Nguyệt đối với cử động của Tử Diễm cũng hiểu đôi chút, mặc dù không tình nguyện nhưng dù sao người ta cũng cứu nàng. Nàng nợ người ta một mạng, hạ giọng trước cũng là lẽ đương nhiên.
"Đa tạ. Nơi này là đâu?" Mặc dù biết phải nhẹ giọng với người ta, nhưng tính cách lạnh lùng quen thuộc khiến Quân Dạ chỉ nói được vài chữ ít ỏi.
Tử Diễm liếc nàng, trong lòng tức giận thầm mắng: chủ nhân ngu ngốc!
"Giới ngọc." Hiên Viên Thần Nhi trả lời vẻn vẹn chỉ có hai chữ khiến hai chủ tớ Quân Dạ Nguyệt đưa mắt nhìn nhau.
Thông minh như Hiên Viên Thần Nhi tự nhiên biết nàng không hiểu mình nói cái gì. Nhưng nàng cũng không có đi giải thích mà ngược lại nhấc chân đi ra bên ngoài, trước khi đi chỉ để lại một câu: "Tự mình tìm hiểu đi."
Quân Dạ Nguyệt nhìn bóng lưng tang thương, tiêu đìu của bạch y nữ tử, đứng giữa thế gian quanh nàng dường như có tầng tầng lớp lớp phòng hộ bao bọc lấy nàng, ngăn cách nàng với vô thường của nhân thế, tựa như sinh ra nàng vốn dĩ không thuộc về bất cứ thứ gì. Chỉ một mình nàng, duy ngã độc lập.
Dạ Nguyệt lần nữa bị những suy nghĩ trong đầu lôi kéo, bóng lưng của nàng thật giống với nữ tử trong giấc mơ mà nàng đã từng mơ. Không biết có phải ảo giác không, Dạ Nguyệt chỉ nhìn thấy hai bóng người dần dần trùng lấp lên nhau biến thành một.
Tử Diễm cũng không lộn xộn, nó ngồi yên nhìn chủ nhân chính mình thất thần, trong lòng không khỏi cười trêu chủ nhân "mê gái."
Cũng không biết có phải do tác dụng của Huyết Chu Quả hay cái gì khác mà cơ thể Dạ Nguyệt hồi phục rất nhanh.
Trừ lần đầu tiên gặp mặt, Hiên Viên Thần Nhi chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa, thức ăn của Dạ Nguyệt đều là Tử Diễm mang về.
Dạ Nguyệt cũng không quá để ý, nàng từ trên giường ngồi dậy, nàng muốn tìm hiểu chính mình đang ở nơi nào, Giới ngọc mà Hiên Viên Thần Nhi nói, rốt cuộc là chỗ nào.
Tử Diễm cũng uốn éo thân mình theo sau chân nàng, Dạ Nguyệt đi đến ngoài cửa thì dừng bước, phản chiếu bên trong đôi hắc đồng lạnh lùng là một mảnh trời hoa đỏ rực màu lửa cháy, xinh đẹp nhưng lại nhuốm màu bi thương.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp bỉ ngạn đỏ rực, Dạ Nguyệt nhìn thấy bóng dáng tang thương, cô độc đứng giữa biển hoa. Một cơn gió thoảng qua, mái tóc bạch kim sau lưng bay tán loạn, nàng thân thể gầy yếu vẫn như cũ đứng tại chỗ bất di bất dịch. Cảnh tượng này khiến Dạ Nguyệt bất tri bất giác có một loại xung động muốn đi tới ôm lấy nàng.
Cũng ngay lúc đó, Hiên Viên Thần Nhi xoay người, khoảnh khắc người kia quay đầu, Quân Dạ Nguyệt cả đời đã chú định vạn kiếp bất phục. Ngọc lệ từ tinh xảo dung nhan chảy xuống, tâm nàng như bị ai nhéo.
Bỉ Ngạn hoa khai, khai bỉ ngạn
Ngàn năm hoa nở, ngàn năm tàn
Có hoa không lá, có lá không hoa.
Hoa chờ một người, yêu tận tâm can.
Duyên phận trái ngang, đời đời lỡ dở.
Số mệnh sắp đặt, vạn kiếp chẳng nên duyên...
Hiên Viên Thần Nhi nhìn thấy Dạ Nguyệt, hoàn toàn không một chút kinh ngạc, thần tình vẫn lạnh nhạt tựa như người khi nãy rơi lệ không phải là nàng.
Dạ Nguyệt im lặng xoay người, nàng đột nhiên không muốn nhìn thấy nữ tử này, bởi vì mỗi lần nhìn thấy Hiên Viên Thần Nhi cảm xúc trong lòng nàng đều rất không an ổn.
Đối với một sát thủ, trong tình huống cảm xúc bị dao động, nếu không thể điều chỉnh kịp thời thì rất dễ dàng sẽ bị người gϊếŧ chết. Mà hiện tại chính nàng cũng không biết cảm xúc của chính mình vì sao lại như vậy thì làm sao có thể điều chỉnh được a.
"Đã đến sao còn muốn đi?" Hiên Viên Thần Nhi nhìn nàng, ánh mắt trong suốt không xen lẫn bất kỳ tạp chất nào. Thật ra từ lúc Quân Dạ Nguyệt bước xuống giường nàng đã cảm nhận được, nhưng nàng cũng không quan tâm lắm, Quân Dạ Nguyệt đối với nàng nhiều lắm chỉ là người qua đường.
Dạ Nguyệt nhắm mắt sau đó xoay người, nàng mở mắt ra lại biến thành bộ dáng lạnh lùng ban đầu: "Tìm ta?"
"Giới ngọc chính là một loại không gian tách biệt với thế giới bên ngoài, cảnh tượng trong không gian thay đổi tuỳ thuộc vào ý muốn của chủ nhân giới ngọc. Bởi vì là không gian riêng, cho nên khi ở nơi này người khác muốn tìm ngươi cũng tìm không được. Còn nữa, ở nơi này, thời gian so với bên ngoài trôi qua không giống nhau. Ví dụ ngươi ở nơi này tu luyện một ngày thì bên ngoài chỉ là một buổi sáng." Hiên Viên Thần Nhi nhìn Dạ Nguyệt, lạnh nhạt giải thích cho nàng.
"Vì sao cứu ta?" Quân Dạ Nguyệt nhìn chằm chằm Hiên Viên Thần Nhi, nàng đương nhiên sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng nàng ta cứu nàng là vì thương hại.
Hiên Viên Thần Nhi hơi mỉm cười, không hiểu sao Dạ Nguyệt có chút không thích nhìn nàng cười như vậy, bở vì không phải là xuất phát từ nội tâm của nàng.
"Ta nhìn ra được mệnh cách của các ngươi không thuộc về thế giới này, cả ngươi lẫn nó rất có thể sẽ thay đổi cả Huyễn Thiên đại lục" Hiên Viên Thần Nhi không nóng không lạnh nhìn Dạ Nguyệt sau đó lại nhìn Tử Diễm
Thời điểm nàng bị nhốt nơi này, câu nói của người đó vẫn văng vẳng bên tai nàng: "Vạn năm sau, người có mệnh cách dị biến chính là người có khả năng cởi bỏ phong ấn cho ngươi cũng là người thay đổi vận mệnh Huyễn Thiên đại lục. Người này là duyên cũng là kiếp của ngươi, mọi chuyện hãy cứ tuỳ tâm."
Hiên Viên Thần Nhi cũng không quan tâm lắm lời này, vạn năm trước vì nàng mà sai lầm nối tiếp sai lầm, khiến sinh linh đồ thán, thế gian khổ nạn. Tội lỗi của nàng quá nhiều, chỉ có thể ở nơi cô độc trôi qua, sám hối tội nghiệp của chính mình.
Thời gian thoáng chốc liền trôi qua vạn năm, cô độc vạn năm không người làm bạn sớm đã thành thói quen đối với Hiên Viên Thần Nhi, nhưng lại không nghĩ tới cuộc sống của nàng thoáng chốc lại bị nữ tử này phá vỡ.
Thật sự có duyên, người này bị thương rất nặng rơi xuống nước, máu của nàng đúng lúc lại rơi trúng giới ngọc, khiến cho giới ngọc đem nàng lẫn khế ước thú của nàng hút đi vào.
Bị thương nặng như vậy, người này nếu không phải gặp được chính mình, thì có lẽ nàng đã mất mạng từ lâu. Chỉ có điều khiến Hiên Viên Thần Nhi thú vị chính là mệnh cách của người này hoàn toàn bị che phủ khiến nàng vô pháp nhìn tới người này là ai. Cũng bởi vì như vậy nàng mới quyết định sẽ cứu nàng ta.
Lần đầu tiên cùng nàng đối diện, Hiên Viên Thần Nhi đối với nàng chỉ có một nhận định, người này lạnh lùng thì trong xương mà ra, nhìn đôi mắt của nàng, rõ ràng là hàn lạnh thấu xương nhưng Hiên Viên Thần Nhi lại cảm thấy nó rất trong suốt, hoàn toàn không nhiễm bất kỳ tạp chất nào.
Thời điểm nàng thốt ra ba chữ "Quân Dạ Nguyệt" Hiên Viên Thần Nhi đã lặng lẽ khắc ba chữ này vào trong đáy lòng. Vận mệnh quả thật thích trêu người, nàng rõ ràng đã một lòng muốn an tĩnh, cô độc đời đời kiếp kiếp ở nơi này chuộc lại lỗi lầm. Nhưng xem ra hiện tại muốn tránh cũng tránh không thoát, như vậy cứ thuận theo tự nhiên đi thôi.
Dạ Nguyệt im lặng, nàng đang suy đoán lời Hiên Viên Thần Nhi vừa nói, nàng không phải người thế giới này là thật, không nghĩ đến Tử Diễm cũng như vậy. Còn nữa, thay đổi Huyễn Thiên đại lục sao? Nghe ra có chút hoang đường, nhưng cũng có thể suy nghĩ một chút.
"Không cần đi suy đoán lời nói của ta. Nhớ rõ điều này, ta muốn cùng ngươi làm giao dịch." Hiên Viên Thần Nhi lạnh nhạt nhìn Quân Dạ Nguyệt, nàng không thích vòng vo vào thẳng vấn đề vẫn tốt hơn.
Dạ nguyệt cong môi mỉm cười, rất thú vị nàng rất thích, trao đổi sao?: "Ngươi muốn làm giao dịch ra sao?"
"Ngươi giúp ta tìm Ngũ Linh châu giải phong ấn, ta giúp ngươi có được sức mạnh." Lời đề nghị của Hiên Viên Thần Nhi rất đơn giản nhưng đúng thứ Dạ Nguyệt đang cần. Nàng không muốn chính mình lần nữa yếu ớt như con kiến hôi tuỳ người chà đạp.
Dạ Nguyệt vẫn chưa quên Diệp Linh chết như thế nào, cho dù nàng không biểu hiện ra, nhưng nỗi đau này vẫn dai dẳng trong lòng nàng. Bởi vì nàng yếu, nên ngay cả người thân của mình cũng không bảo vệ được, bởi vì nàng yếu nên ngay cả trả thù nàng cũng làm không được, còn suýt nữa đánh mất mạng của chính mình.
"Được, ta đồng ý." Dạ Nguyệt vươn tay đến trước mặt Hiên Viên Thần Nhi, nàng không có lựa chọn, đây là lựa chọn tốt nhất.
Hiên Viên Thần Nhi khẽ gật nhẹ nhàng nắm lấy tay Dạ Nguyệt, đây là vận mệnh nàng sẽ không chối bỏ.