Toàn Thế Giới Van Xin Tôi Làm Người Tốt

Chương 14: Trò chơi ghép hình (2)

Tả Thanh lấy chìa khoá mở cửa thăm hộp, thấy bên trong có một cái nút màu đỏ.

Cô nhẹ nhàng ấn nó một cái, dòng nước lập tức "ào ào" rơi xuống từ trên trần nhà.

Nó không chỉ dập tắt ngọn lửa mà còn khiến Tả Thanh ướt như chuột lột.

Bởi vì toàn bộ căn phòng đều bị nước xối, cô lo sợ chìa khóa sẽ bị trôi đi, vậy nên vội vàng chạy qua lấy nó.

Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa vụt tắt, nước cũng ngừng chảy.

"Cạch" một tiếng, cánh cửa màu đỏ nhẹ nhàng mở ra.

Tả Thanh tức muốn chết, cả người ướt đẫm, phồng má rời khỏi căn phòng.

Bùi Tu đã ở bên ngoài, thấy cô đi ra có chút kinh ngạc. Anh nhanh chóng cởϊ qυầи áo rồi khoác chúng lên người cô: "Không sao chứ? Chúng ta mau chóng trở về một chuyến kiếm gì đó lau khô nước trên người đã."

Tả Thanh ừ một tiếng, cúi đầu trở về, đi được vài bước thì quay đầu nhìn Bùi Tu, hơi hé miệng như muốn nói gì đó.

Bùi Tu nhướng mày chờ cô nói chuyện.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô lên tiếng khen ngợi: "Dáng người của anh không tệ."

"..." Bùi Tu đỡ trán: "Tôi còn tưởng cô sẽ nói cảm ơn!"

Tả Thanh tiếp tục đi về phía trước, miệng nói: "Không đâu, tôi không biết lễ phép là gì."

【 Bão bình luận 】: Cười chết mất, nhỏ này vừa hài hước lại vừa gợi đòn ha ha ha ha.

【 Bão bình luận 】: Tuy tui bất lịch sự nhưng tui rất thẳng thắn nha.

【 Bão bình luận 】: Ha ha ha ha đừng để ý cái đó nữa, nhanh xem cơ bụng kìa!! Chảy nước miếng.jpg

【 Bão bình luận 】: Mấy năm trước ảnh đặc biệt luyện tập để quay một bộ phim điều tra tội phạm. Không hiểu sao một người cực kỳ nỗ lực như ảnh lại có thể phạm tội gϊếŧ người được nhỉ?

Hai người quay về phòng, Bùi Tu kéo ga giường giúp Tả Thanh lau tóc. Sau đó anh đi vào phòng của đầu trọc, đóng cửa không biết làm gì trong đó.

Chờ Tả Thanh lau khô tóc, anh cũng mở cửa đi ra, trên tay cầm theo một bộ quần áo.

Anh đưa nó cho Tả Thanh: "Cô thay cái này đi. Đồ trên người những thi thể khác đều dính đầy máu, không thể mặc được nữa, tôi chỉ có thể lột đồ của đầu trọc mà thôi."

Tả Thanh ra vẻ chán ghét: "Eo ơi, tôi không cần đâu, thật ghê tởm!"

Bùi Tu nghi hoặc: "Sao cô dùng quần áo của tôi lại không chê ghê tởm?"

Tả Thanh đáp lại vô cùng đương nhiên: "Hắn xấu, anh đẹp."

【 Bão bình luận 】: Hôm nay tôi sẽ cười đến chết ở trong phòng phát sóng trực tiếp này, đừng ai ngăn cản tôi.

【 Bão bình luận 】: Ha ha ha ha lột đồ của người ta còn chê người ta xấu.

【 Quà tặng 】: Bạn nhận được phiếu đặc xá x1

Bùi Tu bất đắc dĩ nói: "Tôi thấy quần áo của mình cũng hơi ướt, nếu cô không chê, vậy tôi mặc của anh ta cũng được."

"Okay." Tả Thanh hít hít cái mũi, đi vào phòng trống thay đồ.

Quần áo trên người bọn họ đều do nhà tù cung cấp, tuy kiểu dáng giống nhau nhưng kích cỡ lại bất đồng..

Đồ của Bùi Tu quá rộng so với cô, hơn nữa mái tóc ướt đẫm, cả người vừa nhỏ bé lại yếu đuối, trông cô hệt như một con thỏ trắng nhỏ vô hại.

Hai người lại đợi thêm vài phút, cuối cùng cũng thấy xăm tay đi ra.

Rốt cuộc cũng lấy được ba chiếc chìa khoá.

Ngay khi cắm chìa khoá vào lỗ mà không cần vặn, cánh cửa lập tức phát ra tiếng ma sát ầm ĩ, sau một hồi nó cũng chậm rãi mở ra.

Mà đằng sau nó lại là một căn phòng khác, đối diện vẫn là một cánh cửa đóng chặt.

Lúc này, căn phòng trống rỗng không bày gì nhiều.

Nhưng hai phần ba của bức tường bên phải... là một khung kim loại trống rỗng dùng để chơi xếp hình.

Những mảnh ghép nho nhỏ chất đầy ở trên mặt đất như một toà núi nhỏ, vừa mới nhìn thấy đã khiến người ta nhức nhức cái đầu!

Đáng sợ hơn chính là, trên khung của trò chơi ghép hình có viết một câu: Hoàn thành trò chơi ghép hình để lấy chìa khoá.

Bùi Tu xem xét xung quanh, sau đó tiến lên dùng khớp xương gõ nhẹ lên khung kim loại, cau mày nói: "Có thể chìa khóa nằm ở đằng sau."

Khung của trò chơi ghép hình không hề chiếm cứ toàn bộ bức tường, rất có khả năng nó có thể di chuyển được.

Người đàn ông xăm tay nói: "Hay là chúng ta phá nó?"

Bùi Tu lắc đầu: "Đây là kim loại, e là không dễ dàng phá được. Nếu khiến khung kim loại biến dạng, chúng ta có muốn quay lại ghép hình cũng không còn cơ hội, chỉ có thể chết tại chỗ này."

"Nhưng nhiều mảnh ghép như vậy, cho dù ba người chúng ta cùng nhau hành động cũng rất khó để hoàn thành! Đừng quên thời gian của chúng ta có hạn, ban ngày chúng ta cũng chỉ có ba tiếng, hôm nay đã tốn mấy chục phút rồi!"

Hôm nay đã là ngày thứ sáu.

Biết đâu sau này còn có trạm kiểm soát nào đó tốn thời gian và công sức hơn đang chờ bọn họ thì sao?

"Vậy thì đừng lảm nhảm nữa."

Tả Thanh liếc nhìn người đàn ông xăm tay một cái, nhàn nhạt nói: "Thay vì đứng đây nói chuyện, chi bằng vừa ghép hình vừa suy nghĩ biện pháp."

Bùi Tu ngồi xổm xuống kiểm tra trò chơi ghép hình.

Anh ngẩng đầu lên nói: "Có hơi rắc rối, trò chơi ghép hình này không hề chia theo chữ cái. Chúng ta chỉ có thể phân biệt bằng màu sắc, sau đó ghép chúng lại."

Tuy có rất nhiều mảnh ghép, nhưng ba người cùng nhau cố gắng, vẫn có thể hoàn thành trò chơi này trong vòng hai ngày.

Nhưng anh không dám nói ra điều này, sợ khiến xăm tay hoảng loạn tinh thần.

Mặc kệ phía sau còn trạm kiểm soát nào không, bọn họ vẫn phải nỗ lực hoàn thành thử thách chứ không phải bỏ cuộc ở chỗ này.

Ngay sau đó ba người lập tức hành động, bắt đầu công việc vừa nhạt nhẽo lại khô khan này.

Cửa ải này đòi hỏi bọn họ phải cực kỳ kiên nhẫn, lặp đi lặp lại những hành động vừa dài dòng lại phức tạp.

Trong lúc phân loại màu sắc, Tả Thanh cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời. Cô nhịn không được ngáp ngắn ngáp dài mấy cái, nước mắt tràn ra khoé mắt.

Ba người ngồi xổm đến mệt, bèn xếp bằng ngồi trên mặt đất, không nói tiếng nào nỗ lực phân màu mảnh ghép.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng hoàn thành bước công tác đầu tiên.

Xăm tay đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, oán trách nói: "Tại sao ba chúng ta ở chỗ này mệt chết đi sống lại, còn đầu trọc kia lại nằm trong phòng ngồi mát ăn bát vàng?"

Tả Thanh cười, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Vậy anh gϊếŧ hắn luôn đi."

【 Bão bình luận 】: Sao tôi thấy giọng điệu của cổ không giống nói chơi, cứ như đang cổ vũ hắn ta đi gϊếŧ đầu...

【 Bão bình luận 】: Làm ơn xóa mấy từ giống vậy đi.

【 Bão bình luận 】: Tôi thấy cổ giống như không muốn được thả ra á, biểu hiện không tốt tí nào, toàn làm mấy chuyện trông như sẽ gây hại cho xã hội không. Ai mà dám bỏ phiếu cho cổ chứ? Khoan đã... sao tôi lại bắt đầu lo lắng cho cổ rồi?

【 Bão bình luận 】: Anh nói cổ không muốn ra ngoài, cổ lại nói cổ không muốn gϊếŧ người. Anh nói cổ muốn đi, cổ lại làm mấy chuyện khiến người ta chùn tay không dám bỏ phiếu cho cổ...

Bởi vì quá nhàm chán, khung bình luận lại bắt đầu xôn xao.

Còn Tả Thanh và mọi người thì đang bắt đầu trò ghép hình vừa buồn chán lại tốn thời gian kia.

Trên những mảnh ghép có lực từ, vậy nên rất dễ dàng ghép chúng vào khung kim loại. Ba người đều tự tìm vị trí, đứng trước khung kim loại ghép hình theo màu sắc.

Không bao lâu sau, âm thanh nhắc nhở vang lên...

"Còn năm phút nữa đến trời tối."

Động tác của ba người đồng loạt dừng lại.

Lúc này, bọn họ chỉ mới ghép được chưa đến một phần ba trò ghép hình.

Mà thời gian của bọn họ, chỉ còn lại bốn tiếng cuối cùng.