Toàn Thế Giới Van Xin Tôi Làm Người Tốt

Chương 10: Rụng tóc rồi (2)

Bùi Tu đưa một ít nước cho đầu trọc uống, miễn cho hắn chết đột ngột khiến hôm nay quỷ không thể xuất hiện.

Người đàn ông xăm tay đi xuống với đôi mắt thâm đen, hắn không ngừng dò hỏi người bên cạnh: "Làm thế thật sự không sao chứ? Lỡ như trên người quỷ không có chìa khóa thì phải làm sao bây giờ? Nói không chừng những gì chúng ta phát hiện được ngày hôm qua đều là thủ thuật che mắt, chúng ta chỉ cần vượt qua bảy ngày ở đây là được mà..."

Bùi Tu ôn hoà an ủi hắn rất nhiều lần, nhưng cũng không có tác dụng gì.

Trạng thái của hắn không được ổn lắm, sau một đêm lo lắng hãi hùng, hắn ta càng lúc càng cảm thấy bất an hơn.

Lúc trước, sở dĩ xăm tay vẫn luôn bình tĩnh như vậy là do mỗi ngày đều có người chết, hắn biết quỷ sẽ không xuất hiện, vậy nên cũng không đến phiên hắn phải chết.

Nhưng hiện tại phải mạo hiểm gặp quỷ, hắn nhịn không được bắt đầu sợ hãi.

Khi hắn lặp đi lặp lại những lời kia đến lần thứ năm, Tả Thanh vừa mới ngủ no nê đang đi xuống lầu bất ngờ ra tay, kề dao lên cổ hắn.

Những lời chưa kịp nói hết như mắc nghẹn ở cổ họng, hắn chỉ dám trừng mắt chứ chẳng dám lên tiếng.

Tả Thanh gãi đầu khiến mái tóc rối lên, cô cười tủm tỉm nói: "Hay là bây giờ tôi gϊếŧ anh chết, anh không cần phải sợ tối nay phải gặp quỷ nữa, anh thấy thế nào?"

Bùi Tu vội vàng khuyên ngăn: "Cô tốt nhất đừng nên làm bừa, chúng ta không có nhiều thời gian đâu."

Cô liếc nhìn anh, oan ức đến nỗi phồng má: "Sao anh không tin tưởng đồng đội của mình chút nào vậy? Mau đi tìm gì đó để trói hắn lại đi!"

Bùi Tu sờ chóp mũi: "Thật xin lỗi."

Bởi vì hành vi của cô trước đó đúng là "không thể kiềm chế" được, vậy nên anh không có cách nào yên tâm.

Sau khi trói người, bọn họ bắt đầu chờ trời tối.

Một ngày nhàm chán và khô khan rất nhanh đã kết thúc, khi nghe thấy nhắc nhở "còn năm phút nữa đến trời tối" vang lên, Tả Thanh và Bùi chia nhau ra cởi trói cho đầu trọc và xăm tay.

Đầu trọc giống như điên rồi, cơ thể hắn cứ lắc lư qua lại, tạo cho người ta cảm giác hắn như đang ở cõi thần tiên nào đó.

Tả Thanh tát hắn hai cái, nắm lấy cổ áo của hắn uy hϊếp: "Nếu muốn sống thì vực dậy tinh thần nhanh lên, bây giờ trước mắt anh chỉ có một con đường mà thôi. Nhớ kỹ cho tôi, nếu quỷ đến tìm anh, anh nhất định phải lấy được chìa khoá trên người nó! Nếu không ngày mai tôi sẽ chặt xác anh ra thành tám mảnh!"

Cô cũng không biết hắn có nghe lọt tai hay không, vừa nói xong đã lập tức đi lên lầu.

Bùi Tu đứng trước cửa chờ Tả Thanh, thấy cô trở về thì nhẹ nhàng nói một câu: "Cẩn thận một chút."

Tả Thanh vỗ vai anh: "Anh vẫn lo cho bản thân thì hơn, đừng để chết đó."

Ánh sáng trắng bên ngoài sổ nhanh chóng biến mất, chớp mắt đã đến ban đêm.

Cùng lúc đó, ánh đèn cũng vụt tắt, căn phòng lập tức tối đen như mực.

Tả Thanh nằm trên giường, trợn mắt chậm rãi thích nghi với bóng tối.

Có lẽ vì tối quá nên không thấy gì, bão bình luận cũng trở nên im ắng.

Tả Thanh buồn ngủ tới nổi ngáp lên mấy cái, suýt chút nữa đã ngủ quên.

Không biết qua bao lâu, hành lang yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ.

Tả Thanh nháy mắt vực dậy tinh thần.

Dần dần, âm thanh kia cũng trở nên rõ ràng hơn.

"Leng keng... leng keng..."

Tiếng va chạm thanh thuý vang lên nối tiếp nhau, nghe cứ như là xích khoá hồn mà Vô Thường vẫn hay dùng.

Cũng có thể... là chìa khóa.

Âm thanh kia càng lúc càng gần, giống như sắp đi đến cửa phòng của cô.

Tại sao nó lại muốn đi dạo? Chẳng lẽ nó muốn chọn người giống như đi chợ chọn thức ăn sao?

Tả Thanh sờ cằm, miệng nở một nụ cười, bỗng nhiên cô hé miệng ho "khù khụ" mấy tiếng!

Gần như ngay lúc cô phát ra tiếng động, âm thanh bên ngoài cửa cũng biến mất.

【 Bão bình luận 】: Tôi chưa từng gặp phải người nào nóng lòng muốn đi chết như vậy...

【 Bão bình luận 】: Tui mới tới, ai có thể nói cho tui biết không, bộ đầu óc của người này không được bình thường hả?

【 Bão bình luận 】: Lầu trên, chào mừng ông đến với phòng phát sóng trực tiếp của nhỏ điên.

【 Bão bình luận 】: Ẻm cũng có nickname hả?

Tả Thanh cảm giác nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống rất nhiều.

Cô ngồi trên giường, vừa sờ cánh tay đã nổi lên một tầng da gà, vừa mở to mắt xem xét xung quanh.

Nhưng phòng thật sự quá tối, cô nhìn quanh một lượt cũng không thấy gì.

Bỗng dưng, trên đỉnh đầu rơi xuống một giọt chất lỏng nhớp nháp và lạnh băng.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn và bắt gặp một cái bóng còn đen hơn cả màn đêm.

Giây tiếp theo, ánh đèn vốn đã tắt từ lâu đột nhiên nhấp nháy!

Nó sáng lên trong chớp mắt rồi đột nhiên tắt ngúm, khoảng hai giây sau nó lại sáng lên lần nữa rồi tắt, cứ nhấp nháy liên tục như vậy.

Mà lúc ánh đèn sáng lên, Tả Thanh rốt cuộc cũng thấy rõ bóng dáng kia là gì.

Đó là một con nữ quỷ đang treo ngược.

Cơ thể nó rũ xuống từ trên trần nhà, gương mặt nó lại nhìn trực diện Tả Thanh với một độ cong kỳ dị.

Gương mặt của nữ quỷ nửa bên hoàn hảo, nửa bên lại bị thối rữa khiến người ta vừa nhìn đã thấy buồn nôn.

Nửa bên hoàn hảo, da trắng như tuyết. Nửa bên thối rữa, giòi bọ lúc nhúc, máu loãng và dịch mủ thỉnh thoảng chảy dọc theo sống mũi rơi xuống bên dưới.

Tả Thanh lập tức cảm thấy chán ghét, cô vội vàng nhảy ngay xuống giường, đấm một cú lên nửa bên mặt hoàn hảo của nó!

"Mày cũng tởm thật đấy! Dám nhiễu máu mủ lên đầu tao! Mày xuống đây ngay cho tao, hôm nay tao không ngủ, phải tẩn mày một trận cho ra trò!"

Cô vừa nói vừa nắm lấy mái tóc đang xoã tung của nó, dùng sức kéo, muốn lôi nữ quỷ này xuống.

Nhưng ai ngờ "xoẹt" một tiếng, kéo luôn một mảng da đầu của nó xuống dưới.

Nữ quỷ vẫn còn treo ngược ở đó nhìn mảng tóc thật lớn mà cô đang nắm trong tay: "...?"

Tả Thanh cúi đầu nhìn, ghê tởm đến mức toàn thân nổi đầy da gà, trở tay vứt nó xuống đất.

Sau đó cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt tràn ngập hận ý của nữ quỷ, hợp tình hợp lý nói: "Nhìn cái gì mà nhìn! Ai bảo mày nửa đêm không ngủ mà chạy lung tung khắp nơi? Nhìn đi, rụng tóc rồi, sắp trọc rồi thấy không?"