Phòng của ria mép là 101, cũng là căn phòng gần với cửa chính của ngôi nhà nhất.
Theo lý thuyết, bên ngoài cửa lớn sẽ là lối ra dành cho bọn họ sau khi phiên tòa kết thúc.
Nhưng mà, ảnh ngược hiện ra trên những thấu kính vụn vỡ lại là những vách tường thật dài, không nhìn thấy điểm cuối.
Nói cách khác, cửa lớn trước mắt bọn họ không phải là lối thoát cuối cùng!
Sau khi bọn họ mở cánh cửa này ra, tiếp theo đó chính là... những căn phòng không ngừng nối tiếp nhau!
Mãi cho đến lúc này bọn họ mới hiểu ra, tại sao bên trong quy tắc lại có câu: "Bảy ngày sau, cửa thoát hiểm sẽ được mở ra trong một giờ rồi đóng lại vĩnh viễn, đến lúc đó mọi người hãy mau chóng chạy trốn."
Bởi vì không biết chừng, cho đến ngày cuối cùng bọn họ vẫn chẳng hay biết gì, ở lại căn nhà này chờ đợi cái gọi là "cửa thoát hiểm" mở ra.
"Hôm nay, hôm nay là ngày thứ tư đúng không?" Người đàn ông xăm tay vẫn luôn khá trấn định, nhưng giờ phút này hắn ta cũng không có cách nào để bình tĩnh lại. Hắn vò đầu, nôn nóng nói: "Còn kịp không? Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Hắn bắt đầu lượn qua lượn lại trong phòng: "Nếu cửa lớn này không phải là cửa thoát hiểm, vậy làm sao để nó mở ra? Ngay từ đầu không phải đã có người thử rồi sao, căn bản không có cách nào mở khoá..."
Bùi Tu suy nghĩ một chút, vừa định nói chuyện thì nghe Tả Thanh lên tiếng nói trước.
Trông cô chẳng có chút lo lắng nào cả, chậm rãi nói: "Ngoại trừ cảnh tượng bên ngoài cửa sổ và đồ ăn thức uống, trò chơi cung cấp cho chúng ta tổng cộng bốn manh mối... Gương, cửa sổ, chìa khoá phòng và quỷ."
Cô híp mắt rồi nghiêng đầu cười với Bùi Tu: "Nếu cửa sổ và gương đã hợp lại thành một manh mối, vậy thì chúng ta kiểm tra chìa khoá phòng thử xem, nếu không được nữa... vậy chỉ có thể tìm con quỷ kia thôi."
Câu cuối cùng khiến người đàn ông xăm tay hoảng sợ.
Sắc mặt hắn có chút khó coi, hỏi: "Tìm quỷ... là cái mà tôi đang nghĩ đến ư?"
Nhưng Tả Thanh và Bùi Tu đã cầm chìa khoá thử mở cửa lớn của căn nhà.
Quá trình cũng không tốn bao nhiêu thời gian, bởi vì khi thử chiếc chìa khóa đầu tiên, bọn họ đã biết chắc chắn không thể mở nó ra được.
... chìa khoá nhỏ hơn ổ khoá rất nhiều, hoàn toàn không hề phù hợp.
Bùi Tu nhịn không được nhíu mày: "Xem ra biện pháp duy nhất bây giờ chính là chờ quỷ xuất hiện."
Trước ngày hôm nay, ai có thể nghĩ rằng sẽ có một ngày, bọn họ lại ước được sớm nhìn thấy quỷ đâu chứ?
Nhưng mắt kính đã chết, đêm nay quỷ sẽ không xuất hiện.
Nói cách khác, bọn họ cần phải chờ qua hết hôm nay, đến ban đêm ngày mai mới có thể nhìn thấy quỷ.
Thời gian hôm nay và cả ngày mai, tất cả đều bị lãng phí.
Nếu tính toán một chút, cho dù sáng sớm ngày hôm kia bọn họ thuận lợi mở được cửa lớn, thì cũng chỉ còn dư lại thứ sáu và thứ bảy.
Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện, tìm kiếm cửa thoát hiểm sẽ không tốn quá hai ngày...
"Bây giờ chúng ta không thể làm gì được sao?" Người đàn ông xăm tay hỏi.
Bùi Tu lắc đầu: "Không, để đảm bảo không bỏ sót manh mối, mọi người hãy phá vỡ những bức tường khác thử xem, sau đó lại lục soát tất cả những căn phòng, nhỡ đâu chìa khoá được giấu trong một căn phòng nào đó thì sao?"
Tả Thanh chỉ vào căn phòng đang khoá cửa bên cạnh: "Đừng quên vẫn còn một cái tai hoạ ngầm cần chúng ta xử lý."
Đó là phòng của đầu trọc, có lẽ từ cái hôm bắt đầu uống máu, hoặc có lẽ sớm hơn một chút, tinh thần của hắn đã sụp đổ rồi.
Vừa rồi mọi người tạo ra tiếng động lớn như vậy, hắn vẫn ở lì trong phòng không muốn lộ mặt.
Có lẽ chỉ khi nào cần "nước", hắn mới chịu ra ngoài tìm cách gϊếŧ người.
Tuy ba người còn lại cũng không phải dạng bất cẩn, nhưng lỡ như đầu trọc đánh lén thành công, hoặc hắn đột ngột tử vong, vậy thì buổi tối ngày kia cũng không thể nhìn thấy quỷ.
"Chuyện này dễ lắm, trói hắn ở trong phòng là được."
Người đàn ông xăm tay vừa nói vừa khởi động cánh tay, đi thẳng đến cửa phòng của đối phương.
Đầu tiên hắn gõ cửa, không nghe thấy ai đáp lại, thế là bắt đầu dùng sức tông cửa.
Nhưng dù cho trạng thái cơ thể của hắn tốt hơn ria mép rất nhiều, nhưng cũng không có cách nào phá cửa một cách nhanh chóng được.
Bùi Tu tiến lên hỗ trợ, hai người hợp lực tông cửa hơn mười mấy lần, mới "ầm" một tiếng phá cửa đi vào.
Giây tiếp theo, đầu trọc đã kêu to cầm kính vỡ đánh về phía bọn họ.
Hai người rất nhanh đã khống chế được hắn ta, dùng ga trải giường trói chặt đầu trọc bên trong.
Sau đó ba người tách ra, nhanh chóng hành động.
Tuy nhiên, đồ đạc trong căn nhà này được bày biện thật sự rất đơn giản. Bọn họ lục tung mọi thứ lên, nhưng đến khi trời tối vẫn không tìm thấy gì.
Trước mắt, chỉ còn lại một khả năng duy nhất... chìa khóa nằm ở trên người con quỷ kia.
Căn cứ vào những quy tắc đã được tuyên bố trước đó, xác suất quả thật rất lớn.
Quy tắc không hề đề cập rõ ràng đến chuyện quỷ sẽ gϊếŧ người, nó chỉ đưa ra nhắc nhở như thế để mọi người gϊếŧ hại lẫn nhau, làm quỷ không thể xuất hiện.
Mặt khác, quy tắc cũng không hề nói gϊếŧ chết người có thân phận là quỷ cũng tương đương với việc gϊếŧ chết con quỷ. Cho dù người đó có chết, chỉ sợ cũng không thể ảnh hưởng đến chuyện quỷ sẽ lui tới ban đêm.
Sau đêm nay chính là ngày thứ năm của phiên xét xử.