Tả Thanh đứng ở cửa xem vô cùng thích thú, con dao nhỏ trong tay xoay tới xoay lui. Sau một lúc lâu, cô khẽ nhếch môi nở một nụ cười đầy xấu xa.
【 Bão bình luận 】: Vừa nhìn là biết cô ta lại muốn gây chuyện.
【 làn đạn 】: Biểu cảm này tui thấy quen lắm, y chang cái lúc vứt con gián đi...
Bùi Tu cau mày, nhìn cánh cửa bị tông không ngừng rung lắc. Bên tai còn vang lên thoang thoảng mấy câu chửi bậy, cuối cùng anh cũng mất hết sạch kiên nhẫn. Anh duỗi tay mở khóa then cửa, chờ đối phương xô cửa lần nữa thì cửa mở ra, bọn họ sẽ lập tức ngã nhào.
Nhưng ngay lúc đấy, anh lại nghe thấy một giọng nói thanh thuý la lên.
"Này, ba người các anh là đồ ngốc hả?"
Tả Thanh dựa vào khung cửa cười hì hì, khoanh tay trước ngực, bộ dáng cực kỳ thản nhiên và tự đắc.
Mắt kính quay đầu thấy cô, cậu ta không khỏi nheo mắt.
Ria mép cũng chớp mắt nhìn, cắn răng nói một cách hung tợn: "Cô còn dám mở cửa? Hôm nay cô chết chắc rồi!"
Hắn vừa dứt câu thì xông về phía cô, Tả Thanh cũng không hề trốn, không nhanh không chậm nói một câu: "Không phải anh muốn uống sao? Cái thứ đồ chơi này có rất nhiều, cần gì phải làm loạn tới mức khó coi như vậy?"
Ria mép nghe thế thì sửng sốt, không khỏi dừng bước, biểu cảm thay đổi xoành xoạch, nhìn chằm chằm Tả Thanh nói: "Cô lại muốn bày trò gì nữa đây?"
Tả Thanh chớp chớp mắt, gương mặt tràn ngập vẻ vô tội: "Đâu phải chỉ có nước mới có thể uống, máu người cũng có thể tạm chấp nhận được mà!"
【 Bão bình luận 】: Cái đệch, tui sởn tóc gáy rồi nè! Người bình thường có thể nghĩ như vậy sao?
【 Bão bình luận 】: Sao cô ta có thể dùng vẻ mặt ngây thơ nói ra những lời này được hay vậy...
【 Bão bình luận 】: Tự nhiên mắc ói quá, mọi người thì sao?
"Cô, cô có ý gì?" Ria mép cũng hoảng hốt, lúc nói chuyện có chút lắp bắp.
Tả Thanh cười rộ lên, đôi mắt cong cong lóe lên một tia sáng khó hiểu: "Nhưng tôi có một nhắc nhở ấm áp thế này, người chết đã lâu máu sẽ không thể chảy ra nữa, vậy nên thi thể dưới lầu không thể sử dụng được. Chúng ta chỉ có thể chờ người tiếp theo chết, sau đó nhanh chóng lấy đồ ra hứng máu mới được... tôi thấy hộp mù các anh đang cầm trên tay được đó."
Bùi Tu nghe đến đây, khóe mắt co rút, lập tức muốn mở cửa ra ngăn cản.
Nhưng ngẫm lại, hai người kia đang phát điên, nhưng anh lại không thể chia nước, làm sao có thể ngăn cản được hành động của bọn họ?
"Này, sao cậu còn không nhanh chạy trốn đi?" Tả Thanh liếc nhìn mắt kính.
Đối phương vẫn còn khϊếp sợ khi nghe những lời cô nói, ngơ ngác đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi nghe Tả Thanh nhắc nhở mới phản ứng lại, nhanh chóng xoay người chạy về phòng mình!
Phòng mắt kính nằm đối diện với Bùi Tu, cậu ta vội vàng lấy chìa khoá ra mở cửa một cách lưu loát, "ầm" một tiếng đóng đóng lại, sau đó trốn bên trong không nói tiếng nào.
Trên hành lang hiện tại chỉ còn hai người đang cực kỳ khát nước.
Tả Thanh nghiêng đầu nhìn bọn họ, vô cùng hứng thú nói một câu: "Tôi cược tên ria mép đáng khinh kia thắng, anh Bùi Tu, anh chọn ai thế?"
Khóe miệng Bùi Tu co rút, thật sự rất muốn ra ngoài khuyên cô đừng làm ra chuyện ác liệt như vậy nữa.
Nhưng bàn tay đặt ở chốt cửa cuối cùng vẫn rũ xuống.
Anh hiểu rõ, cô đang ra mặt giải quyết rắc rối giúp anh.
"Tao cmn cược mày chết!" Ria mép hung hăng rống lên một câu, đột nhiên xông về phía Tả Thanh.
Đáng tiếc hai ngày liên tiếp không được uống nước, tay chân hắn đã trở nên vô lực, mệt không thể tả nổi, sức lực yếu hơn hôm qua không ít.
Trong mắt Tả Thanh, động tác của hắn đầy sơ hở, cô tuỳ tiện giơ chân nhẹ nhàng đá vào ngực hắn một cái, ria mép đã ngã xuống đất không thể gượng dậy nổi.
Tả Thanh chậc một tiếng, nói: "Tôi đổi ý rồi, hiện tại tôi cược đầu trọc thắng."
Ánh mắt đầu trọc loé lên, không biết hắn đã đấu tranh tâm lý nhiều thế nào, cuối cùng hắn kêu "a a a" thật to rồi cầm mảnh kính vỡ nhào về phía ria mép!
Tả Thanh lùi lại bên trong cánh cửa để quan sát, trên mặt là một nụ cười vô cùng nhiệt tình.
【 Bão bình luận 】: Đúng là một lũ điên... tôi chịu hết nổi rồi!
【 Bão bình luận 】: Vậy nên những người được phép xem xét xử đều phải thông qua kiểm tra mới được. Nếu cái này phát sóng trực tiếp trước mặt mọi người, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người bị ám ảnh tâm lý nặng!
Đầu trọc thừa lúc ria mép ngã xuống đất không đứng dậy nổi mà nhào lên, chiếm hết tiên cơ.
Mặc dù ria mép là người tàn nhẫn hơn, nhưng hiện tại đã không còn cách nào xoay ngược tình thế.
Sau khi cả hai đâm đối phương mấy nhát, đầu trọc tìm thấy cơ hội, cầm mảnh kính vỡ đâm phập vào mắt ria mép.
Hiện trường lập tức trở nên cực kỳ đẫm máu.
Khán giả dường như cảm nhận được cơn đau khủng khϊếp thông qua màn hình, ngay cả dòng bình luận cũng đột nhiên im ắng đến lạ thường.
Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc.
Ria mép vẫn còn co giật chưa chết hẳn, đầu trọc cũng chẳng quan tâm đến hắn nữa, trực tiếp bò trên mặt đất bắt đầu liếʍ máu!
Tiếng "rột rột" như thể đang ăn một thứ gì đó vô cùng ngon miệng vang lên, mới nghe thôi đã khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Một lát sau, đầu trọc ngẩng khuôn mặt dính đầy máu tươi lên, vội vàng nhặt hộp mù, dùng mảnh kính vỡ cắt cánh tay của ria mép ra để... lấy máu.
Tả Thanh xoay người quay về phòng, vẻ mặt vô cảm đóng cửa phòng lại.
Đây mới là bản chất thật sự của con người, không phải sao?
Chỉ có nơi không phải chịu trói buộc của đạo đức và pháp luật, con người mới có thể bộc lộ rõ bản chất của mình.
【 Bão bình luận 】: Hôm nay tui ăn cơm hông nổi nữa...
【 Bão bình luận 】: Tui nhìn nước cà chua trong tay...
【 Bão bình luận 】: Cô gái này ác độc thật đấy, gϊếŧ người mà tay không dính một giọt máu nào!
Tả Thanh ngồi xuống giường, vặn nước khoáng ra uống một ngụm, khoé môi cũng chậm rãi nhếch lên.
Những người trốn đằng sau màn hình, nhìn bọn họ giãy giụa trước cái chết rồi khoa tay múa chân, kỳ thật... cũng là một loại bản chất khác của con người.