Hắn mở cửa cho cô, khi bước xuống cô mới thực sự kinh ngạc đó là một căn nhà màu trắng còn rất rộng. Hắn mở cốp xe xách va li của cô vào, cô định từ chối nhưng hắn nhất quyết không cho.
Sau đó Lãnh Vân ôm eo cô cùng tiến về phía cửa bước vào. Căn nhà hình như chỉ có một mình hắn mang vẻ lạnh lẽo thấu xương. Cô rùng mình một cái rồi cố gắng bình tĩnh hỏi hắn: "Căn nhà lớn như vậy chỉ có một mình anh sao? "
" Đúng vậy "
" Ngay cả người giúp việc cũng không có? "
" Tôi đuổi hết rồi! Chẳng phải em là người bên cạnh tôi sao? Sau này căn nhà này có em làm là được! "
Nói xong hắn ôm cô đi nhanh lên tầng 3 đưa vào một căn phòng và nói: " Từ nay đây là phòng của em "
Cô đảo mắt một vòng căn phòng này màu sắc chủ đạo là đen và trắng chỉ có rèm cửa màu xám là khác biệt nhất. Một chiếc giường kingsize còn có một phòng chứa quần áo rất lớn và những vật dụng khác căn phòng này có thể nói còn rộng hơn cả nhà cô. Nhan Thiên Uyển bất giác thất thần " chỉ là người bên cạnh mà được đãi ngộ tốt như vậy sao? Đúng là người lắm tiền nhiều của "
Thấy cô thất thần hắn liền nói: " Em không hài lòng về căn phòng này sao? Không hài lòng liền đổi "
"À không, không phải chỉ là thấy được đãi ngộ quá tốt thôi ” Cô cười trừ, trả lời hắn.
"Rất tốt, em mau thu dọn quần áo vào tủ đi "
"Được "
"Không làm phiền em dọn dẹp tôi đi tắm một chút "
[……]
Nhan Thiên Uyển bước đến xách va li vào phòng để quần áo không để thèm để ý đến hắn. Bước vào cô thấy rất nhiều quần áo nam và quần áo nữ để ý kĩ sẽ thấy thêm hai phòng nhỏ một để phụ kiện nam và một để phụ kiện nữ. Thấy thế cô chạy ra khỏi phòng tìm Lãnh Vân:
"Lãnh tổng "
……….
"Lãnh tổng "
………..
" Lãnh tổng "
Gọi đến lần thứ 3 tìm khắp các phòng vẫn không thấy hắn đâu cô trở lại phòng vừa đúng lúc hắn tắm trở ra. Cô trợn tròn mắt, hắn lúc này chỉ quấn khăn tắm ở quanh hông, l*иg ngực màu vàng nâu gợi cảm nước trêи tóc vẫn đang rơi xuống. Cô liền quay mặt đi chỉ sợ mình sẽ chảy máu mũi mất. Dù có đọc nhiều H văn nhưng lần đầu thấy tận mắt thế này cũng thật đỏ mặt nha.
Lúc này hắn mới cất giọng: "Em gọi tôi?
Cô đang quay mặt với Lãnh Vân hắng giọng nói: " Phải nhưng anh có thể mặc quần áo vào để nói chuyện không? "
” Được chờ tôi một lát “
Hắn bước vào phòng thay đồ thấy quần áo cô vẫn ở dưới sàn thì hơi ngạc nhiên nhưng vẫn thay đồ rồi trở ra nói chuyện với cô.
" Sao em không treo đồ của mình lên"
"Phòng của hai người. Anh đưa cho tôi, tôi thật sự không dám ngủ đâu "
"Hai người nào? "
"Anh và bạn gái "
" Bạn gái của tôi? Tôi không hề có bạn gái! "
"Vậy tại sao lại có đồ của phụ nữ ở phòng quần áo? "
" Đồ phụ nữ là tôi chuẩn bị cho em "
"Vậy phòng này của ai tại sao có quần áo nam? "
" Đương nhiên là phòng của tôi "
"Tại sao tôi lại phải ở phòng anh "
" Chẳng lẽ em quên rồi sao? "
" Tôi quên gì cơ chứ? "
"Theo như tôi nhớ thì có một điều khoản trong hợp đồng: ở bên cạnh tôi không rời "
"Tôi không muốn aaaa ” Cô ấm ức nói.
” Em không muốn hợp đồng liền bị hủy. Tôi luôn dễ chịu với em ” Giọng hắn nói rất nhẹ nhưng vẻ uy hϊế͙p͙ không hề giảm.
"Được, được đều theo ý anh. Tôi không nói lại anh "
" Ngoan, mau treo quần áo của mình vào phòng đi. "
Do hôm nay tan làm sớm để đưa cô về nên anh còn việc chưa làm xong liền vào thư phòng. Chờ anh đi rồi cô cũng vào phòng treo gọn quần áo của mình vào một góc. Sau đó lấy một bộ quần áo đi vào phòng tắm.
[……]
Anh bước vào thư phòng ngồi xuống ghế gọi điện thoại: " Chu Tuấn, mai sẽ có thư ký mới đến cậu chuẩn bị cho cô ấy đi "
"Cô ấy? Xưa nay Boss chưa từng thuê thư ký nữ cơ mà. "
"Thì bây giờ thay đổi "
" Vậy tôi sẽ bị đuổi việc sao? Tôi không muốn đâu Boss ” Khóc một dòng sông.
"Sao cậu lại nghỉ? "
"Boss đã thuê người khác còn chứa tôi sao? "
"Đương nhiên cô ấy là tiểu thư ký thôi "
"Cảm ơn Boss, tôi đi sắp xếp ngay ” Giọng nói vui vẻ hẳn.
"À mà này? "
"Sao ạ?
Anh trao đổi vấn đề gì đó với Chu Tuấn rồi mới cúp điện thoại.
[……]
Tắm xong cô bước ra với một bộ váy màu hồng rộng rãi vô cùng dễ thương. Vì thế Nhan Thiên Uyển là sắc nữ bao nhiêu năm chẳng ai phát hiện ra cả. Hôm nay vẫn như mọi ngày sau khi đi làm về cô sẽ đăng nhập weibo để đọc một bộ truyện do một tác giả nghiệp dư viết.
Sau đó sẽ lên mạng đọc tiểu thuyết H văn đến khi nào đói sẽ ăn mì và đi ngủ. Nhưng hôm nay không như thế khi cô đang đọc H văn ở đoạn cao trào bỗng có một bóng người chầm chậm bước vào chẳng gây ra một tiếng động. Hắn âm trầm đứng sau lưng cô, do quá chăm chú nên cô cũng chẳng phát hiện.
Đọc xong cô cười khà khà nói: ” Chương này cũng quá là kϊƈɦ thích rồi “
Bỗng giọng nói vang lên: ” Em có thích kϊƈɦ thích không đêm nay chúng ta thử? “
” Đương nhiên có ” Cô trả lời vô cùng vui vẻ
Sau khi trả lời cô mới nhận ra có chuyện gì đó không đúng quay lại liền thấy khuôn mặt của Lãnh Vân đứng đằng sau.
” Anh, anh…. “
” Anh, anh gì chứ! Nếu em thích tôi liền chiều em “
Không chờ cô nói gì anh liền cúi xuống hôn cô thật sâu cô muốn thoát ra nhưng anh càng vươn tay ôm chặt vì thế cô liền không động đậy nữa đáp lại nụ hôn của anh một cách vụng về.