Học viện Ngân Diệu nằm ở một hòn đảo nhỏ nằm ở rìa thành phố Thiên Hải, người sáng lập học viện Ngân Diệu đã mua hòn đảo này và một đảo nhỏ ở bờ bên kia của đảo, xây cầu và đường hầm qua biển để thông với nhau. Trên hòn đảo này đã thành lập ngôi trường có lịch sử lâu đời, chất lượng giảng dạy tốt nhất và điều kiện tuyển sinh cũng nghiêm ngặt bậc nhất Trung Quốc
Phùng Tư Tư muốn cùng Lâm Tố Tâm về trường chuyển đồ ra khỏi trường. Mẹ của Phùng Tư Tư không ở tại Phùng gia mà là mua một căn hộ sống một mình. Bởi vậy, cô ấy trở về cùng mẹ thương lượng một chút để Lâm Tố Tâm tạm thời ở nhà mẹ cô ấy, coi như giải quyết được chuyện nhà của Lâm Tố Tâm.
Xe của Phùng gia chạy đến trước cửa vòm của học viện Ngân Diệu rồi chậm rãi dừng lại, hai cô từ trên xe bước xuống.
Phần lớn học sinh ở Ngân Diệu không giàu thì cũng quyền thế, lái xe đi học là chuyện phổ biến, nhưng lái xe là cấm vào trường, chỉ có số ít là những người ở ban quản lý của đại gia tộc lớn mới có đặc quyền lái xe vào trường.
Những học sinh khác chỉ có thể đi bộ hoặc đạp xe vào. Ở cổng trường có xe đưa đón vào các khung giờ, ngoài ra còn cho thuê xe để vào trường.
Phùng Tư Tư lấy thẻ học sinh, quẹt máy xác minh ở cổng trường, đèn đỏ phía trên sáng lên, cô ấy đưa tay phải ra để xác nhận dấu vân tay, đèn màu đỏ lập tức chuyển sang hàng văn tự màu xanh “Hoàn thành thủ tục xác mình! Chào mừng bạn học Phùng Tư Tư trở lại trường!”
Lâm Tố Tâm cũng lấy thẻ học sinh của mình từ trong túi, đem quét máy xác mình, không nghĩ tới, máy phát ra một trận âm thanh báo động.
Hai cô giật nảy mình. Lâm Tố Tâm đem thẻ học sinh cầm lên. Bảo vệ trường nghe tiếng báo động lập tức chạy về phía các cô. “Tình huống như thế nào?”
Lâm Tố Tâm nói: “Chào anh, hình như máy quét mã xảy ra vấn đề”
Bảo vệ cầm lấy thẻ học sinh của cô, quét qua máy xác minh, tiếng cảnh báo lại vang lên. Bảo vệ ở học viện Ngân Diệu đều là những thanh niên đẹp trai, cao lớn, kể cả khi mặc đồng phục bảo vệ cũng khá điển trai.
Anh ta cau mày nhìn thẻ của cô “Bạn học, thẻ của bạn đã hết hạn. Bạn có phải lúc cuối kỳ đã quên đăng ký tiếp tục sử dụng hay không?”
Lâm Tố Tâm ngẩn ra, thẻ của cô hết hạn? Nhưng mấy hôm trước còn có thể dùng, như thế nào đột nhiên….Chẳng lẽ quản lý ký túc xá đã đem thẻ của cô gạch bỏ? Sao có thể làm được chuyện ghê tởm như vậy? Không phải hắn nói hôm nay mới hết hạn chuyển ra hay sao?
Ấn tượng của Lâm Tố Tâm với ngôi trường này càng kém, ở đây toàn những người kỳ cục a. Cô không thể tiếp tục ở đây được nữa.
Nhưng hiện tại cô không thể không vào trường, thủ tục thôi học cô còn chưa hoàn thành, nhưng cô cũng không thể tiếp tục học ở Ngân Diệu. Nhưng cô cần học lên cao trung cho nên nhất định phải chuyển học bạ đi.
Ngoài ra, cô còn có rất nhiều đồ ở ký túc xá, vì muốn hòa nhập với nơi toàn phú nhị đại này, Lâm Tố Tâm đã tiêu không ít tiền để mua những món đồ, nếu người quản lý ném đi cô chính là đau lòng đến chết.
Cô khống chế cơn giận của mình, đối với người gác cổng bày ra một nụ cười “Anh trai, có thể giúp em vào một chút được không? Em hôm nay có việc gấp chạy về trường. Nếu phải chờ đăng ký thì không kịp, chờ lần sau em lại đăng ký?”
Người bảo vệ không chút giao động nào mà nói: “ Bạn học, trường học quy định như vậy, không thể vào trường chính là không thể vào, nếu như cấp trên biết, ta nhất định sẽ bị mất việc, em vẫn là chờ khai giảng đến làm thủ tục lại đi”
Lâm Tố Tâm vội la lên: “ Em thực sự có việc gấp a!”
Khi cô đang năn nỉ bảo vệ, bỗng nghe thấy giọng nói từ phía sau: “ Tôi còn đang suy nghĩ xem ai lại có thể ở trước cổng cãi nhau với bảo vệ? Hóa ra là Lâm học muội nổi tiếng sao?”