Hào Môn Mật Ái: Độc Sủng Thiên Hậu Tiểu Manh Thê

Chương 7: Tối Hậu Thư Của Văn Phòng Ký Túc Xá

Lâm Tố Tâm lần nữa tỉnh lại, trước mắt là một màu trắng, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, ánh mắt cô dừng trên vị trai gái mặc áo blouse trong chốc lát, lúc này mới ý thức được mình đang ở bệnh viện.

Cô không khỏi nhìn thoáng vào tay phải, vết thương trên tay được quấn vài lớp băng gạc, mu bàn tay còn cắm tiêm truyền dịch. Cô thở phào một hơi, còn tốt, vận mệnh không trêu đùa cô, lần này xuyên qua, xem ra linh hồn của cô ở cơ thể này chắc là ổn định.

Vừa rồi khi kí ức của nguyên chủ hiện về, tuy rằng lượng tin tức rất lớn, kỳ thật chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, hơn nữa cô vốn dĩ đã mất máu quá nhiều, cho nên mới hôn mê. Thực tế tới bây giờ, cô vẫn cảm thấy đau đầu trầm trọng.

Cho đến khi nữ y tá phát hiện cô đã tỉnh, đưa cô đi kiểm tra lại cô vẫn luôn trong trạng thái mê mang.

Thẳng tới khi trước mắt xuất hiện cô gái nhỏ đến xem cô, cô mới tỉnh táo lại.

“Tố Tâm, cậu làm mình sợ muốn chết a, mình còn tưởng cậu thật sự muốn chết!” Đôi mắt to tròn của cô ấy tràn ngập sự lo lắng.

Lâm Tố Tâm nhếch môi nhợt nhạt của mình cười cười “Cậu đừng lo lắng, không phải mình không có việc gì hay sao?”

Cô tìm được trong ký ức của nguyên chủ, cô gái trước mắt tên Phùng Tư Tư, là bạn tốt nhất của nguyên chủ, cũng là người duy nhất ở học viện Ngân Diệu đồng ý kết bạn với cô.

Ba của cô ấy là đại cổ đông của một chuỗi khách sạn năm sao, cô ấy cũng được xem như là phú nhị đại. Nhưng đáng tiếc là con của vợ lẽ, đến khi 12 tuổi ông nội mới chấp nhận cho cô ấy nhận tổ quy tông. Nhưng cuộc sống ở nhà của cô ấy cũng thật khổ cực, ở học viện Ngân Diệu cũng là nhân vật không được mọi người coi trọng.

Phùng Tư Tư cùng Lâm Tố Tâm ở học viện ở chung một phòng, về cơ bản thì cùng ra cùng vào. Lâm Tố Tâm chính là một cái bánh bao mỏng, Phùng Tư Tư lại đơn thuần nhát gan, đôi tổ hợp này nhìn như thế nào cũng chính là dễ bị người khác bắt nạt.

Bất quá, lúc nguyên chủ bị cho thôi học, còn có người quan tâm cô như vậy, Lâm Tố Tâm vẫn là rất cảm động.

Phùng Tư Tư kích động nắm tay Lâm Tố tâm, nghe cô hô đâu một tiếng, mới phản ứng lại, buông tay cô ra, ngữ khí vô cùng vội vàng “Cậu ngất xỉu nên không biết, mạng của cậu lần này là được nhặt về! Thời điểm xe cứu thương đưa cậu đến bệnh viện, cậu mất máu rất nhiều, hơn nữa nhóm máu của cậu lại là nhóm màu hiếm, bệnh viện không có dự phòng nhóm giống cậu, khẩn cấp tìm nhóm máu thích hợp”

“Nhóm máu của mình hiếm gặp?”

Lâm Tố tâm sửng sốt một chút, trong trí nhớ nguyên chủ không có ký ức gì liên quan đến vấn đề này, bất quá trước đây nguyên chủ chưa bị thương, chưa từng mất quá nhiều máu, không biết cũng bình thường.

“Đúng vậy, bác sĩ nói như vậy, nhưng mình cũng không hiểu, tóm lại mình chỉ biết nhóm máu của cậu là nhóm máu hiếm”

“Thế tại sao là có máu truyền cho mình?”

Phùng Tư Tư lộ ra vẻ mặt hoang mang “Mình cũng không biết rõ, hình như có người nghe đến trường hợp của cậu, từ bệnh viện tư nào đó đem máu qua đây, bác sĩ vẫn nói vận khí của cậu thật tốt”

“Rốt cuộc mình nhóm máu gì? Còn lại chuyển từ bệnh viện tư?” Lâm Tố Tâm kỳ quái hỏi. Nếu nhóm máu hiếm đến nổi những bệnh viện lớn xung quanh không trữ, chẳng lẽ bệnh viện tư lại trữ?

“Ai nha, mình cũng không biết. Dù sao cũng là do vận khí của cậu không tệ. Tố Tâm, cậu đừng vì nam nhân kia mà đòi sống đòi chết, không phải vẫn luôn nói đại nạn không chết là được hạnh phúc đến cuối đời sao? Cậu nhất định sẽ có vận khí tốt”

Lâm Tố Tâm nhìn Phùng Tư Tư mờ mịt, trong đầu hiện lên cái gì nhưng không thể thấy rõ.

Trong lúc nằm viện, Lâm Tố Tâm đã nhiều lần hỏi bác sĩ cùng y tá, người cho cô máu là ai, nhưng cho dù là hỏi người nào thì câu trả lời đều giống nhau: “ Anh ta không chịu nói cho chúng tôi biết tên, thấy cô không có việc gì liền rời đi”

Lâm Tố Tâm cảm thấy chỗ nào không đúng, việc liên quan đến tính mạng như vậy, chẳng lẽ không cần đăng ký, không cần tiến hành kiểm tra máu hay sao? Bác sĩ không muốn nói cho cô biết, nguyên nhân vì cái gì?