Hào Môn Mật Ái: Độc Sủng Thiên Hậu Tiểu Manh Thê

Chương 6: Lẽ Nào Lại Phải Chết

“Kia bất quá chỉ là hôn nhân thương mại, người anh thích là em” Mộ Hàn Khanh thâm tình nhìn cô mà bày tỏ. Ánh mắt chân thành khiến ai cũng phải tin tưởng “Em cũng rất rõ ràng? Anh với em không có khả năng kết hôn, cha mẹ anh tuyệt đối không đồng ý, nhưng cuộc hôn nhân kia chỉ là hình thức, anh có thể đảm bảo, trừ bỏ kết hôn anh không thể đáp ứng em, mọi thứ còn lại anh đều có thể dành hết cho em”

Sự mềm yếu của cô lại một lần nữa rung động “ Để em suy xét một chút”

“Anh sẽ vẫn luôn chờ em” lúc này anh ta mới lộ ra ý cười.

Lúc Lâm Tố Tâm do dự, Đỗ Lâm Nhi cũng chính là vị hôn thê của Mộ Hàn Khanh tìm tới cô

Chuyện cẩu huyết cũ kỹ thế nhưng lại xảy ra, Lâm Tố Tâm vốn dĩ cô nghĩ mình sẽ bị vứt một tờ chi phiếu rồi không cho dây dưa với Mộ Hàn Khanh. Ai ngờ, Đỗ tiểu thư lại thuê một căn phòng để gặp cô, sau đó đánh giá từ đầu đến chân, sau đó cười lạnh “Chỉ bằng cô, tưởng cô có thể cùng tôi đoạt nam nhân”

Ba ngày sau, Lâm Tố Tâm nhận được giấy thôi học của học viện Ngân Diệu với lý do là trải qua kiểm tra sàng lọc, cảm thấy cô không phù hợp với yêu cầu tuyển sinh của học viện Ngân Diệu.

Lý do này tuy không tính là oan uổng, nhưng Lâm Tố Tâm thành tích cuối kỳ tuy không cao nhưng so với đám phú nhị đại vẫn tốt hơn. Từ lúc nhập học đến giờ cô không làm trái với bất kỳ quy định nào của trường, như vậy không có lý do gì bắt buộc cô thôi học.

Lâm Tố Tâm đã vài lần gửi đơn khiếu nại nhưng đều bị bác bỏ không những thế còn bị cấm thi vào cuối kỳ. Cứ như vậy, bởi vì không có kết quả cuối kỳ, nhà trường càng có lý do để đuổi học cô.

Vào ngày cuối của học kỳ, nhiều học sinh có gia cảnh giàu có vui vẻ ngồi trên siêu xe rời khỏi trường, Lâm Tố Tâm lại phải bị bắt dọn ra khỏi ký túc xá của học viện. Vì để có thể chi trả học phí tại học viện Ngân Diệu, Lâm Tố Tâm đã phải đem chung cư mà mẹ cô để lại đem bán đi, hiện tại cô không thể tìm chỗ nào để đặt chân, bất đắc dĩ cô chỉ thể xin trường học thư thả thêm cho cô vài ngày.

Ai ngờ, nhóm fan của Mộ Hàn Khanh không chờ nổi mà tới đuổi người.

“Còn không phải là khuôn mặt xinh đẹp thôi sao? Trên người không có da thịt vừa nhìn là biết không có dinh dưỡng làm sao có thể khiến nam nhân hứng thú?”

“Có thể được Mộ thiếu coi trọng, cô nghĩ rằng mình có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng hay sao?”

“ Bây giờ thì tốt rồi, chẳng những bị bỏ, còn bị đuổi học. Muốn tôi nói rõ a, ngươi chính là nhìn lại bản thân, đừng suốt ngày mơ mộng hảo huyền. Thứ thấp kém vẫn luôn thấp kém, mặc kệ người dùng biện pháp gì để vào Ngân Diệu, còn thông đồng với Mộ thiếu, cuối cùng không phải cũng trở về ban đầu hay sao”

“Vẫn là nhanh cút đi, con vịt xấu xí thì mãi là con vịt xấu xí, đừng mơ tưởng biến thành thiên nga. Định ăn vạ ở Ngân Diệu, Mộ Thiếu cũng sẽ không nhìn ngươi lấy một cái. Đừng có để giáo vụ xuống đuổi ngươi đi, như vậy thật quá khó coi.”

Một đám người châm chọc mỉa mai một hồi cũng kiêu căng ngạo mạn mà rời đi. Tới đêm khuya, Lâm Tố Tâm càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng, nhất thời xúc động, liền cắt cổ tay.

Lâm Tố Tâm đối với nguyên chủ cứ biểu hiện mềm yếu như vậy thật sự cảm thấy rèn sắt không thành thép. Bất quá nếu không như thế, cô cũng không có cơ hội để trọng sinh, nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy có chút may mắn.

Đã tới thì an tâm ở lại, Có thể trở về nhân gian, tất nhiên là trời cao thương hại cô chết oan uổng, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, những thua thiệt mà cô phải chịu tất cả cô đều sẽ đòi lại.

Nhưng mà, hiện tại…

Lâm Tố Tâm vừa mới hạ quyết tâm, đột nhiên cảm thấy đầu một mảnh choáng váng, lúc này mới nhớ tới, thân thể này vừa mới cắt cổ tay, mất rất nhiều máu, trên sàn tất cả đều là vết máu của cô… Sớm nên đưa đến bệnh viện a….

Nháy mắt cô lại té xỉu thêm lần nữa, Lâm Tố Tâm hiện lên một ý niệm: Lẽ nào cô phải chết lại lần nữa?