Về đến nhà.
Tôi hít sâu một hơi, mở cửa.
Hành lang vẫn tối om mờ mịt, nhưng nhờ ánh đèn mờ mờ bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy cảnh bên trong.
Tôi không bật đèn, tay phải vịn tường đi từ từ vào trong. Tường này đã nhiều năm tuổi rồi, có lẽ đã từng được tu sửa, có một chỗ sờ không giống những chỗ khác.
Tay tôi ma sát với mặt tường phát ra âm thanh sàn sạt hơi nhỏ, tôi như một con mèo nhẹ nhàng đi tới hành lang. Tôi không muốn gây tiếng động làm phiền em, nhưng tôi muốn gặp em. Tiếng sàn sạt mà tôi tạo ra coi như tiếng chuông để em biết, tôi sợ em thấy tôi phiền, thế nên tôi cố gắng đi không một tiếng động.
Ánh đèn bên ngoài xuyên qua khung cửa sổ trong nhà vệ sinh chiếc lên má tôi. Tôi nghiêng đầu, nhìn khung tranh có con mèo đeo vòng cổ, trên lớp kính có một nửa gương mặt mờ của tôi...
Em nói, trong căn nhà này, nơi nào có tôi cũng sẽ có em.
Hừ, tôi đợi cả tiếng rồi, chắc chắn lời này của em không đáng tin cho lắm.
Nhưng không vì thế mà tôi cho rằng em là kẻ lừa đảo, dù sao em cũng có gương mặt rất rất đáng yêu mà.
Tôi nghĩ một chút, đoán là quỷ không phải làm việc 24/24h – nếu việc dọa người là một công việc của quỷ (đương nhiên là tôi không hề bị em dọa sợ nhé).
Không còn nghi ngờ gì nữa, thời gian quỷ nghỉ ngơi là ban ngày, còn công việc làm vào buổi tối. Em chắc hắn là một công nhân ca đêm rất khổ cực.
... Thế thì chuyện tôi đang làm còn ý nghĩa gì nữa.
Nó giống như bạn đứng trước cửa nhà người ta rồi gọi người ta đi làm thêm giờ ấy.
Không tốt, thế không tốt lắm. Nếu không may quấy rầy giây phút nghỉ ngơi của Thẩm Thụ, em sẽ không thích tôi nữa.
Tôi kiềm chế tâm tư của mình, nấu một bữa cơm đơn giản, ăn xong bắt tay vào làm việc nhà. Tôi muốn lau hết các gương, kính, thủy tinh trong nhà, để làm sạch cửa nhà Thẩm Thụ.
Ừm...
Tôi biết là buổi tối mà gõ gõ thủy tinh nói "Hi", hoặc gõ gõ gương nói "Xin chào" thì nhìn ngu lắm...
Tôi thất vọng phát hiện cả buổi tối nay Thẩm Thụ không hề để ý đến tôi.
Mang theo tâm trạng oan ức, tôi lên giường ngủ từ rất sớm.
Hi vọng có thể nhìn thấy em trong mơ.
...
Giấc mơ lần này hơi khang khác.
Trời xanh mây trắng, thảm cỏ xanh bạt ngàn...
Nhìn giống thảo nguyên xanh mát.
Lần này góc nhìn của tôi rất thấp, tôi không phải người quan sát mà là người tham gia, cũng có thể nói là chúng tôi đã hợp thành một thể, ý thức của tôi đã gắn vào 'tôi', cảm giác của 'tôi' cũng gắn liền với tôi...
Không bình thường cho lắm, thôi kệ đi, đây là giấc mơ mà.
Trong mơ vốn chẳng có gì là bình thường rồi.
Tôi trong mơ biến thành một con chó, hừ. Theo quan sát của tôi thì tôi là một con chó chăn cừu thuần chủng của Trung Quốc, là loại chó không mang lại tính thẩm mỹ ấy. Trên cổ tôi đeo một chiếc vòng cho chó, nối với một dây xích dài, quấn quanh một chiếc cọc gỗ.
Rõ ràng tôi có thể tránh thoát khỏi cái xích này, nhưng tôi không muốn làm thế.
Tôi lười biếng nằm xuống, trông ngóng một bé quỷ.
"Ha ha ha ha..." – Một tràng cười đánh thức tôi.
Tôi giương mắt, đập vào mắt tôi là phần đùi thẳng đều, xuống một chút là mắt cá chân nhỏ nhắn, xuống nữa... Là bàn chân cách mặt đất khoảng 5cm.
Mặc dù em vẫn hơi trong suốt, nhưng tôi có thể tưởng lúc em còn sống da rất trắng, là kiểu trắng trắng hồng hồng căng tràn sức sống.
Bây giờ em ấy đang lơ lửng.
"Gâu" – Tôi sủa một tiếng với em.
Thẩm Thụ ngồi xổm xuống, vuốt đầu tôi, đôi mắt to tròn cong cong vì cười, giống như trăng lưỡi liềm sáng trong trên bầu trời đêm: "Sao anh lại biến thành chó rồi!"
"Anh cũng không biết." – Nhưng mà có thể khiến em cười là được rồi.
"Tại sao tối nay em không đến gặp anh?" – Tôi hơi oan ức, hỏi.
"Không phải bây giờ em đến rồi à." – Em ngồi xuống, hơi co chân, nhìn em ấy rất nhỏ nhắn. Tư thế ngồi này của em khiến tôi không cần ngẩng đầu cũng nhìn được em.
"Ý anh là bên ngoài."
"À..." – Em ôm mặt, bất đắc dĩ thở dài: "Em cũng muốn ra ngoài gặp anh. Nhưng mà... Em không đủ năng lượng..."
Thẩm Thụ nói tiếp: "Giống như con người cần ăn cơm mới có được năng lượng ấy, quỷ cũng phải tiếp thêm năng lượng."
"Thế tại sao em lại vào được giấc mơ của anh?" – Tôi cực kỳ có hứng thú với chuyện của em.
Thẩm Thụ giải thích: "Giấc mơ khác với hiện thực. Lúc em xuất hiện trong thế giới thật cần có năng lượng vì em không thuộc về thế giới thật, thế nên cần có một chút..." – Em ấy hơi lúng túng tìm từ chính xác.
"Lộ phí?"
"Đúng đúng đúng! Nhưng trong mơ thì không cần. Giấc mơ có thể chứa đựng tất cả mọi thứ." - Thẩm Thụ nói.
"Em thu lộ phí kiểu gì?" – Tôi nghiêng đầu chó, hỏi em.
Thẩm Thụ hơi ngượng ngùng cúi đầu.
Tôi dùng mắt chó của tôi bảo đảm, tôi thấy em đỏ mặt.
Tôi đến gần hai bước, đặt đầu lên đùi em, mở đôi mắt tô long lanh nhìn em: "Là cái gì vậy?"
Thẩm Thụ quay đầu đi, giọng nhỏ xíu: "Cái này cần anh giúp..."
"Không thành vấn đề, giúp thế nào?" – Tôi dường như đã nhận ra gì đó.
Thẩm Thụ quay đầu lại, nâng đầu tôi lên: "Anh hôn em một cái được không?"
Em nói xong, mặt càng đỏ hơn, giống như quả táo đỏ mọng.
Cả thân thể em giống như một quả táo ngon lành, tròn tròn đáng yêu, còn tỏa ra mùi thơm trong veo hấp dẫn.
Tôi giả vờ bình tĩnh: "Được."
May là bây giờ trên mặt tôi toàn lông chó xù, nếu không em sẽ thấy quả mặt đỏ bừng bừng của tôi mất.
Bình tĩnh nào, Lục Minh.
Phải ra vẻ thành thục trưởng thành.
Tôi từ từ đến gần em, thái độ của tôi bình tĩnh đến mức tôi phải tự khen mình, đúng là con chó hiểu chuyện diễn giỏi.
Thẩm Thụ hơi ngơ ngác nhắm mắt lại.
Tôi hôn em ấy một cái.
— Ngay sau đó, cái lưỡi chó của tôi không khống chế được mà liếʍ mặt em một cái.
Đệt mợ...
Tôi thầm văng tục chửi thề trong lòng.
Thẩm Thụ kinh ngạc mở mắt ra, sờ sờ vệt nước trên mặt mình, sau đó há miệng cười to.
"Xin lỗi... Ha ha ha... Xin lỗi.... Em không nhịn cười được... Ha ha ha ha..."
Tôi buồn bực xoay người, chổng mông chó về phía em, buồn buồn nói một câu: "Ngày mai gặp em sau."
Vừa dứt lời, tất cả trong giấc mơ bắt đầu chấn động, bầu trời và mây trắng tan thành từng mảnh vỡ rơi từ trên cao xuống, mặt đất cũng bắt đầu sụp đổ...
Tôi sờ sờ gối, tắt báo thức.
Giấc mơ luôn ngắn ngủi như vậy, tôi còn chưa kịp làm gì, một ngày mới đã bắt đầu rồi.