Quỷ Trong Gương Và Người Trong Lòng

Chương 4

Chắc rất nhiều người cũng giống tôi, phát hiện ra một điều rằng – mỗi lần chúng ta nằm mơ đều là góc nhìn của Thượng Đế.

Nói thế nào nhỉ, trong mơ, tôi chi ra làm hai nửa. Một phần đang quan sát toàn bộ thế giới, giống như một vị Thần toàn trí và toàn năng đang lơ lửng trên mây, có quyền điều khiển tất cả các góc nhìn trong giấc mơ; phần còn lại tham dự vào thế giới này. Có một điểm thú vị là, ý thức của tôi trong mơ là người quan sát chứ không phải người tham gia. Nhưng tôi chắc chắn, chúng tôi là cùng một người... Người quan sát chia sẻ góc nhìn, người tham gia chia sẻ cảm giác.

Ví dụ như lúc người tham gia rất muốn đi vệ sinh, người quan sát là tôi cũng muốn đi vệ sinh...

Càng thú vị hơn là, tôi phát hiện người quan sát không thể điều khiển được những người tham gia.

Giống như người đang thoát hồn ấy, linh hồn đã thoát ra ngoài nhưng thân xác vẫn được điều khiển bởi những sợi dây vô hình.

Thôi được rồi, tôi nói hơi nhiều, nhưng tôi chỉ muốn nói một ý chính thôi – tôi gặp được người kia trong mơ.

Tôi biết tôi đang nằm mơ, nhưng ý thức của tôi hoàn toàn tỉnh táo, điều này cũng không quá ngạc nhiên nhỉ. Tôi phiêu du giữa những đám mây trên cao, nhìn thấy người tham gia (là phần tôi mà tôi không khống chế được ấy) đang nằm ngủ trong một khu tối om. Tôi buồn bực ngán ngẩm nhìn 'tôi' rất lâu, có lẽ là một giây đồng hồ, cũng có thể là năm giây.

Tôi chợt giật mình, bởi tôi nhìn thấy một nguồn sáng trong khu tối tăm ấy.

Nguồn dang kia bay tới bên cạnh 'tôi', dùng âm thanh dính nhơm nhớp thì thầm: "Em phát hiện rồi nha."

Tôi không kìm được mà run lập cập, giống như bị điện giật vậy. Sau đó tôi vội xoa xoa hai tai mình, tôi cảm giác hai tai mình đã nóng lên, dòng máu yếu đuối bên phần tai nhạy cảm đang sôi sục.

Quá gần... Người kia đứng quá gần 'tôi'.

Điều này khiến tôi thấy rất khó chịu.

Tôi cảm thấy dưới nguồn sáng kia chắc chắn là một con người, mà còn là một con người vô cùng thú vị - người đó thậm chí còn thổi một hơi vào tai 'tôi' nữa!

Vào lúc này, tôi thấy 'tôi' đã tỉnh. Thân thể 'tôi' như cương thi cứng ngắc, bật một phát ngồi thẳng dậy.

'Tôi' nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt không thay đổi nhìn nguồn sáng kia: "Em quá chói mắt."

Nguồn sáng hạ thấp độ sáng. Bây giờ tôi nhìn thấy rồi, đúng là một dáng người gần như trong suốt, nhưng tôi không thấy rõ mặt người đó.

'Tôi' nói tiếp: "Anh muốn nhìn mặt em."

Người kia lại nghe theo 'tôi', hành động thuận theo này khiến tôi giật mình, lại cảm thấy người này hơi đáng yêu, giống như cún con nghe lời vậy. 'Tôi' đưa tay ra, người đó ngay lập tức ngoan ngoãn đặt đầu lên tay tôi, để tôi xoa xoa mặt.

Lần này tôi thấy mờ mờ mặt người này – là một thiếu niên rất đáng yêu, vẫn còn nét trẻ con ngây thơ, đôi mắt to tròn, khóe mắt hơi rủ xuống khiến người ta thấy ngoan ngoãn nghe lời. Em ấy không cười, nhưng tôi đoán em ấy có hai lúm đồng tiền rất xinh, nếu nếm thử một chút sẽ thấy được mùi vị say mê lòng người.

Em ấy nhìn 'tôi': "Anh không sợ em?"

'Tôi' nói: "Anh biết em. Em không thuộc về giấc mơ của anh."

Em ấy nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp và hai chiếc răng nanh, vẻ đáng yêu của em ấy bị răng nanh biến thành hơi tà ác, giống như ác ma nhỏ có chiếc bụng tròn vo đáng yêu.

Em ấy nhẹ giọng hỏi: "Em tới từ đâu?"

'Tôi' suy nghĩ một chút, tôi cũng cùng suy nghĩ một chút.

Sau đó chúng tôi cùng lên tiếng: "Em đến từ trong gương."

Em ấy nói: "Không chính xác nha."

Em ấy tốt bụng bổ sung: "Em đến từ trong gương, cũng có thể xuất hiện trong lớp thủy tinh."

'Tôi' nói tiếp: "Anh biết."

Làm sao mà không biết được? Thôi được rồi, tôi thấy 'tôi' nở nụ cười, nói: "Tất cả những nơi có thể chiếu được bóng anh, đều có em."

"Trong phòng ngủ của anh không có gương, rèm cửa cũng che kín rồi. Em không thể xuất hiện được, thế nên mới vào trong giấc mơ của anh, có đúng không?"

Em ấy lộ ra một nụ cười ngọt ngào, hỏi ngược lại: "Có đúng không?"

"Đúng rồi!" – Em ấy vẫy vẫy tay: "Bởi vì em muốn ở cùng anh đó. Chỉ cần là nơi có anh, chắc chắn cũng sẽ có em."

'Tôi' đưa tay sờ sờ em ấy, trên tay tôi cũng có cảm giác lạnh lẽo, trơn mịn.

"Giới hạn trong căn nhà này." – 'Tôi' lên tiếng.

"Không sai." – Em ấy cúi đầu, nhìn có vẻ hơi đáng thương: "Xin anh đừng vứt bỏ em, có được không?"

'Tôi' bỗng nhiên nắm eo em ấy, kéo em ngồi lên chân mình, hai tay tôi ôm chặt em, ghé vào tai em ấy: "Em sẽ làm tổn thương anh à?"

Em ấy nhìn chăm chú vào 'tôi' một lúc, hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"

"Anh cảm thấy không biết được. Chắc là em không có năng lực này đâu. Nếu em muốn làm anh bị thương thì anh đã chết từ lâu rồi."

"Đúng đó." – Em ấy cười híp mắt.

"Nói cho anh biết tên của em."

"Thẩm Thụ."

'Tôi' hơi hạ thấp giọng xuống, khi nói chuyện phả ra một hơi nóng lên người em ấy: "Là Thụ trong thụ sắc quỷ à?"

Được rồi, tôi không muốn thừa nhận cái người tham gia kia là tôi đâu. Chắc chắn tôi sẽ không làm ra chuyện mờ ám như thế.

Chắc chắn không.

Nhưng nhìn em ấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơi run run, khuôn mặt nửa trong suốt dường như hơi ửng hồng, bỗng nhiên tôi thấy sung sướиɠ lạ thường.

Ngay sau đó em ấy ra vẻ như không có chuyện gì, đứng lên: "Là Thụ trong tơ lụa!"

Âm điệu cuối cùng đã bán đứng tâm trạng em ấy.

Tôi và 'tôi' cùng nở nụ cười.

"Đi đây!" – Thẩm Thụ nói. Bóng em ấy biến mất trong giấc mơ của tôi ngay lập tức.

Nhưng em ấy để lại một mùi thơm kỳ dị, rất ngọt, mang theo một chút mùi tanh khó phát hiện.

Chuyện này rất kỳ lạ, tôi chưa từng ngửi thấy mùi gì trong mơ.

Thôi, kệ nó đi. 'Tôi' ngủ rồi, tôi nhìn 'tôi' một lúc, cũng nằm ngủ trong mơ.

Ngày hôm sau.

Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua rèm cửa mỏng manh, phủ lên toàn bộ phòng ngủ.

Tôi tỉnh dậy, gãi gãi đầu, hình như nhớ mang máng cái gì đó, nhưng không rõ lắm.

Ừm...

Tôi vén chăn nhìn nhìn, vào nhà vệ sinh giặt qυầи ɭóŧ.