Khi ấy tôi luôn có cảm giác mình bị nhòm ngó.
Khi tôi đi một mình trên hành lang hẹp dài, tôi luôn có cảm giác sau lưng có người đang nhìn chằm chằm tôi.
Nói là cảm giác cũng không đúng lắm... Nó giống như trực giác hơn, là giác quan thứ sáu đang mách bảo tôi. Tôi giống như con mồi bị che khuất trong bóng tối của một loài thú săn mồi, kẻ săn mồi đang nhìn chằm chằm quan sát nhất cử nhất động của tôi, lông tóc tôi dựng đứng cả lên, sởn cả tóc gáy... Bởi vì cái chết đang đến gần tôi.
Nhưng tôi chắc chắn trong hành lang chỉ có một mình tôi.
À, phải tính cả bóng đèn đang phát sáng trên trần nhà, ba bức tranh treo trên tường nữa – theo thứ tự là tranh tĩnh vật vẽ chiếc cốc, một bức vẽ con mèo đáng yêu đeo vòng cổ cà một bông hoa hướng dương rất lớn.
Đúng rồi, còn có tủ giày nữa.
Hành lang trong nhà rất chật, cái tủ giày to khác thường này rất vướng chỗ, mấy lần tôi bị vấp vào nó suýt thì ngã.
Tôi đã cẩn thận kiểm tra đồ dùng trong nhà. Ban đầu tôi hơi nghi ngờ chủ cũ đặt máy quay lén trong nhà. Mặc dù một tên đàn ông độc thân như tôi không có gì đẹp đẽ để xem, nhưng ai mà biết được trên đời này có bao nhiêu kẻ biếи ŧɦái muốn nhìn trộm đàn ông sinh hoạt chứ.
Nhưng sau khi thử tất cả các cách kiểm tra máy quay lén mà tôi tra trên mạng, tôi gạt bỏ suy nghĩ này.
Có lẽ do tôi quá nhạy cảm.
Cũng có thể do tôi quá rảnh rỗi, một mình không có gì làm nên thích đoán mò, đợi đến khi tôi bận rộn thì sẽ hết nhạy cảm thôi.
Lúc đó tôi đã an ủi mình như thế.
Không ngờ, vài ngày sau, khi tôi phát hiện ra sự thật, nó đã phá vỡ toàn bộ nhận thức của tôi với thế giới này, cũng thay đổi cuộc đời của tôi.
Hôm ấy, trời đã muộn lắm rồi. Mùa đông nhanh tối, cho dù đang ở ngoại thành cũng có vô số đèn sáng tô điểm màn đêm đen tối.
Tôi đã ăn cơm xong từ sớm, đọc cuốn sách Và rồi chẳng còn ai《And Then There Were None》của Agatha Christie. Cảnh cuối truyện khiến tôi sợ hãi, tôi lắc đầu cố gắng xóa đi sự sợ hãi này.
Tôi vào nhà vệ sinh kiểm tra máy nước nóng đã cũ, đèn hiển thị nước đã đủ nóng.
Nói thật, trong mùa đông mà được ngâm mình trong nước nóng quả là sung sướиɠ, tiếc là trong nhà tôi không có bồn tắm. Không sao, tắm nước nóng từ vòi hoa sen cũng có thể khiến tôi thoải mái quên đi muộn phiền.
Tôi mở nước, đợi nước lạnh chảy hết rồi đến nước nóng, mười phút sau cả căn phòng đã tràn ngập hơi nước ấm áp tôi mới bắt đầu tắm.
Vòi hoa sen ở gần cửa sổ, tôi từng nói rồi, điều này khiến tôi hơi có cảm giác không an toàn, bởi vì không có rèm che cửa. Nhưng mùa đông cũng khá tiện, nhiệt độ bên trong và bên ngoài chênh lệch, hơi nước đã phủ mờ cánh cửa thủy tinh rồi.
Tôi nhìn ra bên ngoài một chút, tốt lắm, không thấy gì cả.
Tôi gội đầu trước. Dầu gội của tôi là mùi bưởi, thanh mát dễ chịu, nhưng tôi không cẩn thận làm dính bọt vào mắt, khó chịu vô cùng.
Tôi đoán mắt tôi đang rất nóng, nó bị dầu gội dính vào xót vô cùng, đã chảy ra nước mắt sinh lý. Tôi chỉnh nước ấm, ngẩng đầu rửa mắt, cố gắng chớp chớp đôi mắt cay xót.
Đợi đến khi cảm giác ổn hơn một chút tôi mới tiếp tục tắm rửa. Tôi vô tình liếc sang phía cửa sổ, quả nhiên thấy một đôi mắt đỏ ngầu.
Tôi đoán đúng rồi, dầu gội này chắc là kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơi lớn mới khiến đôi mắt tôi đỏ như thế...
...
Khoan đã.
Tôi bỗng nhiên ý thức được gì đó, cả người không tự chủ mà phát run, nước nóng đang xối trên người cũng không thể khiến tôi hết lạnh.
Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc qua bên cửa sổ - cửa sổ mịt mờ chỉ phản chiếu gương mặt tôi.
Tôi không dám tin, xoa xoa hơi nước trên cửa sổ, nhìn kỹ lại lớp thủy tinh – không sai, chỉ có mắt bên phải bị đỏ.
Vừa nãy là hai con mắt đỏ bừng...
Chắc là nhìn nhầm rồi, chắc chắn là thế. Tôi tự an ủi mình, nhưng tâm trí vẫn không nghe theo khống chế của tôi. Tôi nhớ đến cuốn sách vừa đọc, nghĩ đến từng cái chết được miêu tả kỹ càng, nghĩ đến một căn phòng đen tối chỉ có một người, nghĩ đến người phụ nữ tôi không nhớ tên đã tuyệt vọng thắt cổ tự sát, suy nghĩ của tôi cứ quanh quẩn loạn thành một vòng, cuối cùng trở về hai con mắt đỏ bừng...
Dừng!
Tôi coi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục tắm, hi vọng nước nóng có thể khiến tôi dễ chịu hơn một chút. Cả quá trình tắm tôi chỉ cúi đầu, không dám nhìn cửa sổ một lần nào nữa. Nhưng tôi vẫn không thể thoải mái nổi, đành cố gắng tắm thật nhanh rồi ra ngoài.