Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 43

Edit: Toả Toả

Giang Ẩn thấy một người tự mình nhảy xuống liền nói với Lâm Miên Lý: "Hay cậu đi nói với bọn họ là bọn họ có thể tự nhảy xuống đi, tôi khỏi cần phải đánh sụp toà nhà này, dù sao cũng là tâm huyết của chủ tịch Tăng mà."

Lâm Miên Lý: "Không được đâu, như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người khác, để bọn họ tựa chọn lựa đi."

Giang Ẩn: "Được, cậu nói gì cũng đúng."

Chủ tịch Tăng: "......"

Khán giả cười điên cuồng.

Cần lái di chuyển với tốc độ tương đối chậm, cũng không còn cách nào khác, Lâm Miên Lý không theo anh vào trong xe, mà cứ đứng trên nắp trước xe, vừa ngẩng đầu thì đã thấy Ryan đang nhìn hắn từ tầng hai.

Ryan vẫn chưa bị loại, thậm chí cậu còn có hai đồng đội, là nhóm còn sống mà còn nhiều người nhất hiện tại, có ba người.

Chỉ là bây giờ đồng đội của cậu đều đang bày ra vẻ mặt ủ rũ, sống không còn gì luyến tiếc, chỉ có Ryan sau khi đón nhận tầm mắt của Lâm Miên Lý lại còn ngượng ngùng vẫy tay với hắn, đôi mắt vàng đầy ý cười.

Lâm Miên Lý ngẩn người.

Tuyển thủ này sao bây giờ vẫn còn tâm trạng chào hỏi hắn vậy?

Điều mà hắn không biết là Ryan vẫn luôn lo lắng cho hắn, sau khi tách ra ở tầng sáu, Ryan cũng không có gặp lại hắn nữa, đã từng nghĩ là hắn bị loại rồi. Bây giờ khi thấy bọn họ đang có kế hoạch diệt sạch tất cả tuyển thủ, cậu lại phát hiện mình không có loại cảm giác sợ hãi khi sắp sửa bị loại, thay vào đó lại có cảm giác rằng Lâm Miên Lý thật lợi hại, thật không hổ là ý tưởng của hắn.

Có phải là mình quá ngu ngốc rồi không? Ryan nghĩ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của đồng đội mình, cậu không nói những suy nghĩ thật của mình ra.

Lâm Miên Lý suy nghĩ một chút, liền giương mắt quét qua, cách xa mấy chục mét, hắn lười lớn tiếng kêu lên, trực tiếp giơ tay ra hiệu.

Ryan sửng sốt một chút, lập tức hiểu được hắn muốn nói gì, tức khắc cẩn thận nhìn.

Động tác của Lâm Miên Lý rất đơn giản, ý là bảo bọn họ đi xuống tầng một, đi vòng qua phía bên kia, sau đó nhảy xuống.

Nhảy xuống?

Đồng đội hỏi Ryan có ý gì, Ryan không kịp giải thích, liền đưa họ xuống lầu xem thử thì choáng váng, cách đó ba thước có một búa sao băng ở dưới nước!

Lâm Miên Lý đang dạy họ cách trốn thoát!

Bản thân Ryan cũng quên có một cái búa sao băng, búa sao băng cũng đặt ở trên tảng đá lớn, nhưng phần lớn búa sao băng chìm trong nước, màu sắc gần giống với màu mặt nước, cho nên căn bản không ai biết về nó.

Giang Ẩn đã phóng cần trục qua, bọn họ không còn thời gian.

Đương nhiên Giang Ẩn nhìn thấy hành động của Lâm Miên Lý, nhướng nhướng mày: "Cậu thân với cậu ta từ khi nào thế?"

Lâm Miên Lý: "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy cậu ta cũng được thôi."

Lúc trước Ryan đã cứu hắn.

Giang Ẩn không nói nữa, động tác dưới tay cũng không dừng lại, nhóm Ryan vẫn còn chút thời gian.

Ngoại trừ người tự nhảy lầu lúc trước, những người khác đều không từ bỏ, đi tới lúc này, bọn họ sẽ không chủ động bỏ cuộc, chỉ cần còn một tia hy vọng, bọn họ nhất định sẽ nắm chắc.

Giang Ẩn nhắm cần cẩu vào các cột chống bên dưới tầng một của tòa nhà hỏng, nói với nhóm nhân viên cứu hộ đang theo dõi bọn họ: "Mọi người chú ý, tôi bắt đầu đây."

Nhóm nhân viên cứu hộ cười mắng: "Được rồi nhóc con, còn không mau làm đi, sắp hết thời gian rồi."

Giang Ẩn cười to, khi tay anh vừa động, cần trục liền từ từ đập vào trụ chống đỡ.

Mọi người đều nín thở.

Ngay sau đó, một trụ bị gãy, hai trụ bị gãy, ba trụ......

Giang Ẩn dừng lại sau khi phá hết cột trụ ở một bên, tòa nhà hỏng cũng từ từ nghiêng về phía bên này.

Tòa nhà "Công trình trong mơ" bắt đầu sụp đổ theo đường nghiêng.

Mọi người chứng kiến

tòa nhà cao 30 mét nghiêng mình chìm trong nước, các tầng va vào nhau đổ sập, nước bắn tung tóe, bụi bay mù mịt, tất cả đồ vật trong tòa nhà đổ xuống một hướng, tiếng ầm ầm rầm rầm không dứt.

Có tuyển thủ rơi xuống nước, một số thấy tình thế đã kết thúc nên chủ động nhảy xuống sau khi đã không thể cầm cự được nữa.

Robot cứu sinh rất thông minh, khói và nước bắn lên sẽ không cản trở chúng cứu người, cùng lúc, một số quả bóng cứu sinh xuất hiện để bảo vệ tuyển thủ bên trong.

Tất cả mọi người đều là người thông minh, các tư chất của Alpha đều rất tốt, đều đứng ở một bên chờ đợi cơ hội, không ai oán trách.

Hơn nữa còn có người luôn theo dõi, nếu phát hiện có tuyển thủ sắp sửa bị chôn sống, lập tức sẽ để robot cứu sinh tung bóng cứu người.

Ryan đã nhảy lên búa sao băng trước khi tòa nhà sụp đổ, nhưng không có nhiều chỗ trên búa sao băng, chỉ vừa đủ chỗ cho hai người đứng, đồng đội có sức chiến đấu thấp nhất đã từ bỏ cơ hội này, để lại cơ hội sống sót cho hai người họ.

Đến phút cuối cùng, bụi bặm tản ra, khán giả nhìn chằm chằm vào màn hình, tìm kiếm các tuyển thủ còn lại.

Hai thành viên của đội Tạp Lâm sống sót nhờ đứng trên búa sao băng.

Và những người khác......

Khương Dương Băng đã ngồi trên mặt cắt ngang của một cây cột, sống sót.

Tóc đỏ cũng giống anh ta, chỉ là hơi chật vật chút, cậu ta hoảng sợ nằm trên chiếc giường ọp ẹp nổi trên mặt nước.

Ngoại trừ vài người này, tất cả các đội khác đều bị loại.

Sau khi tóc đỏ ổn định cơ thể thì vừa la vừa hét: "Đại ca! Đại ca! Em ở đây! Anh có muốn lại đây với em không? Mẹ nó thằng nhóc thối Giang Ẩn, lại dám chơi lớn như vậy......"

Cho đến hiện tại, đã xác nhận có ba đội còn sống, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba vị trí đầu chính là của bọn họ.

Giám khảo dùng sức nuốt nước bọt, liếc nhìn Thiệu Giác và chủ tịch Tăng, sau đó chuẩn bị đứng lên tuyên bố kết quả, trong quy tắc có nói cuộc thi có thể kết thúc khi còn lại ba nhóm cuối cùng hoặc khi hết thời gian.

Lúc này, đột nhiên tóc đỏ hét lên một tiếng, các giám khảo lập tức nhìn sang, chỉ thấy một chiếc bàn thấp bằng gỗ to dài ba mét trượt xuống từ chỗ nghiêng rồi gãy ngay đối diện giường của cậu ta.

Tóc đỏ muốn tránh cũng không được, trơ mắt nhìn chiếc bàn gỗ nặng nề rơi xuống và đập vào phía bên kia chiếc giường lớn của cậu ta.

Giường lớn bị bàn làm việc đập lên, tóc đỏ trên đó bị ném xuống nước.

Giám khảo: "......"

Khương Dương Băng chưa kịp nói: "......"

Đạn mạc cũng hết sức không biết nói gì, mọi người đồng thời cùng lướt qua mấy chục dòng:..................

Bày tỏ mặc niệm với Khương Dương Băng.

Lần này, Khương Dương Băng mất đi một đồng đội, chỉ còn lại một mình anh ta, mà thời gian còn lại không đủ để anh ta đánh bại người có điểm cao nhất là Lâm Miên Lý và Giang Ẩn, vì vậy anh ta đã trượt Top 3 trong cuộc thi đồng đội.

【Khương Dương Băng quá thảm, tuyển thủ bị đồng đội liên luỵ thảm nhất trong lịch sử.】

【Xin lỗi, tui lỡ cười......】

【Xin lỗi, tui cũng cười......】

"Tít-- hết giờ, trận thi đấu đồng đội thứ hai kết thúc"

Nhân viên cứu hộ sử dụng thuyền nhỏ ở trong đống phế tích -- đúng vậy, nơi này đã trở thành một mảnh phế tích, với đủ loại vật dụng văn phòng, đồ đạc, vân vân... lênh đênh khắp nơi, tìm kiếm và giải cứu những người khác.

Lâm Miên Lý và Giang Ẩn thành công rút lui, được đưa lên thuyền nhỏ.

Tóc đỏ tức banh phổi nhìn hai người bọn họ, nhân viên cứu hộ phải đề phòng bọn họ đánh nhau trên thuyền.

"Nhìn cái gì, là cậu tự mình rơi xuống nước, tụi này không biết gì hết." Giang Ẩn còn chọc người tức chết mà không đền mạng tựa vào người Lâm Miên Lý trêu chọc tóc đỏ.

Cả người tóc đỏ ướt sũng, chỉ vào Giang Ẩn nói: "Cậu còn dám nói, cậu thế mà còn dám nói! Nếu không phải do cậu đánh sập toà nhà thì chúng tôi sẽ chật vật như vậy sao? Mấy người không thể dùng cách nhẹ nhàng hơn được à?"

Giang Ẩn khó hiểu nói: "Cái này là nhẹ nhàng nhất rồi, chẳng lẽ cậu còn hy vọng tụi này sẽ dùng cần cẩu làm nổ tung toà nhà sao? Như vậy mới thô bạo đó."

Tóc đỏ nói không nên lời, bị Giang Ẩn đưa vào tròng, tưởng tượng dáng vẻ toà nhà bị sụp đổ, đúng là như thế tương đối nhẹ nhàng rồi.

Nguyên nhân chính là cách cậu ta bị loại quá nhục, liên luỵ đến đại ca của bọn họ cũng bị loại.

Cậu ta dè dặt nhìn Khương Dương Băng: "À ờm, đại ca, xin lỗi nhé, đều tại cái bàn làm việc kia, nếu không......"

Khương Dương Băng bất lực nói: "Tiểu Hồng, đừng nói nữa......"

Tóc đỏ tủi thân ngậm miệng.

Đợi đến khi nhóm của Lâm Miên Lý lên bờ, Hứa Thừa, Phí Long và Tần Huyền chạy tới, không giấu được sự phấn khích.

Ba người bọn họ bởi vì bị truy đuổi mà phân tán, không bao lâu thì từng người đều bị loại, sau khi đi ra, bọn họ đứng trên bờ nhìn về phía màn hình chính, mới phát hiện hai vị đại lão của bọn họ đã chạy đi "nghỉ ngơi", cũng may kết quả cuối cùng là tốt, hơn nữa còn là tốt hơn bao giờ hết.

"Đệt cụ đệt cụ anh Giang anh Miên, hai người rất tuyệt vời!! Rất tuyệt vời, sao hai người lại có thể...... Tuyệt vời như vậy chứ! Tuyệt vời đến mức tôi cũng không biết phải nói gì mới được!" Phí Long nói năng lộn xộn.

Hứa Thừa cũng thấy nhiệt huyết sôi trào: "Cậu có thể đổi từ khác được không, chỉ biết tuyệt vời, tôi vốn nghĩ hai người các người đã bỏ cuộc rồi, trốn ở trên tầng cao nhất lâu như vậy, ai mà ngờ mấy người vừa ra lại làm được chuyện lớn như vậy, được lắm được lắm, tôi thật sự phục hai người, cái này mà cũng có thể nghĩ được."

Tần Huyền nhìn Lâm Miên Lý với ánh mắt không thể giải thích được, anh ta đột nhiên tiến lên một bước ôm lấy Lâm Miên Lý, cổ tay áp chặt vào cổ hắn, ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Em thấy mà lo muốn chết, anh."

Một tiếng anh cuối cùng nói rất khẽ, thậm chí còn hơi run rẩy, trông rất lo lắng.

Lâm Miên Lý dừng một chút, nhịn xuống sự khó chịu sau gáy, vỗ vỗ vai anh ta.

Những người khác thấy Tần Huyền lại trực tiếp ôm hắn như vậy đều âm thầm kinh hãi.

Quan hệ của bọn họ tốt như vậy sao? Thế mà dám trực tiếp ôm lấy Lâm Miên Lý? Đây là người mà ngoài Giang Ẩn là ngoại lệ duy nhất có thể gần gũi như vậy với Lâm Miên Lý.

Giang Ẩn cau mày, kéo Tần Huyền về phía trước không ngừng, trước khi bị ép rời đi một giây, Tần Huyền đột nhiên ngửi thấy mùi hương trên người Lâm Miên Lý, đồng tử co rút lại.

Đó là gì?!

Tại sao trên người Lâm Miên Lý lại có hương Pheromone của Giang Ẩn?

Không đợi anh ta ngửi thấy rõ ràng, Giang Ẩn đã kéo anh ta ra, đưa cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo.

Tần Huyền cúi đầu cười cười khoé miệng có hơi cứng ngắc, tuy không nói gì nhưng trong lòng lại quay cuồng.

Chắc là tình cờ thôi, bọn họ hành động cùng nhau lâu như vậy, dính chút Pheromone trên người đối phương là chuyện bình thường, chắc là anh ta nghĩ nhiều rồi.

Anh ta miễn cưỡng đè nén nghi ngờ trong lòng, bây giờ máy quay vẫn ở xung quanh bọn họ, cho nên anh ta không thể lộ ra manh mối trước mặt nhiều người như vậy.

Chỉ là khi anh ta cười với mọi người, anh ta sẽ luôn nhớ lại loại mùi hương kia - mùi Pheromone vô cùng bá đạo quấn chặt lấy Lâm Miên Lý thuộc về Giang Ẩn, giống như là đang ra oai với anh ta, người này là của anh......

Anh ta lắc đầu, ảo giác, nhất định là ảo giác, Giang Ẩn là người khiến người ta rất phản cảm lại cả ngày không biết xấu hổ mà đi theo Lâm Miên Lý, muốn nói anh thích Lâm Miên Lý cũng không phải là chuyện không thể nào.

Dù sao Lâm Miên Lý cũng hấp dẫn như vậy......

Nhưng Lâm Miên Lý chỉ có thể là của anh ta, anh ta đã ngồi canh chừng con mồi lâu như vậy, sao có thể bị những người khác làm ô nhiễm được chứ?

Tần Huyền bình tĩnh lại, nghĩ thầm phải tăng nhanh tốc độ, đợi đến khi cuộc thi khiêu chiến của học sinh trung học chấm dứt, anh ta sẽ xuống tay.

Nghĩ đến đây, anh ta u ám nhìn Giang Ẩn, rồi lại lén lút liếc nhìn Ryan đang cười ngây ngô với Khương Dương Băng và Lâm Miên Lý.

Nhiều chó hoang mai phục bên người Lâm Miên Lý như vậy, rất không an toàn.

Bên bờ rất sôi nổi, các tuyển thủ khác đang tán gẫu, sau khi ra sân thì mọi người đã không còn là đối thủ của nhau.

Trong những người này có người chịu phục, có người không chịu phục, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận, bởi vì nhóm của Lâm Miên Lý quả thật không có phạm quy. Chỉ có thể nói rằng, bọn họ cũng giống như các nam tử rừng xanh trong trận đấu trước, trải qua mánh khoé của hai người này bọn họ càng thêm bực tức.

Ít nhất lần trước bị nhốt trong nhà kho còn có thể chống cự, lần này thì không chỗ chống đỡ, tòa nhà sụp đổ thì còn có thể chạy đi đâu? Lên trời à?

Lúc này hội đồng thi đấu cũng đang thảo luận sôi nổi, có người cho rằng ba top đầu nên là đội Thiên Cực, đội Tạp Lâm và đội Thủ Đô, bởi vì cuối cùng chỉ còn lại ba đội này.

Cũng có người cho rằng tóc đỏ bị rơi xuống nước trước khi có thông báo kết thúc trận đấu nên theo thể lệ, đội của họ dù bị loại cũng không được vào trận tiếp theo.

Trong trường hợp này, chỉ có hai đội đủ điều kiện tham dự trận đấu tiếp theo.

Thiệu Giác đột nhiên mở miệng: "Thật ra mấy người xoắn xuýt ba đội hay hai đội tham dự làm gì? Cũng như vậy thôi, cuối cùng còn không phải nhóm Lâm Miên Lý và Giang Ẩn giành hạng nhất à."

Các vị giám khảo lập tức đứng đắn nói: "Thiếu tá, trận đấu vừa rồi còn chưa so tài, làm sao có thể nói như vậy được, thật không công bằng, hơn nữa bây giờ chúng tôi đang thảo luận có bao nhiêu người sẽ tiến cấp."

Thiệu Giác mỉm cười: "Xin lỗi tôi sai rồi, chưa suy nghĩ mà đã nói ra sự thật, thiếu cân nhắc, nhưng cá nhân tôi nghĩ rằng nếu bọn họ muốn, bọn họ có thể đưa toàn bộ thành viên xuống nước."

Những người khác: "......"

"Ây ây xin lỗi, ý tôi là nên dựa theo quy tắc, bọn họ đã để mất một đồng đội trước khi kết thúc trận đấu, vì vậy chỉ có hai đội được tiến cấp. Kết quả cuối cùng là -- quý quân là đội Thủ Đô, á quân là đội Tạp Lâm và quán quân là đội Thiên Cực, cái này có gì cần xoắn xuýt không?"

Y nói không sai, cuối cùng, chủ tịch Tăng đã đích thân tuyên bố kết quả của trận đấu.

"Trận thứ hai của thi đấu khiêu chiến đồng đội dành cho học sinh trung học Ngân Lam hệ. Hạng ba: Đội Thủ Đô, với 9 điểm;

Hạng hai, đội Tạp Lâm, hai người tiến cấp, với 12 điểm;

Hạng nhất, đội Thiên Cực, hai người tiến cấp, với 24 điểm."

Bởi vì tóc đỏ bị loại nên điểm của cậu ta thuộc về đội Thiên Cực, vì vậy số điểm của đội Thủ Đô thay đổi từ 16 thành 9 điểm. Mặc dù hạng ba nhưng không có ai được tiến cấp.

Tất cả mọi người trong trường trung học Thủ Đô đều uất ức muốn chết.