Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 18

Edit: Toả Toả

Toà nhà không lớn, khắp nơi đều có máy móc bị phủ bụi, trông giống như một nhà kho bỏ hoang.

Một vài chùm ánh sáng trắng ngẫu nhiên được chiếu vào khoảng không phía trước, có vô số bụi nhỏ bay lơ lửng trong không khí.

Lâm Miên Lý đứng dưới ánh đèn trắng, nhìn những người đang trốn trong bóng tối.

"Hàn Đông, đưa thuốc ức chế đây."

Bốn tên Alpha đứng ngồi lộn xộn, ở giữa chính là Hàn Đông, gã ngồi xổm trên một cơ giáp, hai mắt như đại bàng nhìn chòng chọc hắn.

"Gấp gì chứ, mày nghĩ rằng tao gọi mày tới nói vài câu tán gẫu một lát rồi đem cái đó giao cho mày liền sao?"

"Vậy mày muốn gì? Chỉ vì chuyện ngày hôm qua mà mày lại đối xử với Vệ Gia Du như thế này, mày không thấy quá đáng sao?"

Nhắc tới chuyện này sắc mặt Hàn Đông càng thêm u ám: "Ông đây muốn làm gì thì làm, bây giờ chính là muốn tụi mày phải trả giá đắt."

Gã từ nhỏ đã kiêu ngạo ương ngạnh, thỉnh thoảng muốn nói đạo lý liền cảm thấy mình đã cho người khác mặt mũi rất lớn, lúc trước gã cũng làm vậy với Vệ Gia Du, mà cũng vì thế kết quả là bị Lâm Miên Lý và Giang Ẩn hợp tác đánh vỡ, khiến gã ở trước mặt toàn trường không ngóc đầu lên nổi.

Cục tức này làm sao mà gã có thể nuốt trôi đây.

Lâm Miên Lý cười lạnh một tiếng: "Tao thấy mày chính là một đứa trẻ lớn xác bị dạy hư, nếu đã rời khỏi nhà rồi, những thứ trước kia mày vẫn chưa học được thì bây giờ hy vọng mày có thể học được, học được việc tôn trọng người khác là như thế nào?"

Hàn Đông cười to vài tiếng: "Tuy rằng ở đây không phải là Thủ Đô tinh, nhưng việc mà tao muốn làm không một ai có thể ngăn được."

Người bên cạnh gã nói: "Anh Đông, anh còn nói đạo lý với nó làm cái gì, trước kia không phải liền trực tiếp ch*ch nó sao, bây giờ đến Thiên Cực tinh anh còn thật sự học được cách kiềm chế à."

Một người khác nói: "Người này là một ngoại lệ, là một gương mặt hiếm thấy, tao ở Ngu Nhạc Thành đợi lâu như vậy cũng chưa gặp qua nó, như thế nào cũng phải..... gì ấy nhỉ, lấy lễ đối đãi?"

Những người khác lại cười rộ lên, trong tiếng cười có ý da^ʍ tà trắng trợn, người đứng bên cạnh Hàn Đông có địa vị tương đương với gã nói: "Tao nghe nói, người có tính tình lạnh nhạt như thế này, vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp, nhìn thấy hoàn hảo giống như là rất khó chinh phục, nhưng thật ra là rất khó để thoả mãn đấy."

Gã ta nhìn Lâm Miên Lý từ trên xuống dưới một cách không thiện ý, ánh mắt phóng túng lại ghê tởm.

Trong ánh sáng trắng, thân thể Lâm Miên Lý lộ vẻ mỏng manh yếu ớt, vòng eo thon thả khiến người ta muốn đưa tay ra đo đạc một phen.

Lâm Miên Lý hiểu rõ không thể nói đạo lý với bọn họ, khởi động tay chân, mắt hơi nheo lại, lông mi dài tạo thành bóng dưới mắt: "Người nhà của mày chưa nói với mày là nói lời vô nghĩa càng nhiều thì càng chết nhanh sao?"

Nói xong liền trực tiếp lao tới Hàn Đông.

Mấy người kia thấy hắn như vậy càng thêm hưng phấn.

"Cái miệng nhỏ này của cưng, lát nữa anh sẽ khiến cho nó muốn nói cũng nói không nên lời."

Hàn Đông nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt dữ tợn, phất tay một cái, bốn người đồng thời bộc phát ra Pheromone của Alpha, đều dồn về phía Lâm Miên Lý.

"Lát nữa tao sẽ quay lại bộ dáng kia của mày, đưa cho những người bạn của mày xem, để tụi nó biết mày vẫn còn một bộ mặt khác ha ha ha ha, cứ việc phát tình đi nào."

Bước chân của Lâm Miên Lý dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ quả nhiên dừng lại, Hàn Đông hai mắt đỏ bừng vì kích động mà bước lên phía trước.

Trong cơ thể Lâm Miên Lý, thuốc ngăn chặn được tiêm trước đó dường như đã mất đi tác dụng, bị Pheromone của bọn chúng đánh vào, lỗ chân lông trên cả người đều phát đau, một thứ gì đó sâu trong máu đang bùng cháy dữ dội, cháy từ bên trong đến lớp da phía ngoài rồi xông thẳng lên não.

Hai chân hắn run lên, khuỵu một đầu gối xuống đất, hai mắt đỏ lên.

Áp lực bên ngoài và Pheromone rối loạn trong cơ thể không ngừng xé rách lý trí hắn, muốn hắn phải phục tùng và bỏ cuộc.

Suy nghĩ duy nhất của hắn lúc này chính là thuốc ngăn chặn quả nhiên một chút tác dụng cũng không có, cái miệng quạ đen của Giang Ẩn......

Dư quang quét qua bóng dáng bốn người đang dần tới gần, sự bất khuất theo bản năng và khắc sâu trong xương cốt dần dần lớn lên, hoá thành một năng lượng cuồng bạo, khiến hắn gần như muốn nổ tung, giống như trước đây, hắn phải tìm kiếm sự đột phá mạnh mẽ hơn trước.

Hàn Đông và những người khác đều không biết cảm giác thật sự của hắn lúc này, bọn họ chỉ nghĩ rằng hắn đã bị Pheromone của họ làm cho mất sức, tức giận vì bị khuất phục.

"Tụi mày nói xem, hôm nay dưới sự giúp đỡ của chúng ta nó có phân hoá thành công không, tao cảm thấy trước tiên nó sẽ phân hoá, đây là lần đầu tiên tao nhìn thấy Omega phân hoá trước mặt tao."

"Tao cũng nghĩ vậy, bốn Pheromone của chúng ta đủ để thúc dục nó phân hoá rồi ha ha ha."

"Ha ha ha anh Đông trước đây anh còn nói có người nói nó quá mạnh mẽ có thể sẽ phân hoá thành Alpha? Anh xem bộ dáng hiện tại của nó có chỗ nào giống Alpha sao?"

Hàn Đông: "Rõ ràng là bọn họ sai rồi, hừ, tao cho mày ngang ngược, ở trước mặt Alpha chân chính, cho dù trước đây mày có lợi hại cỡ nào, bây giờ cũng không thể không yếu đuối xin tụi tao cho mày."

Gã nhìn hai má đỏ bừng của Lâm Miên Lý, không kiềm lòng nổi kích động đứng lên, muốn tàn nhẫn giày vò chà đạp hắn, muốn làm cho khuôn mặt này lộ ra vẻ đau khổ cầu xin tha thứ.

Những người khác nhìn thấy gã như vậy, đều chủ động rời đi một chút, để lại cơ hội này cho Hàn Đông.

Hàn Đông cúi người vươn tay nâng mặt Lâm Miên Lý, hưng phấn lại xấu xa nói: "Đừng chịu đựng, đem Pheromone của mày tiết ra, như vậy mày sẽ lập tức phân hoá, tuân theo bản năng của mày sẽ dễ chịu hơn nhiều."

Hai má Lâm Miên Lý trơn bóng nhẵn nhụi, Hàn Đông không khỏi dùng sức cọ xát, có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại, đột nhiên "bốp" một tiếng, tay gã bị nắm chặt.

Hàn Đông vui vẻ: "Muốn rồi có phải không? Không cần vội, tao sẽ...... Ặc, áu áu áu a mẹ nó mày buông tay -!!"

Giọng gã đột nhiên thay đổi, tiếng kêu đau đớn vang lên, những người khác đều sửng sốt trước tiếng hét của gã, suýt chút nữa họ đã nghĩ mình nghe nhầm, anh Đông của bọn họ khi nào thì đã từng phát ra loại âm thanh như thế?

Không đợi bọn họ tiến lên đã thấy cả người Hàn Đông đột nhiên bị một lực mạnh mẽ ném ra ngoài, đập vỡ một nửa cơ giáp cố định như một bao tải.

Những người có mặt ở đây đều sợ ngây người, Omega nào lúc phân hoá lại có thể có sức mạnh như thế này?

Lâm Miên Lý chậm rãi đứng dậy, ném loại thuốc ức chế đặc biệt vừa lấy trong túi Hàn Đông ra cửa.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, hắn không còn cần phải kiềm chế bản thân nữa, trong cơ thể có một ngọn lửa cháy bắn tung toé, giống như muốn xông ra mở một cánh cửa, nếu không đem nó phát tiết ra, hắn sẽ khó chịu đến mức không thể chờ đợi mà đập vào tường.

Tiếng rống giận xé lòng của Hàn Đông từ đằng kia truyền đến: "Đánh chết nó cho tao!"

"Lên!" Những người khác sau khi phản ứng lại cũng nổi giận, cùng nhau xông lên: "Mày còn muốn lấy một địch bốn sao?"

Khi Giang Ẩn cõng Vệ Gia Du đuổi tới, cánh cửa của tòa nhà bỏ hoang đầy bụi đang mở một nửa, có thể nghe thấy âm thanh của trận cận chiến từ bên trong.

Lúc anh đem Vệ Gia Du đặt ở cửa thì nhìn thấy thuốc ức chế đặc biệt nằm lăn lóc trên đất.

Lúc này Vệ Gia Du đã nửa tỉnh nửa mê, thân thể vặn vẹo không ngừng, không biết sức lực từ đâu ra mà bám vào cánh tay của Giang Ẩn không buông.

Sau khi anh dùng tốc độ nhanh nhất đem thuốc ức chế đưa vào cơ thể cậu, tay Vệ Gia Du quả nhiên buông lỏng ra.

Giang Ẩn lao vào ngay lập tức, sắc mặt nặng nề đến mức có thể nhỏ cả nước, sau đó vừa nhìn thấy rõ ràng tình huống bên trong anh lại dừng bước.

Anh thấy Lâm Miên Lý nhanh nhẹn chuyển động giữa một vài người - hai chân thon dài kẹp lấy đầu một người, đem người hung hăng quật ngã xuống đất, trước khi đứng dậy, hắn quét đôi chân dài của mình trong tư thế nửa người này, khiến hai người đi lên cùng một lúc bị vấp ngã.

Không đợi hắn đứng lên, Hàn Đông ở phía sau đã nhấc chân hung ác đá vào gáy hắn, lần này cực kỳ ngoan độc. Ngay lúc đó, Giang Ẩn đưa tay lấy một thanh sắt bên cạnh, không nhắm mục tiêu mà ném đi. Cùng lúc đó, Lâm Miên Lý xoay nửa người, giơ hai tay lên định cố gắng đỡ một đòn nặng nề này.

Cũng may thanh sắt sắc bén theo tiếng gió lao tới, Hàn Đông đang định đánh lén đã bị thanh sắt quét đi, cả người ngã về phía sau, sức lực trên hai chân bị giảm đi, Lâm Miên Lý liền thuận thế xông lên đánh tới.

Sau khi lùi lại mấy bước, hắn như một con cá chép lật mình cực kỳ lưu loát, lưng áo xốc lên trong không khí, lộ ra vòng eo thon trắng nõn, đường cong mềm mại đến kinh ngạc, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Ẩn.

Sóng lưng thẳng tắp như một lưỡi dao mỏng ra khỏi vỏ bọc, tóc tai lộn xộn, đôi mắt đỏ bừng hơi híp lại, vẻ mặt lạnh lùng khiến Giang Ẩn tưởng rằng hắn sắp lao tới đánh anh một trận.

Nhưng hắn chỉ liếc anh một cái, đôi môi trông vô cùng tái nhợt dưới ánh đèn trắng trên cao khẽ hé mở, phun ra hai chữ: "Không cần."

Giang Ẩn sửng sốt, bàn chân đang giơ lên của anh dừng lại rồi đặt xuống.