Ngươi Cho Rằng Ta Đang Làm Sự Nghiệp, Kỳ Thật Ta Chỉ Nghĩ Đến Nam Nhân

Quyển 1 - Chương 12: Say rượu

♒: Cảm ơn bạn Stella và bạn Yến Thảo Nguyễn đã đề cử truyện 🌸 🌸

♒: Chương này dành tặng cho hai bạn nha~

___________

Nhóm người Hà Trác cuồn cuộn bước vào trong phòng, trong phòng đã bày sẵn ba bàn tràn đầy các món ăn thịnh soạn.

"Mọi người cứ ăn uống vui vẻ là được! Muốn hát có thể hát, bên kia có KTV." Hà Trác lớn tiếng nói.

“Được!”

“Sinh nhật vui vẻ, Hà Trác!”

Nghe mọi người không ngừng khen ngợi, lòng hư vinh của Hà Trác được thỏa mãn, hắn đắc ý nhìn về phía Thích Thất, từ lâu đã không vừa mắt với cậu, luôn là một bộ dạng cao ngạo không ai sánh bằng, đều xuất thân từ hào môn, ai so với ai cao quý hơn còn chưa biết đâu?

Nghĩ đến lá thư nặc danh kia, hắn cẩn thận quan sát diện mạo của Thích Thất, nếu không nói ra thì cũng không để ý, nhưng một khi đã phát hiện thì sẽ thấy vẻ ngoài của Thích Thất thật sự không hề giống với Thích Cẩm Hàn.

Hắn ở trong lòng cười nhạo, cuối cùng cũng chỉ là cái đồ giả, còn bày đặt ra vẻ.

Nghĩ đến đây hắn liền hướng tới chỗ Thích Thất đi đến, hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải khiến cho kẻ giả mạo này mất mặt, ngoài mặt lại nở một nụ cười thân thiện.

"Thích Thất."

Thích Thất nghe thấy có người gọi tên mình, liền ngẩng đầu lên, "Hả?"

“Thích Thất, là bạn học đã lâu như vậy rồi, nhưng tôi còn chưa nói chuyện với cậu, tranh thủ cơ hội hôm nay, tôi mời cậu một ly, cậu không thể từ chối, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của tôi, coi như nể mặt tôi đi. ”

Trước khi Thích Thất có thể buông lời từ chối, Hà Trác đã phủ đầu nói trước.

Thích Thất liếc mắt nhìn Hà Trác một cái, cậu cũng không có từ chối, cảm xúc tiêu cực tích tụ mấy ngày nay thật sự phải tìm nơi để trút bỏ một chút.

Cậu cầm lấy ly rượu một hơi uống cạn, uống xong còn hướng cái ly về phía Hà Trác.

"Cậu đã nói như vậy, tôi làm sao có thể từ chối?”

"Tốt! Sảng khoái!" Hà Trác cũng uống một ly rượu, "Đêm nay cứ chơi vui vẻ đi, tôi còn phải đi chiêu đãi những người khác."

Hắn không thể làm quá rõ ràng, chỉ có thể tạm thời rời đi, nhưng mà trong đầu hắn đã có một kế hoạch xấu xa dần dần được hình thành.

Sau đó, càng ngày càng có nhiều người tới mời rượu Thích Thất, Nguyên Mãn cảm thấy có gì đó không ổn, cậu đến gần Thích Thất, lo lắng thì thầm vào tai cậu:

"Thất nhi, đừng uống nữa, uống như thế này sẽ say mất thôi, tình huống không đúng lắm, những người này tám phần là do Hà Trác cố ý dẫn tới chuốc say cậu, cậu đừng trúng kế của hắn! "

Hệ thống 927 cũng không khỏi khuyên nhủ: "Kí chủ, cậu cứ như vậy sẽ uống say mất. "

Thích Thất ai đến cũng không từ chối, một ly rồi lại tiếp một ly, cậu nói với Nguyên Mãn:

"Không sao, tôi chỉ là muốn say mà thôi, say rồi sẽ không nghĩ về những điều phiền lòng đó nữa..."

Cậu ở trong đầu nói với 927: “Say rồi sẽ không nhớ đến anh ấy nữa"

Dương Tử Nguyên nhìn gương mặt đã uống đến ửng hồng của Thích Thất, khóe miệng không khỏi nhếch lên, uống một ngụm rượu nghĩ thầm:

Hà Trác quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, không uổng công hắn bỏ hết công sức gửi bức thư nặc danh đó.

Hệ thống 043 có chút mệt mỏi với ký chủ của mình, ký chủ của nó dựa vào mình là đứa con cưng của thế giới, luôn hành động bừa bãi:

“Ký chủ, ngươi quá hấp tấp."

“Vậy thì có sao, kết quả không phải khá tốt à, ta chỉ muốn sớm lấy lại những thứ thuộc về mình." Dương Tử Nguyên căn bản không nghe bất kỳ lời khuyên nhủ nào cả.

Hệ thống 043 câm miệng không nói nữa, nó đối với Dương Tử Nguyên càng ngày càng thất vọng, cũng không thèm nhắc nhở hắn nữa.