Ngươi Cho Rằng Ta Đang Làm Sự Nghiệp, Kỳ Thật Ta Chỉ Nghĩ Đến Nam Nhân

Quyển 1 - Chương 10: Mời đi sinh nhật

♒: Cảm ơn bạn Quỳnh Dương và bạn Yến Thảo Nguyễn đã đề cử truyện 🌽🌽

♒: Chương này dành tặng cho hai bạn nha~

___________

"Nếu cậu là kí chủ của 069, tên đó chắc hẳn sẽ rất vui vẻ."

"Hả?"

Thích Thất có chút hứng thú, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy hệ thống nói về những hệ thống khác.

“Nói như vậy, cậu không phải là hệ thống duy nhất trên đời này sao?"

Hệ thống thở dài một hơi, ngay cả giọng nói máy móc cũng có chút ủ rũ: “Đương

nhiên, tôi không phải hệ thống duy nhất, tôi là một hệ thống đứng đắn."

"069 là hệ thống không đứng đắn sao?"

Hệ thống dừng một chút, lại nói: "Xem như là vậy đi. Cậu chắc chắn sẽ thích nhiệm vụ của anh ấy."

Thích Thất nhướng mày, cậu xác thật cảm thấy tò mò, liền hỏi: “Nhiệm vụ gì ?”

“Cái này không thể tiết lộ.”

Hệ thống giữ im lặng, một số thông tin có thể tiết lộ cho ký chủ, nhưng nó cũng có nguyên tắc riêng, sẽ không bao giờ tiết lộ những chuyện cơ mật.

“Được rồi."

Thích Thất cũng không quá bận tâm, tuy rằng có chút tò mò, nhưng cậu không có thói quen tìm hiểu đến tận cùng, bởi vậy hệ thống không nói, cậu cũng không lười hỏi.

"Phải rồi, tôi còn chưa có hỏi cậu, các hệ thống khác đều có số, vậy số của cậu là bao nhiêu?"

"...927." Nó không có nói với kí chủ, chính là nhiệm vụ của nó và 069 hoàn toàn khác nhau.

Đương nhiên, Thích Cẩm Hàn không nghe được cuộc nói chuyện giữa Thích Thất và hệ thống, trong mắt anh chỉ thấy Thích Thất giống như một tiểu yêu tinh đang không ngừng câu dẫn mình, giống như cậu không phải đang uống sữa, mà là...

Nghĩ đến đây, anh liền cảm thấy được một cỗ tà hỏa xông thẳng xuống bụng dưới, du͙© vọиɠ như muốn bộc phát, thật muốn đè con trai xuống dưới thân, mạnh mẽ thao lộng cái lỗ nhỏ hút hồn kia, khiến cậu không ngừng khóc lóc rêи ɾỉ...

Thích Cẩm Hàn bị doạ sợ trước ý nghĩ của chính mình, anh đột nhiên tỉnh táo lại, tiếp theo lại cảm thấy vô cùng đau đớn.

Sau khi đưa Thích Thất đi học, Thích Cẩm Hàn ngồi trong phòng làm việc, hồi lâu vẫn không thể hồi thần lại được, lần đầu tiên trong đời, anh rơi vào một sự bối rối chưa từng có. Cảnh tượng trước mắt quá đẹp, dù biết rõ vạn kiếp bất phục, nhưng vẫn không nhịn được mà chìm đắm vào bên trong đó.

Anh một tay che mắt lại, mấy ngày nay hình ảnh của Thích Thất đều hiện lên ở trong đầu, anh cho rằng bản thân mình đã bị trúng độc, một loại độc dược tên gọi Thích Thất, tuy không độc nhưng cũng đủ gây chết người.

Trong nhiều khoảnh khắc, Thích Cẩm Hàn đã muốn kéo Thích Thất cùng nhau xuống địa ngục, nhưng thường thì anh sẽ ngay lập tức tỉnh táo lại, sau đó cố gắng hết sức kiềm chế bản thân mình, anh không thể làm điều này, không thể hủy hoại đi cuộc sống của Thích Thất, càng không thể chịu đựng được Thích Thất bị vạn người chỉ trỏ.

Nếu một trong hai người phải xuống địa ngục, anh hy vọng người đó là mình.

Lớp 11-1.

Hà Trác tranh thủ thời gian giải lao tiến lên bục giảng, nói: “Mọi người im lặng một chút, tôi có việc muốn nói.”

Mọi người dừng lại nhìn hắn.

"Thứ sáu tuần này là sinh nhật của tôi, tôi muốn mời mọi người đi ăn một bữa cơm cũng như vui chơi một chút! Mọi người có thể đến được không?

Bên dưới có người ồn ào nói: “Năm nào mà chẳng như nhau!”

Hà Trác là con trai độc nhất của Hà gia, Hà gia tuy rằng so ra kém Thích gia, nhưng cũng có tiếng trong giới thượng lưu ở thành phố B, hắn luôn tiêu xài hoang phí, năm nào đến sinh nhật cũng rủ cả lớp đến nhà chơi thâu đêm, năm nay cũng không ngoại lệ.

"Có vẻ như mọi người đều cho tôi thể diện, vậy tôi cảm ơn tất cả mọi người ở đây! Tối thứ sáu này nhất định sẽ khiến cho mọi người vui vẻ ra về!" Hà Trác bàn tay vung lên tự hào nói.

Thích Thất không quan tâm đến loại hoạt động này, nếu tất cả mọi người đều đi, cậu không đi có vẻ như không hòa nhập, vậy thì đi thôi.

Bên kia, Dương Tử Nguyên nghe vậy, tròng mắt quay tròn xoay chuyển, thầm nghĩ:

Đây là một cơ hội tốt.