Điên Rồi! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư?

Chương 41: Yêu Thú Cấp D! Hỏa Diễm Điểu Kim Đan Cảnh

Nhưng mà, dưới ánh nhìn của Tô Trạch, nó lập tức phản ứng lại.

“Chào ngươi, chào ngươi, ngươi gọi ta là… Hùng Đại là được rồi.” Nó cố gắng cúi người, dùng tay gấu chắc nịch bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Diệu Y.

Gấu bự cao hơn ba mét và cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, lập tức tạo ra sự chênh lệch rõ rệt.

Tô Trạch nín cười, đang định nói chuyện.

Rầm rầm!

Đột nhiên, mặt đất bắt đầu chấn động, sâu trong rừng rậm xuất hiện những tiếng vang trầm kỳ lạ.

Động tĩnh tương tự với đàn Địa Mạch Thử lúc trước, nhưng lại lớn hơn rất nhiều.

Bịch bịch bịch!

Đột nhiên một con hồ ly trong rừng cây phía trước chạy ra, thực lực đạt đến cấp F cao giai.

Trong mắt của nó tràm đầy tham lam, chạy về một hướng.

Ngay sau đó.

Con thứ hai, con thứ ba…

Từng con từng con yêu thú từ trong rừng chạy ra, nhưng cũng không thèm đếm xỉa đến đám người Tô Trạch, chỉ lo chạy về phía hồ ly vừa biến mất.

“Đây là xảy ra chuyện gì?” Lâm Diệu Y nghi ngờ hỏi.

Đúng lúc này, nàng đột nhiên trừng to mắt, chỉ lên bầu trời phía xa xa nói: “Các ngươi mau nhìn!”

Tô Trạch ngẩng đầu nhìn lên, lập tức giật nảy mình.

Không biết từ lúc nào mà bầu trời đỏ rực một vùng, vô số linh khí cuộn trào mãnh liệt, như dòng nước chảy xiết về hướng đó.

Vô số áng mây màu đỏ thẫm xuất hiện, trông cực kỳ hùng vĩ.

“Hướng kia không phải vị trí sơn động của ngươi sao?” Đột nhiên Tô Trạch hỏi ra.

Hùng Đại sững sờ một lát, sau đó nghĩ đến điều gì, vội vàng gật đầu nói: “Vâng, xem vị trí thì chắc là sơn động của ta!”

Tô Trạch lập tức ý thức được, rất có thể cảnh tượng kỳ dị trên bầu trời là do trứng Hỏa Diễm Điểu dẫn đến!

Chẳng nhẽ ấp trứng thành công rồi.

Rầm rầm!

Phương xa, mảng lớn cây cối rầm rầm sụp đổ, giống như có quái vật khổng lồ chạy trong rừng rậm.

Vẻ mặt Hùng Đại căng cứng, nhìn về phía bên kia, khϊếp sợ nói: “Thú triều?!!”

Nghe thấy từ này.

Lâm Diệu Y biến sắc.

“Chúng ta đi mau, nếu không thú triều đuổi kịp, sẽ bị giẫm thành thịt nát!

Hùng Đại không nói gì mà nhìn về phía Tô Trạch.

Đằng sau là thú triều ập đến, phía trước là cảnh tượng đỏ rực kỳ dị, ai cũng không biết là xảy ra chuyện gì.

Cẩn thận mà nói.

Tô Trạch không muốn đi lên phía trước.

Mặc dù trong cơ thể Hỏa Diễm Điểu có một tia huyết mạch Chu Tước, thậm chí còn nồng đậm hơn huyết mạch Thanh Long trong cơ thể Tiểu Thanh một chút.

Nhưng còn chưa đủ để Tô Trạch vì nó mà mạo hiểm tính mạng.

Dù sao cảnh tượng kỳ dị phía trước thật sự quá khác thường!

Áng mây đỏ rực bao trùm cả mảng trời, cho dù cách nhau rất xa, nhưng Tô Trạch vẫn cảm thấy nhiệt độ quanh người tăng lên không ít!

Hiện tượng càng khác thường thì nguy hiểm ẩn giấu trong đó càng lớn.

Nhưng nếu từ bỏ như vậy, hắn thật sự không cam lòng.

Cuối cùng, hắn quyết định.

“Đi thôi! Xem tình huống như thế nào!”

Sau đó, còn không đợi Lâm Diệu Y phản ứng kịp.

Tô Trạch đã giơ tay ôm lấy nàng, dưới chân lập tức bộc phát ra luồng sức mạnh kinh khủng.

Ngay sau đó.

Bóng hình Tô Trạch và Hùng Đại biến mất, hóa thành hai bóng đen bay nhanh về phía cảnh tượng kỳ dị xuất hiện.

Lâm Diệu Y chỉ cảm thấy hoa mắt, mình đã bị kéo vào trong một vòng ôm ấm áp.

Ngay sau đó, cảnh sắc hai bên chớp tắt vụt qua nhanh chóng, hình như không mất bao lâu mà mình đã đi được rất xa rồi!

Thật lâu sau nàng mới phản ứng được, mình bị Tô Trạch ôm vào trong ngực!

Thoáng chốc.

Sắc đỏ bừng lập tức lan từ trên mặt xuống tận cổ.

Cả người nàng đều cứng đờ, hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Mùi hương trên người Tô Trạch phả vào trong mũi nàng, nhất thời khiến cho cơ thể nàng run lên, căng thẳng đến cực điểm!

“Tô… Tô Trạch, ngươi đang làm gì vậy?”

Lâm Diệu Y thử giãy giụa một chút, lại phát hiện sức mạnh trong hai cánh tay của Tô Trạch cực kỳ lớn, vững vàng cố định mình trong l*иg ngực của hắn.

Lúc này đầu óc của nàng đơ luôn rồi, hoàn toàn không thể nghĩ ra nguyên nhân.

Nghe vậy Tô Trạch mới nhận ra tư thế này hơi không ổn.

“Ta định qua bên kia xem một chút, nhưng không thể để một mình ngươi rời đi, như vậy quá nguy hiểm, vì vậy chỉ có thể làm thế này…”

Hắn ngượng ngùng nói ra.

Dù sao trứng Hỏa Diễm Điểu không liên quan gì đến Lâm Diệu Y, mình lại đưa nàng đến nơi thế kia, quả thật không biết nên nói thế nào.

Nhưng nếu không làm như vậy.

Chắc chắn Lâm Diệu Y không thoát được thú triều bao phủ.

Vì vậy, hình như đây chính là cách tốt nhất.

Khi nói chuyện, tốc độ của Tô Trạch cũng không hề chậm lại, trái lại còn nhanh hơn mấy phần.

Nhưng cũng chính vào lúc này.

Hắn mới cảm giác được cơ thể mềm mại của Lâm Diệu Y, đồng thời một mùi hương thơm ngát ngấm cả lòng người phả vào trong cánh mũi của hắn, khiến tinh thần hắn lập tức rung lên.

Hình như nhận ra khác thường của Tô Trạch, khuôn mặt Lâm Diệu Y càng đỏ bừng hơn.

“Chờ chúng ta đến nơi rồi ta sẽ buông ngươi ra.” Tô Trạch vội vàng nói một câu.

Lâm Diệu Y bẽn lẽn gật đầu, vùi đầu vào trong áo, ngay cả vành tai cũng đỏ rực rồi.

Đã lớn như này, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với đàn ông như vậy.

Cuối cùng.

Bước chân Tô Trạch và Hùng Đại chậm rãi dừng lại.

Lâm Diệu Y đỏ mặt nhảy ra khỏi l*иg ngực Tô Trạch, xoay người sang chỗ khác, hoàn toàn không dám nhìn Tô Trạch.

Nàng căng thẳng đến cực điểm, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình.

Nhưng mà, lúc này Tô Trạch đã không có thời gian để ý đến những chuyện này.

“Theo sát một chút, tình huống bất thường, chúng ta lập tức chạy trốn!” Hắn căn dặn Lâm Diệu Y.

Lâm Diệu Y đáp lại một tiếng, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Tô Trạch, một tấc không rời.

Hai người một gấu cẩn thận đi lên.

Nhiệt độ không khí càng ngày càng cao, nếu không phải bọn họ đều là người tu luyện, e rằng đã sớm không chịu nổi rồi.

Một lát sau.

Bọn họ bay qua một gò núi nhỏ.

Hùng Đại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt bỗng nhiên trừng lớn, khϊếp sợ nói: “Ngọn núi ban đầu kia đâu rồi? Nhà ta đâu rồi???”

Tô Trạch cũng hơi hoảng sợ, nhìn biển lửa trước mắt này, nào còn dáng vẻ lúc trước!

Nếu như hắn nhớ không nhầm.

Nơi này vốn là một mảnh rừng tươi tốt mới đúng.

Nhưng bây giờ lại hóa thành một biển lửa, khắp nơi đều là lửa, mặt đất cũng bị nướng đến khô cạn.

Mà hang động của Hùng Đại cũng biến mất không thấy đâu nữa!