Điên Rồi! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư?

Chương 21: Ngươi Nói Mình Là Ngự Thú Sư? Ngươi Nói Láo (2)

“Không thấy, chắc là vẫn chưa kịp ký khế ước, dẫu sao thì cũng mới thức tỉnh không bao lâu, linh thú khế ước lại là chuyện lớn, không thể quyết định dễ dàng như vậy.”

“Thế thì Tô Trạch đánh với Tần Phong là võ tu kiểu gì giờ?”

“… Đây đúng là một vấn đề!”

Ngũ giác của người tu luyện đều cực kỳ nhạy cảm.

Vì vậy, tiếng thảo luận dưới đài đều truyền tới tai Tần Phong.

Sua khi nghe thấy thiên phú của Tô Trạch là ngự thú sư thì hắn sửng sốt, ngay sau đó cười lớn.

“Ngươi là ngự thú sư cơ đấy? Thế linh thú khế ước của ngươi đâu? Sao ta không thấy đâu nhỉ, nếu như ngươi vẫn chưa khế ước với linh thú, vậy thì Tô Trạch học đệ à, ta khuyên ngươi thôi thì mau tới bệnh viện khám não đi!”

Tô Trạch nói với vẻ vô cùng bình tĩnh: “Tu vi thì chưa ăn ai nhưng nói cay nghiệt thì lại tốt, ta thấy thôi ngươi chuyển qua làm diễn viên tướng thanh đi!”

Vẻ mặt của Tần Phong lạnh lùng, nắm nhẹ hai nắm tay, xông về phía Tô Trạch.

Hắn rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Cho nên hắn quyết định cho Tô Trạch một bài học.

Tốc độ của hắn rất nhanh, sát khí hừng hực, trong chớp mắt đã tới trước Tô Trạch, vung một quyền ra.

Song.

Khi mà nắm đấm của Tần Phong sắp đánh vào người Tô Trạch.

Thì người Tô Trạch chợt biến mất.

Một quyền này của Tần Phong đánh hụt, người hắn lảo đảo, suýt nữa thì ngã ra đất.

Tình huống gì đây?

Sao lại nhanh tới thế?

Trong mắt của hắn toát lên sự khϊếp sợ.

Tên kia là ngự thú sư mà nhỉ?

Sao lại có tốc độ như vậy được cơ chứ?!

Ngay sau đó.

Trong lòng Tần Phong dấy lên một cảm giác nguy hiểm cực độ.

Kinh nghiệm chiến đấu của hắn rất phong phú, bình thường hay tới rừng rậm Man Hoang rèn luyện, gϊếŧ không ít yêu thú, nên đương nhiên hắn cực kỳ nhạy cảm với cảm giác nguy hiểm.

Mà giờ khắc này, cảm giác truyền tới từ nguy cơ sau lưng hắn còn mãnh liệt hơn những lần trước kia cộng dồn lại.

Có một câu truyền vào trong tai hắn.

“Bước chân của ngươi vô lực, thân pháp không tinh, tu vi yếu, tự cao tự đại, chỉ với ngươi mà cũng xứng đánh cùng sân với ta sao? Cút xuống cho ta.”

Rầm một cái.

Tần Phong cảm thấy sau lưng truyền đến một luồng lực lớn, ngay sau đó cả người hắn bay ra ngoài.

Hắn rớt thẳng khỏi từ trên đài diễn võ xuống, nằm bẹp trên đất trong tư thế hình chữ đại.

Một loạt cảm xúc khó hiểu, khuất nhục, phẫn nộ dần xuất hiện trong hắn.

Nhưng rất nhanh hắn đã không có tâm trạng đâu để ý tới những cảm xúc ấy.

Một cảm giác đau đớn truyền đến từ sau lưng, suýt nữa thì làm hắn hôn mê luôn.

Một giáo viên vội vàng chạy tới, sau khi kiểm tra cho hắn một phen thì nói với Thang Nghĩa: “Không có gì đáng ngại, chỉ bị nứt xương thôi, nằm úp sấp ở trên giường nửa tháng là khỏe liền.”

Nghe nói như thế, Tần Phong bỗng cảm thấy mất mặt vô cùng.

Hắn nghĩ mãi không thể hiểu được, vì sao một kẻ tu vi có Đoán Thể ngũ trọng như Tô Trạch lại có thể đánh bại được hắn, đã thế còn là với thân phận ngự thú sư nữa!

Các bạn học xung quanh đều im thin thít, trợn mắt há hốc mồm hết cả với nhau.

Tô Trạch là ngự thú sư Đoán Thể ngũ trọng, lại đánh bại võ tu Đoán Thể thất trọng chính diện luôn?

Đã thế còn là trong tình huống không sử dụng linh thú khế ước?!!

Tình huống gì thế này?

Người này là quái vật thuộc chủng loại gì thế?

Tần Phong quay đầu lại đầu gian nan, cắn răng hỏi: “Ngươi nói mình là ngự thú sư à?”

Tô Trạch đáp rất là thản nhiên: “Không thế thì còn gì, ta là ngự thú sư tiêu chuẩn luôn đấy!”

Mặt Tần Phong đỏ lên ngay tức khắc, hắn cả giận nói: “Ngươi nói láo!”

Hắn còn muốn nói tiếp nhưng cơn đau phía sau lưng lại xuất hiện.

Giáo viên vội vàng đưa hắn đi chữa trị, không dám lề mề.

Hào quang trong mắt Thang Nghĩa lấp lánh, phất tay bảo sinh viên vây xem rời đi.

Không ai dám trái lời của hiệu trưởng nên thi nhau rời đi hết.

Nhưng trước khi rời khỏi, bọn họ đều liếc kỹ Tô Trạch.

Sau trận chiến này, mức độ truyền kỳ của Tô Trạch lại cao thêm một phần rồi.

Ngự thú sư đánh bại võ tu cũng không phải là hiếm.

Nhưng mấu chốt nằm ở tu vi của ngự thú sư này thấp hơn võ tu!

Và điều càng kỳ lạ hơn đó là, gã ngự thú sư này còn chẳng sử dụng tới linh thú khế ước của mình nữa!

Trong lòng của rất nhiều bạn học đều dấy lên một ý nghĩ.

Tô Trạch, ngươi chắc ngươi là ngự thú sư chứ?

Đối với chiến tích của Tô Trạch, Thang Nghĩa cũng không hỏi nhiều.

Sau khi hắn nói một câu “Thằng oắt nhà ngươi giấu nghề” thì rời đi.

Tô Trạch cười hì hì, trở lại phòng học của mình bắt đầu học bài.

Vẫn giống như lúc trước, hầu hết học sinh trên lớp học đều không chú ý tới nội dung bài học, mà là chú ý tới Tô Trạch.

Nhưng sau vụ phương thức liên lạc giả kia thì mọi người đều biết Tô Trạch không thích xã giao kiểu đó.

Hơn nữa với sức chiến đấu kinh người thì đương nhiên không có nhiều người dám tới quấy rầy hắn.

Nhưng ánh mắt mà bọn họ nhìn về phía Tô Trạch càng cháy bỏng hơn trước.

Tô Trạch cảm thấy cả người không được tự nhiên, sau khi hết tiết thì vội vàng chuồn về nhà.



Ba ngày sau.

“Ngươi truyền cho Thanh Giao Xà tu vi một năm”

“Phát động năng lực truyền và trả lại”

“Bội số trả lại đang chọn ngẫu nhiên”

“Bội số trả lại lần này của ngươi là gấp mười lần”

“Ngươi thu được tu vi mười năm!”

Lượng linh khí khổng lồ xuất hiện, tản ra vô tận sinh cơ.

Những linh khí này đều truyền vào trong hạt giống Long Tượng theo sự dẫn dắt của Tô Trạch.

Rắc!

Tiếng nứt vỡ quen thuộc vang lên.

Trên nét mặt của Tô Trạch lộ ra sự vui mừng khôn cùng.

Cuối cùng hạt giống Long Tượng thứ sáu cũng kích hoạt rồi!

Ánh sáng vàng sáng chói kim quang toát ra từ trong hạt giống Long Tượng mới.

Nguồn lực lượng khổng lồ vô cùng xuất hiện, giúp Tô Trạch rèn luyện thân thể.

Rầm rầm rầm!

Tô Trạch thành công đột phá đến Đoán Thể lục trọng trong sự trợ giúp của nguồn lực lượng ấy!

Mà lúc này cách lúc thức tỉnh thành công mới chỉ có hơn hai mươi ngày!

Tô Trạch đứng lên, cẩn thận thích ứng lực lượng trong cơ thể.

Nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Bốp một tiếng, sàn nhà dưới chân nát tan tành, mảnh sứ vỡ bắn tung tóe đầy đất.

Tô Trạch thấy có hơi đau lòng.

Trong khoảng thời gian này, mỗi khi hắn tăng thực lực lên thì đều không tránh được tình huống này.

Theo hắn tính thì ít nhất cũng bị thiệt hại mười ngàn tệ rồi.

Con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà.