Điên Rồi! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư?

Chương 19: Người Khiêu Chiến Tần Phong: “Tuyệt Thế Thiên Tài? Ta Không Phục!”

“Đương nhiên, lời ta nói vẫn tính, đến lúc đó ta sẽ kêu phòng tài vụ chiết khấu cho ngươi.”

“Đến lúc đó là lúc nào vậy, ta đề nghị thôi thì hôm nay luôn đi.” Tô Trạch nói.

Ngọn lửa giận trong lòng hiệu trưởng mới vừa bị đè nén xuống suýt nữa thì bùng nổ.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn.

“Được, ngươi nói ngày nào thì là ngày đó!”

Tô Trạch cười nói: “Hiệu trưởng, ngươi cứ yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày trở thành tu sĩ Trúc Cơ, đến lúc đó ta sẽ giành vẻ vang về cho trường chúng ta!”

Nghe nói như thế, trong lòng hiệu trưởng cũng thấy dễ chịu hơn chút.

Thằng oắt ngươi tốt nhất phải cố gắng gấp bội cho ta!

Hắn thầm nghĩ trong lòng, rồi nó: “Đúng rồi, ba tháng sau tháp Trấn Yêu sẽ mở ra, sát hạch ngươi không cần tham gia đâu, bọn ta đã quyết định để một danh ngạch tham gia trong đó cho ngươi rồi, đến lúc đó ngươi phải cố lên đấy!”

Tô Trạch: “Danh ngạch của tháp Trấn Yêu? Cho ta thẳng không thông qua sát hạch có ổn không?”

Đây cũng được coi như niềm vui ngoài ý muốn.

Khi lần đầu hắn nghe về tháp Trấn Yêu thì đã thấy hứng thú rồi.

Hắn vốn còn định tới lúc đó tham gia sát hạch lấy danh ngạch đây.

Nhưng không ngờ bây giờ lại có được luôn!

Hiệu trưởng lắc đầu nói: “Không có gì không thích hợp, thứ này chẳng khác mấy là dự định sẵn, vốn cũng chỉ có những sinh viên có thiên phú tốt thực lực mạnh kia mới có được danh ngạch, mà ngươi đương nhiên là nằm trong số đó, hơn nữa còn là người cực kỳ ưu tú…”

“Nếu đã thế thì bọn ta trực tiếp cho ngươi một danh ngạch thì có sao đâu chứ?”

“Huống hồ, danh ngạch ta đưa cho ngươi này là thuộc về định mức của lớp cao, sẽ không ảnh hưởng tân sinh lần này.”

Sau khi nói xong những chuyện này, Tô Trạch rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.



“Cái thiên phú ngự thú sư này, có thể nói là một trong những thiên phú khó tu luyện nhất, là một ngự thú sư, muốn trở thành cường giả vạn người kính ngưỡng, vậy thì phải ký khế ước với một linh thú mạnh mẽ …”

Trên bục giảng, một vị giáo sư chậm rãi nói, hắn đang giảng về kiến thức của ngự thú sư.

Tô Trạch ngồi trong phòng học, nghe chăm chú cực kỳ.

Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện.

Những thứ đang giảng bây giờ đều có rất cơ sở, không có tác dụng gì mấy đối với hắn.

Một giờ sau.

Tiếng chuông tan học vang lên đúng lúc.

Vừa hết tiết, người trong cả lớp học đều xúm lại bên cạnh Tô Trạch.

“Xin chào bạn học Tô Trạch, ta tên Quan Tử Hàn, võ giả.”

“Bạn học Tô Trạch có thể cho xin phương thức liên lạc không?”

“Ta cũng xin phương thức liên lạc!”

“…”

Bên cạnh líu ríu cả lên.

Những người vây xoay chung Tô Trạch chủ yếu là bạn học nữ, rất nhiều bạn học nam không phải không muốn tới đây.

Nhưng mà những nữ sinh kia túm tụm lại với nhau, nếu như đi tới chen vào thì rất có thể sẽ bị xử lý như một tên lưu manh.

Vì vậy, phần lớn nam sinh chỉ đành đứng ở vòng ngoài giương mắt nhìn.

Tô Trạch cảm thấy da gà nổi hết lên rồi.

Cho dù là khi chiến đấu hắn cũng không chưa có cảm giác như vậy luôn.

Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn sống một mình, đã quen rồi, quả thực là không muốn đi tham gia loại xã giao vô dụng này.

Nhưng nhìn tư thế bây giờ của bọn họ đi, nếu như hắn không giao phương thức liên lạc ta thì e đừng mong thoát thân!

Tô Trạch chợt nảy ra một ý.

Hắn tiện tay cầm lấy một tờ giấy trắng, sau khi viết một phương thức liên lạc lên tờ giấy đó thì đưa cho bạn nữ sinh đứng trước hắn.

Thoáng chốc, một đám bạn học đều tranh nhau ghi lại phương thức liên lạc đó.

Trong lúc hỗn loạn, Tô Trạch nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng học.



Trong phòng làm việc của hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Thang Nghĩa đang đọc một phần tài liệu.

Reng! Reng! Reng!

Đột nhiên.

Điện thoại di động của hắn vang lên dồn dập, một loạt thông tin hiện ra.

Thang Nghĩa thấy ngờ ngợ, chẳng nhẽ đã xảy ra chuyện gì sao, nếu không thì sao lại gấp gáp như vậy, gửi nhiều tin tức tới thế?

Hắn cầm lấy điện thoại di động nhìn.

“Ca ca, ta tên Tô Tiểu Noãn, rất hân hạnh được biết ngươi, nếu rảnh thì chủ nhật chúng ta có thể đi ăn cơm nha QvQ!”

“Ca ca ngươi đẹp quá, ngươi xem ta có cơ hội làm bạn gái ngươi không “hình ảnh” “hình ảnh” “hình ảnh”…”

“Ca ca…”

Thang Nghĩa: ???

Thấy mấy tấm hình này, mặt già của hắn đỏ lên.

Người tuổi trẻ bây giờ, cởi mở quá rồi!

Chuyện gì đây?

Sắc mặt của Thang Nghĩa rất là đặc sắc, ngón tay vẫn dang sượt tin nhắn không ngừng nhưng hắn vẫn không rõ có chuyện gì xảy ra.

Cho đến khi hắn thấy tên của một người trong đó thi chợt hiểu ra là có chuyện gì.

“Tô Trạch!!!”

Ngày này, trong phòng làm việc của hiệu trưởng truyền ra một tiếng rống to, chấn cho cả tòa lâu đều rung lên.

Rất nhiều giáo sư và giáo viên đều đi ra khỏi phòng làm việc với vẻ mặt ngờ ngợ, không biết là có chuyện gì xảy ra.



Ngày hôm sau.

Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên.

Tô Trạch theo lệ cũ lại bắt đầu truyền.

“Ngươi truyền cho Thanh Giao Xà tu vi một năm”

“Phát động năng lực truyền và trả lại”

“Bội số trả lại lần này của ngươi là hai lần”

“Ngươi thu được tu vi hai năm”

Chân khí trong cơ thể Tô Trạch tuôn trào, tăng được thêm chút ít.

Sau khi than phiền một câu xui xẻo, thì Tô Trạch rửa mặt rồi lên đường đi đến trường học.

Tài liệu trong thư viện của trường học phong phú hơn nhiều, chất lượng cũng cao hơn bản tài liệu internet công chúng.

Trường trung học.

Tô Trạch vừa đến trường học thì đã nghe thấy một loạt tiếng ồn ào truyền tới từ cổng trường.

Một đám người tụ tập ở cổng, hình như đang đợi người.

Tô Trạch vừa xuống xe thì đã bị những người đó nhận ra.

“Tần ca, người kia chính là Tô Trạch!”

Tô Trạch nhướng mày.

Xem ra là tìm hắn thì phải?

Nhưng trông dáng điệu này rõ ràng là không có ý tốt mà!

Phía trước đám người, một người cất bước đi tới.

Trong những người ở đây có bạn học cùng lớp với Tô Trạch, người nọ đi tới bên cạnh Tô Trạch trước người kia.